Tôi dựa vào “moah moah” để vượt ải trò chơi sinh tồn

Chương 3: Dinh thự lúc nửa đêm (1)


1 tháng


Trình Tri Sơ mơ màng mở mắt ra, khi tỉnh lại cậu phát hiện mặt mình đang nằm trên bàn phím.

Bởi vì bàn phím bị đè nên nhân vật game do cậu điều khiển chạy vòng vòng với mấy tư thế kỳ lạ trên màn hình, không tới mấy giây sau liền trực tiếp lao về phía vách núi ngã chết trong tiếng la hét vô dụng của đám bạn cùng phòng.

“Trình Tử, cậu làm gì thế?”

Ba người bạn cùng phòng nhìn động tác và cái chết kỳ lạ này, tất cả đều khiếp sợ ngẩng đầu nhìn cậu, Trình Tri Sơ hoảng hốt vài giây, sau đó cậu cảm thấy những gương mặt ngày thường thiếu đánh của đám bạn cùng phòng giờ khắc này lại thân thương làm sao, khiến cậu suýt nữa đã nước mắt lưng tròng lao đến ôm bọn họ.

Không sai, rõ ràng cậu đang chơi game với mấy thằng ranh con này, chỉ mới chợp mắt một chút, mơ phải một giấc mơ kỳ lạ mà thôi. Cái gì mà trò chơi chạy trốn vô hạn, cái gì mà hệ thống, cái gì mà biến thái, tất cả đều không tồn tại, đó chỉ là do cậu nằm mơ thôi…….!

[Có cần tôi phát đoạn video cậu hôn môi với Tần Kế để giúp cậu nhớ lại không?]

Nhưng giây tiếp theo, giọng nói của hệ thống K29 vang lên trong tiềm thức của Trình Tri Sơ, ác độc vô tình phá tan ảo tưởng của cậu, mà những lời nó nói lại khiến Trình Tri Sơ suýt nữa hộc máu — tại sao cái thứ này lại có thể ghi hình nữa vậy hả?!

Cuối cùng cậu cũng không ngồi yên được nữa, lập tức chạy nhanh ra khỏi phòng ngủ, ngồi chồm hổm ở góc hành lang không ai qua lại, chất vấn hệ thống: “Tại sao mày còn ở đây?!”

“Vô nghĩa, đương nhiên tôi phải ở đây chứ, chẳng lẽ cậu hoàn thành trò chơi rồi hả, đừng quên cậu còn 186 Boss chưa thu thập đấy, trước lúc đó tôi sẽ không rời khỏi cậu.”

Nhắc tới sách minh họa Boss, sắc mặt Trình Tri Sơ thoắt cái liền tái nhợt, cậu vẫn chưa quên trước khi mình ngất xỉu đã nhìn thấy Tần Kế trong sách mỉm cười với mình, tên biến thái kia chẳng lẽ vẫn còn sống trong đó ư?

[Nói thật thì, hắn ta bị phong ấn bên trong sách.] Hệ thống an ủi cậu, [nhưng mà cậu yên tâm, hắn ta sẽ không ra được đâu, cũng không làm được chuyện gì cả, nhiều lắm là mỗi khi cậu mở sách ra, hắn sẽ dùng ánh mắt “liếm” cơ thể cậu vài lần hay gì đó đại loại thế thôi.]

Trình Tri Sơ: “……” Cái này hình như còn ghê tởm hơn.

[Đúng rồi, bây giờ cậu cần lựa chọn chế độ chơi, tổng cộng có hai chế độ, một là “Chế độ chân thật”, hai là “Chế độ tử vong”, trước mắt tôi đã tạm thời chỉnh chế độ chơi của cậu thành “Chân thật”, nếu cậu muốn, cậu có thể tự mình thay đổi.]

[Hai chế này khác nhau ở chỗ người chơi có thể quay về thế giới thật hay không. Chế độ chân thật là sau khi kết thúc một phó bản, cậu có thể quay về thế giới thật nghỉ ngơi một lát, đợi phó bản kế tiếp mở ra.]

