CHỨNG BÊNH
Tác giả: Tuế Dục
Chuyển ngữ: Windy
Designer: Penhaligon's
Tag: Chữa lành - cứu rỗi, Cưng chiều, Đô thị tình duyên, HE, Hiện đại, Nam/nữ có bệnh, Ngôn Tình, Ngọt, Showbiz, Từ thanh xuân đến trưởng thành, Thâm tình,
Tổng số chương: 155
Văn án
Nữ ngoan ngoãn, mắc chứng bệnh kén ăn vs Nam chó điên.
Hạc Toại là tên chó điên nổi tiếng nhất phố Nam Thủy, vừa tàn nhẫn vừa điên cuồng, cả người nhuốm đầy máu tươi.
Mọi người thấy anh đều phải đi đường vòng.
Có người mắng Hạc Toại rằng: “Ba mày là một kẻ nghiện, đời tư của mẹ mày thì lại hỗn loạn, vậy nên tao cũng chẳng trông mong loại mày có thể cao quý đến mức nào đâu.”
Hạc Toại đang ngồi ở ven đường.
Nghe xong câu này, anh lập tức dập tàn thuốc rồi đứng dậy trong làn khói màu xanh trắng.
Đối phương sợ hãi đến nỗi vội vàng kéo cửa xe lên.
“Nó có ích gì không?” Mái tóc đen nhánh của chàng trai tung bay trong gió, trông anh vừa ngông cuồng vừa đường đường chính chính.
Rầm!
Cùng lúc tiếng động vang lên, Hạc Toại nhảy lên mui xe trước, dùng gậy sắt đập vỡ kính chắn gió rồi túm cổ áo người đó để kéo ra khỏi xe, đè đối phương lên mui xe để đánh người, vừa lắc nắm đấm vừa chậm rãi mỉm cười: “Nào, mày nói thử xem. Bây giờ thì ai cao quý hơn ai hửm?”
Hai tay của Hạc Toại bị thương nên dính đầy máu tươi.
Chu Niệm vừa bê giá vẽ vừa đi ngang qua đó. Khi trông thấy thiếu niên mặc áo trắng đang nhuốm đầy máu ở bên đường, cô bèn thận trọng bước tới rồi nhẹ nhàng hỏi dò: “Tôi ... Tôi có thể vẽ cho cậu một bức tranh được không?”
Hạc Toại: ?
Bị khùng hay gì?
“Ngu xuẩn.”
Đó là câu đầu tiên mà Hạc Toại nói với cô.
Nhưng Chu Niệm không hề tức giận. Cô lấy ra một quả quýt màu cam rồi nhét vào bàn tay dính máu loang lổ của Hạc Toại, sau đó nở nụ cười có má lúm đồng tiền vô cùng ngọt ngào với thiếu niên kia: “Xin lỗi nhé. Tôi đã làm phiền cậu rồi.”
Hạc Toại nhìn vào quả quýt trong tay, cổ họng nghẹn lại, giây tiếp theo anh bỏ chạy trối chết.
Chu Niệm quấn lấy Hạc Toại bằng cách cứ hai, ba ngày lại chạy đến ngõ nhỏ của nhà anh để chặn đường.
Hạc Toại nổi cáu.
Anh bao vây Chu Niệm trong một góc tường, siết cằm cô thật mạnh rồi gằn từng chữ: “Cậu phiền phức chết đi được, có biết không hả?”
Chu Niệm đau đến độ nước mắt rưng rưng. Cô nhìn vào con ngươi đen láy đầy hung hãn của thiếu niên rồi lên tiếng: “Hạc Toại, tôi đau quá.”
Bỗng dưng Hạc Toại cảm thấy mình tiêu rồi.
Rõ ràng anh muốn đấm Chu Niệm một cú để yêu cầu cô đừng trêu chọc mình nữa. Vậy mà cuối cùng với anh lại hạ thấp khí thế, đồng thời giải thích một cách lúng túng rằng: Thực ra lúc nãy anh không mạnh tay lắm đâu.
Tiêu rồi. Đổ cái rầm luôn mà!
Sau này, vào thời điểm Hạc Toại cưng chiều Chu Niệm nhất, anh cư xử ngoan ngoãn trước mặt cô như một con sói đã được thuần hóa: “Niệm Niệm muốn vẽ bức tranh nào cũng được. Anh sẽ luôn phối hợp với em.”
-
Khi chứng biếng ăn của Chu Niệm trở nên nghiêm trọng nhất, cô đã bị mất cả năm giác quan, đồng thời bị mù cả hai mắt.
Còn Hạc Toại lại vươn lên, trở thành ngôi sao nổi tiếng bậc nhất. Anh tỏa sáng rực rỡ và cũng trở thành hình mẫu lý tưởng của hàng nghìn, hàng vạn cô gái.
Chẳng ai còn nhớ đến tên chó điên ở phố Nam Thủy kia nữa.
Và cũng không còn ai nhớ tới Chu Niệm ở đầu câu chuyện này.
Kể cả Hạc Toại.
#Ngôi sao hạng A Hạc Toại tạm rút lui khỏi giới nhưng lý do vẫn còn là một ẩn số.
#Hạc Toại mai danh ẩn tích rồi.
Hạc Toại quay lại thị trấn nhỏ bé kia, sau đó trở về phố Nam Thủy rồi tìm thấy Chu Niệm – cô gái mà anh đã từng lãng quên.
Anh vừa cầm bát vừa quỳ xuống trước giường Chu Niệm.
“Niệm Niệm, anh về rồi đây.” Bàn tay cầm chiếc thìa bằng sứ của anh đang run rẩy: “Em há miệng ra đi, được không?”
“… Anh cút đi.”
“Chỉ cần em chịu ăn thì anh sẽ cút xéo ngay tức khắc.”
Ai mới là người được hưởng lợi trong sự cứu rỗi này?
Có lẽ chính là quả quýt đã được anh bọc trong màng bọc thực phẩm rồi cất giữ trong ngăn thứ ba tủ lạnh đến lúc hư thối.
[Chẳng phương thuốc nào có thể cứu mười ba cơn bệnh của anh cả. Niệm Niệm à, em muốn cứu anh hay là hủy hoại anh đây?] - Hạc Toại.
Một câu giới thiệu vắn vắt: Mười ba nhân cách yêu em vô vàn.
Dàn ý: Người đã có thần linh thì chẳng còn cần hoa nữa.