Đêm hôm đó trời mưa tầm tã, những hạt mưa nặng nề kéo nhau trút xuống, khiến cho người ta cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm và chết chóc.
Từng đợt sấm chớp được che chắn bởi rèm cửa sổ, nhưng ánh sáng chói mắt ấy lại lặng lẽ nhảy lên từ đáy mắt của Hạc Toại, anh nhìn về phía Chu Niệm, trong ánh mắt dịu dàng mang theo cả một chút cầu khẩn, anh nói: “Bắt đầu vẽ lại từ đầu đi, Niệm Niệm.”
Giọng điệu này của anh như thể việc cô không còn vẽ tranh nữa chính là sự tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời vậy.
Các loại màu sắc rực rỡ đủ loại phản chiếu trong mắt cũng không thể điều chỉnh được cảm xúc phức tạp lúc này của Chu Niệm, cô nhìn chằm chằm vào đống dụng cụ vẽ tranh được bày đầy trên bàn trà, ngẩn ngơ một hồi, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: “Đã lâu lắm rồi tôi không vẽ tranh.”
Nói thật thì Chu Niệm đã bốn năm rồi không vẽ tranh, trong thời gian đó cô chỉ dạy vẽ vui vui một chút cho một cô gái tên là Tiểu Chiêu ở trong bệnh viện tâm thần Kinh Phật. 
Trước đây, cô đã từng dùng các loại cọ vẽ để vẽ các thể loại tranh khác nhau, nào là tranh được vẽ bằng bút chì, tranh màu nước, tranh sơn dầu, tranh truyền thống, giấy vẽ đã qua tay cô nhiều không đếm xuể, cảm hứng lúc nào cũng tuôn trào giống như một con suối vĩnh cửu.
Hiện tại thì sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play