[Chế độ tử vong là sự kết nối liền mạch giữa các phó bản, người chơi sau khi hoàn thành một phó bản sẽ lập tức tiến vào phó bản tiếp theo, chế độ này sẽ cho điểm sinh tồn nhiều hơn 30% chế độ chân thật, nhưng một khi đã lựa chọn chế độ này thì không thể thay đổi nữa, trước khi hoàn thành trò chơi, người chơi vĩnh viễn không thể quay về thế giới thật.]

[Cậu có muốn lựa chọn chế độ tử vong không?]

“Đương nhiên là không rồi!”

Trình Tri Sơ liều mạng lắc đầu, điểm sinh tồn có thể lấy chậm một chút, nhưng bảo cậu không ngừng bị quái vật đuổi giết, vậy thì trước khi bị giết chết cậu nhất định sẽ phát điên trước.

Lúc này cậu đột nhiên nghĩ tới một chuyện nên liền hỏi hệ thống: “Sau khi tôi trở thành người chơi, trong thế giới thật có gặp phải mấy chuyện kỳ lạ không? Bạn bè và người nhà tôi có bị liên lụy vào không?”

[Nghe nói xác suất người chơi gặp phải “Phó bản hiện thực” trong thế giới thực cực kỳ thấp, cũng chính là “những chuyện kỳ lạ” mà cậu nói đấy, nhưng tới giờ vẫn chưa có người nào gặp phải, cậu có muốn trở thành người đầu tiên mở ra phó bản hiện thực không?]

Trình Tri Sơ: “Cảm ơn, tôi không cần, cáo từ.”

[Về câu hỏi của cậu, nói thẳng ra sẽ không liên lụy đến những người bên cạnh cậu đâu, trừ khi bọn họ phát hiện app “Chạy trốn vô hạn” trong điện thoại của cậu, tự nguyện trở thành người chơi, ừm, sẵn tiện cậu cũng nhìn thử đi, tôi đã tải nó về điện thoại cho cậu rồi đó.]

“?”

Trình Tri Sơ sửng sốt một chút, cậu sờ túi mình, phát hiện điện thoại không tìm thấy trong phó bản giờ phút này lại nằm trong túi của cậu. Cậu mở khóa màn hình, phát hiện một ứng dụng có biểu tượng đầu lâu trắng trên nền đen trước xuất hiện trên màn hình, ứng dụng tên “Chạy trốn vô hạn.’

Cậu cảm thấy có hơi kỳ quái: “Cậu đã có thể trực tiếp liên hệ với tôi, vậy sao tôi phải tải app xuống điện thoại, tôi dùng nó để làm gì?”

[Đây là app do người chơi tự sáng tạo, chức năng chính là diễn đàn trò chơi, người chơi có thể giao lưu với nhau, chúng tôi cảm thấy không tệ lắm nên đã cho diễn đàn này vào trò chơi.]

[Trong đó có mấy cái chiến lược tân thủ linh tinh gì đó, cậu có thể xem thử, miễn cho cái tên ngu ngốc như cậu suốt ngày hỏi tôi mấy cái câu hỏi thiểu năng.]

[Người có app này chắc chắn là người tham gia trò chơi, có lẽ cậu sẽ gặp được họ ở hiện thực, đến lúc đó cậu có thể kết bạn với đối phương.]

[Nhưng phải nhắc nhở cậu một chút: Tốt nhất cậu đừng để lộ app này của cậu cho bất kỳ ai. Người thường sau khi tiếp xúc app, sẽ nhảy ra cửa sổ pop-up hỏi họ muốn chơi thử trò chơi này không, nếu chọn đồng ý thì sẽ trở thành người chơi.]

