Thứ bảy vừa hay là một ngày nắng đẹp, bầu trời trong xanh, không khí trong lành, mây trắng bay bay. Chu Niệm vẫn dậy sớm như thường lệ. Bây giờ chỉ mới có sáu giờ ba mươi phút. Tình trạng như thế này lặp đi lặp lại mỗi ngày, cô sẽ nhắm mắt lại và cứ nằm ì ra không nhúc nhích như thế, cứ như thể cô bị phong ấn vào giường luôn vậy. Tuy nhiên khi tiếng gõ cửa của Nhiễm Ngân vang lên thì đó cũng là câu thần chú giúp cô thoát khỏi phong ấn.
Vốn trước đây, mỗi buổi sáng thức dậy sớm như thế này thì Chu Niệm chẳng suy nghĩ gì cả, đầu óc trống rỗng, tâm tư trôi dạt tít đâu đâu. Nhưng hôm nay sau khi tỉnh dậy thì não bộ của cô lại hoạt động năng nổ một cách lạ thường, cô suy nghĩ rất nhiều vấn đề như:
“Hôm nay nên mặc cái gì đây? Mặc váy hay mặc quần nhỉ?”
“Nên mua gì đến bệnh viện đây nhỉ? Đâu thể nào đi tay không đến được.”
“Không biết vết thương của Hạc Toại có còn đau hay không nữa.”
“Thôi vẫn cứ mặc váy đi.”
Chu Niệm suy nghĩ vẩn vơ, tâm tư thay đổi liên tục, ngón chân bọc ở trong chăn thì vểnh lên, khóe môi của cô cũng cong lên theo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT