Sáng hôm sau, chúng ta đi theo con đường nhỏ.

Tránh được sự truy lùng của bọn sơn tặc, nhưng lại tự đưa mình vào tay gia nhân của Tôn gia đang tìm ta.

Người dẫn đầu là quản gia Tôn Quý.

Ta nhìn ánh mắt lạnh lùng của hắn, những nếp nhăn trên mặt như nhuốm máu.

Ta biết hắn.

Là người hầu trung thành của phụ thân, chịu ảnh hưởng từ lâu, lễ giáo khắc nghiệt đã in sâu vào tận xương tủy.

Hắn có một đứa con gái, từng là bạn thân của Nam Nguyệt tỷ tỷ, vài năm trước, vì thích mát mẻ mà rửa chân trong suối, bị một nam nhân lạ nhìn thấy.

Tôn Quý liền tự tay đè xuống, chặt đứt đôi chân của nàng, miệng lẩm bẩm: "Chặt rồi, sẽ sạch sẽ..."

Một tên đao phủ bẩn thỉu như vậy.

Hắn không phải đến để đưa ta về nhà, mà là để ép ta tự vẫn.

Giống như đã ép tỷ tỷ và con gái hắn.

Bất ngờ, ta từ trên lưng Chu Từ Sinh nhảy xuống, cây trâm trong tay đẫm máu, vung về phía họ: "Đừng lại đây, đừng lại đây!"

Tuyệt vọng sau lại là tuyệt vọng hơn.

Ta tưởng rằng có thể thoát khỏi vòng vây này, nhưng xoay quanh một hồi, lại trở về điểm xuất phát.

Tôn Quý nhìn ta, ánh mắt như muốn xuyên thấu: "Thất tiểu thư, đừng làm loạn nữa, người đã đính hôn rồi, người và một nam nhân lạ còn ở với nhau một đêm, mau theo ta về nhận tội với lão gia đi."

Không, ta không thể trở về.

Trở về là ta sẽ ch.ết.

Tóc tai bù xù, cây trâm trong tay ta vung lên trong tâm thế tuyệt vọng.

Ta phản kháng vô vọng, trước những nhũ mẫu như hai ngọn núi lớn, chỉ còn đường cùng khó vượt qua.

Như phát điên, ta muốn kéo tất cả những người đến gần ta cùng xuống hoàng tuyền.

Tí tách —

Máu nhỏ xuống, cây trâm đâm vào cánh tay Chu Từ Sinh.

Hắn nhìn ta ngẩn ngơ, thì thầm: "Lễ giáo luân thường rốt cuộc còn muốn nuốt chửng bao nhiêu người nữa?"

Hắn bế ta ngang trong lòng.

Hắn nói: "Cô nương, tin ta, nếu cô không muốn, không ai có thể ép cô đi."

Sự đời thường thật kỳ diệu.

Nếu ta ở chung với một nam nhân lạ một đêm, thì đáng ch.ết muôn ngàn lần, nhưng khi đối tượng là tiểu Hầu gia Chu Minh Diên, phụ thân và di nương lại vui mừng khôn xiết.

Thái phi nói ta là người có phúc phận.

Chưa vào cửa mà cháu cưng của bà đã tỉnh lại.

Lễ vật đính hôn như nước đổ vào nhà họ Tôn, di nương sờ món này, sờ món kia, cười không khép được mồm: "Thất muội à, thật không uổng công ta nuôi ngươi, ngươi nhìn xem, nhiều thứ tốt như vậy, mẹ con ta cả đời cũng không xài hết."

Ta không để ý đến bà, đóng cửa lại.

Bà tức tối nhổ một bãi nước bọt: "Thứ gì đâu, bò ra từ bụng ta, nếu không phải di nương tốn công sức bó chân cho ngươi thật đẹp, thì làm sao ngươi có được phúc phần này?"

Trong nhà nặng nề không khí ch.ết chóc, ta mở cửa sổ, nhìn trăng trên đầu.

Khi bàn về lễ đính hôn, Chu Từ Sinh đến.

Hắn lén đưa cho ta một quyển sách nhỏ, tự mình viết.

Trong đó có nói về nhân cách độc lập, tư tưởng giải phóng, ý thức nữ quyền, bình đẳng và tự do...

Trên bìa là một câu chữ mảnh mai mà mạnh mẽ của hắn: "Ta đi trong bóng tối, quyết phá tan ngục tù, như một chiến sĩ. Nếu không có đuốc sáng, ta sẽ là ánh sáng duy nhất."

Ánh trăng như nước.

Ta đọc quyển sách ấy, đọc đi đọc lại, mỗi chữ đều tràn đầy sức mạnh.

Ngày rằm tháng sau, trong lễ cập kê.

Di nương cài lên đầu ta đầy trâm hoa, nặng trĩu, bà hiếm hoi dịu dàng, mắt trào ra vài giọt lệ.

Lâu rồi mới ngửi thấy mùi hương của mẹ.

Ta vừa muốn vỗ tay bà, liền thấy bà giấu đôi khuyên tai ngọc bích trên bàn trang điểm vào tay áo, lau mắt, bà nói: "Thất muội, ngươi phải sớm sinh con trai cho Hầu gia, có con trai rồi mới có chỗ dựa."

Vậy là chút ấm áp ấy thoáng chốc tan biến.

Kiệu tám người khiêng đưa ta vào phủ Mộc Ân Hầu.

Bước qua bếp lửa, bái thiên địa, dưới khăn voan đỏ, dải lụa đỏ đối diện nối liền với đôi tay thon dài như ngọc của hắn, hắn dẫn ta, từng bước từng bước, vào động phòng.

Ta không biết đêm động phòng hoa chúc của nam nữ thường dân Đại Ung là như thế nào.

Đối với ta và Chu Từ Sinh, đó là hai người ngồi cùng một bàn, trò chuyện suốt đêm.

Hắn ở thời đại đó, cũng chỉ mười chín tuổi.

Đang tuổi thanh xuân, chỉ điểm giang sơn, văn từ hào hùng.

Cha hắn là một trong những đứa trẻ đầu tiên được gửi ra nước ngoài du học, khi thời đại mới và cũ giao thoa, thời cuộc biến động, chuyên ngành kinh tế học, đầy lòng cứu nước cứu dân, nhưng với quốc gia với gia đình đều vô dụng.

Chu Minh Diên sinh ở Nam Dương, học ở Tây Dương.

Ban đầu học y, thuộc lòng từng mạch trong cơ thể, vì đất nước còn yếu, nên thành tích xuất sắc A+ của hắn bị người ta cười nhạo là gian lận, nhưng hắn không để ý.

Cho đến một ngày chiếu phim, là đế quốc trỗi dậy, có một bức ảnh, là người dân bị thuốc phiện hút mất hồn phách, nằm phơi nắng từng hàng.

Đồng học cười vang: Quốc yếu sinh ra dân yếu!

Chu Minh Diên nhìn, lòng rất đau, rất đau. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play