[Hơn nữa trên diễn đàn có chức năng giao dịch, một khi người chơi khác tiếp cận được điện thoại của cậu, họ có thể sẽ đăng nhập vào tài khoản của cậu, tiến hành giao dịch xấu, đánh cắp điểm sinh tồn của cậu, ngoại trừ việc sử dụng điểm sinh tồn thay cho tiền tệ, nó còn là cơ sở sự sống của người chơi, một khi điểm sinh tồn về 0, người chơi sẽ lập tức tử vong.]

Nói đến đây, hệ thống tựa như phát ra âm thanh cười nhạo, nó nói: [Từng có một chuyện thế này, người chơi đó lựa chọn chế độ tử vong, khi chỉ còn lại đúng một điểm sinh tồn, không dám tiêu, ngay cả đồ ăn cũng không mua được, cuối cùng bị chết đói. Hy vọng cậu sẽ không chết ngu ngốc như tên đó.]

Mỗi khi nghe nó nói chuyện, sắc mặt Trình Tri Sơ lại trắng thêm vài phần, đến cuối cùng đã gần như lạnh run không thốt ra được lời nào — Bây giờ cậu có tổng cộng 100 điểm sinh tồn, chẳng phải rất dễ chết sao!

[Cho nên nếu muốn sống, cậu phải cố gắng kiếm điểm sinh tồn, cải thiện năng lực của mình, các phó bản về sau sẽ ngày càng khó, nói không chừng sẽ bị giết chết đấy — À đúng rồi, phó bản tiếp theo rất nhanh sẽ mở ra, cậu vẫn nên tận dụng thời gian đăng ký diễn đàn để xem thử chiến lược tân thủ đi.]

Vừa nghe thấy lời này, Trình Tri Sơ suýt nữa kêu thành tiếng: “Rất nhanh là nhanh bao nhiêu??”

[Ai biết đâu, có thể là một ngày sau, cũng có thể là mười phút sau.]

Hệ thống nói: [Nếu cậu muốn biết thời gian chính xác thì bỏ ra 1000 điểm sinh tồn mua công cụ nhắc nhở “Thời gian thực mở ra phó bản” ở khu mua sắm đi, tôi không thể nói trực tiếp cho cậu được.]

Trên trán Trình Tri Sơ đổ mồ hôi, hiện tại đương nhiên cậu không thể mua nổi loại công cụ này rồi, vì để giành giật từng giây, cậu lập tức nhanh tay mở diễn đàn ra, đăng ký một tài khoản, xem những bài viết trong đó.

Bài viết được làm mới rất nhanh, “Chạy trốn vô hạn” quả nhiên có số lượng người chơi khổng lồ. Thoạt nhìn trang này cũng không có gì khác so với những diễn đàn bình thường, đều là trao đổi chiến lược, giao dịch, kết bạn,… các chuyên mục còn được chia theo khu vực và thành phố, nội dung cực kỳ phong phú.

Trình Tri Sơ trực tiếp nhấn mở mục “Chiến lược”, nhưng chuyện khiến cậu cảm thấy chán nản chính là hầu như những bài viết kinh nghiệm chiến lược đều phải tốn điểm sinh tồn mới mở ra được, những bài đăng có chất lượng cao phải cần tới hàng ngàn điểm sinh tồn mới có thể xem.

Đắt quá…..

Cậu hoảng sợ, theo bản năng nhìn qua số lượt xem, phát hiện thế mà lại không ít người xem, đếm sơ sơ qua, cậu ngạc nhiên nhận ra chỉ bằng một bài đăng này, số điểm sinh tồn mà người đăng bài kiếm được đã vượt qua con số 1 triệu.

Trình Tri Sơ nhìn lại lần nữa, phát hiện người tên “Hàn Chi Lạc Bạch” này từng đăng rất nhiều bài chiến lược, hoàn toàn xứng với danh xưng người chơi đại thần, số điểm sinh tồn kiếm được từ bài đăng ước chừng đã đạt hơn 1 triệu.

Nhưng cậu nhớ rõ hệ thống từng nói trò chơi Chạy trốn vô hạn này chưa từng có người nào hoàn thành trò chơi, hay Hàn Chi Lạc Bạch cũng giống như cậu, là vì chưa hoàn thành điều kiện nào đó nên dù cho có đạt đủ điểm sinh tồn vẫn không thể rời khỏi trò chơi, hay là nói người này đã chết từ lâu, bây giờ chỉ giữ lại những bài đăng?

Những suy nghĩ này chỉ chợt lóe qua trong đầu Trình Tri Sơ mà thôi, không hề ảnh hưởng đến việc cậu xem hướng dẫn chiến lược, khi cậu nhìn đến bài đăng có lượt xem cao nhất của Hàn Chi Lạc Bạch, hai mắt lập tức sáng ngời, bởi vì hình như đây là hướng dẫn chiến lược khá toàn diện cho tân thủ, với lại chuyện càng quan trọng hơn chính là, bài đăng này thế mà lại không cần điểm sinh tồn, là hoàn toàn miễn phí.

Cảm ơn đại ca, chúc anh cả đời bình an!

Trình Tri Sơ thầm ca tụng người này trong lòng, sau đó cậu mở bài đăng ra, háo hức đọc hướng dẫn như ma đói.

Quả nhiên bài hướng dẫn tân thủ của Hàn Chi Lạc Bạch không hổ là bài đăng có lượt xem cao nhất, chẳng những tổng kết các khía cạnh mà người chơi mới cần chú ý một cách cực kỳ toàn diện mà còn viết vô cùng dễ hiểu, chính là bắt đầu từ chỗ cơ bản nhất từ lúc mới nhập môn đi lên.

Lúc trước khi xem bản điều khiển của mình, Trình Tri Sơ chỉ thấy thuộc tính “Lượng máu” “Vũ khí” và “Vật phẩm”, ví dụ như lượng máu, thể lực và vũ khí thì cậu còn hiểu được chúng là gì, đó vốn là những thuộc tính cơ bản của một trò chơi.

Còn về những cái khác, ví dụ như vật nguyền rủa và thẻ bài, Trình Tri Sơ hoàn toàn không hiểu chúng là gì cả, cũng không hiểu sự khác nhau của năng lực và kỹ năng, chẳng qua sau khi dựa theo sự giải thích của Hàn Chi Lạc Bạch, kỹ năng chính là những chiêu thức nhỏ phụ trợ, năng lực chính là “đại chiêu”.

Năng lực không phải là thứ ai cũng có được, chỉ có một số người giỏi mới có được thôi, cấp bậc thấp nhất của năng lực là D, cao nhất là S, đa số toàn là cấp B và C, năng lực cấp A đã khá hiếm thấy, năng lực cấp S lại cực kỳ hiếm, cả trò chơi không có bao nhiêu mấy người đạt được.

Xem đến đoạn này, Trình Tri Sơ suýt nữa đã phun nước bọt ra ngoài — Cậu vô cùng nghi ngờ lúc trước tên hệ thống chó chết kia đã nói dối, năng lực hôn môi rác rưởi này của cậu thế mà lại là cấp S à?!

Hệ thống kháng nghị nói: [Tên rác rưởi kia, tự cậu nhìn không ra à, đây chính là siêu năng lực có thể trực tiếp vượt phó bản đấy, cậu nên quỳ xuống cảm ơn tôi đi!]

Trình Tri Sơ nghe xong liền cười nhạt, tiếp tục xem bài đăng, sau khi nhìn đến nội dung gói quà tân thủ, cậu bỗng nhiên nhớ tới ban nãy vì quá vội vàng nên đã quên mất việc mở gói quà tân thủ của mình ra, thế là cậu lập tức mở gói quà, xem xét vật phẩm bên trong, dựa theo nội dung bài đăng để đối chiếu cách dùng, đang lúc cậu vô cùng tập trung, màn hình điện thoại bỗng nhiên biến thành màu đỏ như máu, sau đó xuất hiện một khung thoại.

[Đếm ngược thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc, mời người chơi lựa chọn phó bản]

“Đệt, vậy là bắt đầu rồi hả? Thế này cũng nhanh quá rồi đó!” Trình Tri Sơ không nhịn nổi nữa, trực tiếp kêu thành tiếng.

[Hiện tại cấp bậc của cậu là cấp 2, có thể lựa chọn phó bản từ cấp 1 đến cấp 7.] Hệ thống nói, [Tôi để cử phó bản “Dinh thự lúc nửa đêm”, Boss của phó bản này cần được thu thập vào sách, hơn nữa độ khó chỉ là “Bình thường”, sẽ không quá khó.]

“Vậy chọn phó bản này đi.” Trình Tri Sơ không có ý kiến, dù sao điểm sinh tồn của cậu không đủ, tất cả hướng dẫn chiến lược công phá phó bản cũng chưa xem qua…….

[Người chơi lựa chọn phó bản: Dinh thự lúc nửa đêm.]

[Cấp độ: 1. Độ khó: Bình thường. Số người: 5 người.]

[Chuẩn bị tiến vào “Dinh thự lúc nửa đêm”, đếm ngược năm giây.]

Cùng với âm thanh của hệ thống, ánh sáng bên cạnh Trình Tri Sơ chợt tối sầm lại, nhiệt độ cũng liên tục giảm xuống, khiến cậu không khỏi rùng mình một cái, có hơi khẩn trương siết chặt điện thoại.

Ngay sau đó, cậu phát hiện mình đang ở trong một cái sân cũ nát vắng vẻ, trong màn đêm tối đen ánh trăng trông ảm đạm, từ trên cành cây khô truyền đến những tiếng kêu khàn khàn của quạ đen, luồng gió yếu ớt thổi đến một mực muốn chui vào cổ cậu. Sừng sững trước mặt cậu chính là một tòa nhà khổng lồ kiểu Tây Âu cổ xưa, bên trên bị bao phủ bởi dây leo màu đen, u ám và ngột ngạt, tựa như có một thứ gì đó rất khủng bố đang ngủ đông bên trong.

“Mọi người đến đông đủ chưa?”

Một giọng nam dịu dàng từ tính phá vỡ sự ngây người ngắn ngủi của Trình Tri Sơ, cậu có hơi bị dọa sợ, sau khi ý thức được người này là đồng đội của mình thì cậu xoay đầu lại, nhìn người đàn ông đang đứng phía sau .

Ánh sáng nơi này rất mờ, Trình Tri Sơ vẫn chưa thích ứng được, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra đó là một người đàn ông trẻ tuổi, giọng nói của người nọ chất chứa ý cười nhàn nhạt, tiếp tục lên tiếng.

“Vẫn nên làm quen với nhau một chút, tự giới thiệu sơ về bản thân đi.”

“Tôi tên Bạch Dịch.”

“Xin chào các bạn.”

—ฅ^•ﻌ•^ฅ—

Nhật ký của Bạch Dịch  • Phần 3

Gặp em ấy rồi.

Khó có thể dùng ngôn từ để diễn tả tâm trạng của tôi.

Không biết phải dùng bao nhiêu sức lực tôi mới có thể đè lại xúc động muốn xông tới ôm lấy em ấy vào lòng.

Thật muốn ôm em ấy, chạm vào em ấy, hôn em ấy, hòa em ấy vào trong máu thịt của tôi, từng giây từng phút đều có thể chiếm giữ tất cả của em ấy.

Nhưng tôi không thể, tôi phải luôn luôn nhớ kỹ mình phải biểu hiện như một người bình thường, nếu không nhất định em ấy sẽ bị tôi dọa chạy mất.

Tái bút: Em ấy còn đẹp hơn cả mấy năm trước nữa, cũng…… rất gợi tình nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play