Lúc Ngu Kiều cảm giác tay chân mình sắp bị ngâm nước đến mức nhăn nheo cả lên, cuối cùng buổi tắm nước nóng suốt nửa canh giờ đã kết thúc.

Tuy rằng trùm phản diện Kỳ Ân chưa từng xuất hiện nhưng cũng không ngăn được Ngu Kiều khoác một bộ váy Yên La mềm mại màu vàng ánh đỏ, ngồi ngay ngắn trong màn lụa hoa sen, nhìn ánh nến chập chùng phía xa vì cách một lớp màn lụa mà lòng cứ hoảng hốt không thôi.

Chốc lát nàng sợ chuyện sẽ xảy ra kế tiếp. Chốc lát lại cảm thấy dáng dấp của Kỳ Ân đẹp trai như thế, theo thì theo, nàng không lỗ lã gì. Chốc một lát lại tưởng tượng ra những tháng ngày thê lương mẹ cút con côi của mình sau này nếu Kỳ Ân chết đi.

Ngu Kiều nghĩ ngợi lung tung cả buổi nhưng không đợi được Kỳ Ân, khiến nàng hơi buồn ngủ.

Nàng khẽ nghiêng người sang một bên, len lén ngáp một cái sau lưng hai tiểu cung nữ áo xanh đứng bên ngoài màn lụa.

Đồng hồ sinh học do ba mẹ ở hiện đại nuôi dưỡng suốt hai mươi năm qua trong người nàng đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Chắc chắn một con rối chuẩn mực sẽ được thiết lập thời gian cho giấc ngủ.

Đi ngủ vào đúng 10 giờ tối mỗi ngày, rời giường vào đúng 6 giờ sáng hôm sau, ngoài năm lớp mười hai ra, những ngày còn lại không được sai sót dù chỉ một ngày.

Kể cả khi lên đại học, ba mẹ cũng sẽ gọi video dặn nàng nên đi ngủ vào lúc 9 giờ 50.

Thời cổ đại không có điện thoại, dù Ngu Kiều không biết bây giờ là mấy giờ nhưng chắc chắn không còn sớm nữa, nàng mới tắm rửa thoải mái thế mà…

Nhìn ánh nến chập chờn một lúc, mí mắt trên của Ngu Kiều từ từ không chịu nổi bắt đầu đánh nhau với mí mắt dưới.

Cơ thể bất ngờ lảo đảo, cảm giác mất trọng lực đột ngột ập đến khiến Ngu Kiều bừng tỉnh ngay lập tức. Sau đó nàng vội vàng ngồi thẳng dậy, đặt tay lên đùi rồi véo mạnh một cái, cuối cùng mới có thể áp chế cơn buồn ngủ xuống.

Sau đó nàng bắt đầu ngủ gà ngủ gật rồi tiếp tục véo mình để giữ tỉnh táo.

Cứ lặp đi lặp lại như thế chừng ba bốn phút, một tiếng “bịch” bất ngờ vang lên trong cung điện yên tĩnh, khiến hai tiểu cung nữ ngoan ngoãn lẳng lặng đợi trong cung điện suýt đã giật nảy mình.

Họ quay đầu lại thăm dò thì thấy tiểu nương tử Ngu gia do Hoàng đế Bắc Tần chỉ đích danh muốn thị tẩm đang ôm lấy chăn, lăn đến trong cùng của giường với gương mặt hạnh phúc, lầu bầu hai câu rồi chìm hẳn vào giấc ngủ.

Hai tiểu cung nữ thấy thế thì ngạc nhiên nhìn nhau.

Các nàng đã hầu hạ trong cung cũng khá lâu rồi nhưng chưa từng thấy tần phi nào ngủ thiếp đi trong lúc đợi Hoàng đế đến thị tẩm cả.

Phải làm sao đây?

Hai người nhìn nhau rồi ra hiệu hỏi đối phương.

Cuối cùng không ai dám thò đầu vào trước, vì vậy hai người chỉ đành mặc kệ Ngu Kiều ngủ say mê ngon lành bên trong.

Ngu Kiều đánh một giấc lâu đến mức hai tiểu cung nữ ban đầu còn cẩn thận gác đêm cũng không khỏi bắt đầu ngủ gà ngủ gật theo.

Cho đến khi từng tiếng bước chân bên ngoài điện truyền đến, một tiểu cung nữ trong số họ mới cảnh giác tỉnh táo lại, vội vàng gọi đồng bọn của mình. Thế nhưng hai người chưa kịp đánh thức Ngu Kiều bên trong màn trướng dậy thì cửa điện đã bị người bên ngoài đẩy ra “kẽo kẹt”.

Lúc thấy ánh nắng ban mai ngoài điện chiếu vào, các tiểu cung nữ mới nhận ra một đêm đã trôi qua, lúc này trời đã hửng sáng.

Tiếng bước chân ngày càng đến gần nhưng Ngu tiểu nương tử vẫn còn đang ngủ ngon lành.

Dường như hai người nghĩ đến hậu quả đáng sợ nào đó bèn tái mặt, rồi yên lặng quỳ xuống chờ đợi.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần khiến hai người không khỏi run lên theo mỗi bước chân.

Cùng lúc đó, Kỳ Ân khoác bộ y phục mới thay hôm qua lại dính vài vệt máu tung tóe, toàn thân toát lên vẻ lạnh lẽo và khát máu bước qua bình phong. Hắn ngước lên bắt gặp hai tiểu cung nữ áo xanh đang run rẩy quỳ dưới đất và Ngu Kiều ngủ không biết trời trăng mây nước là gì sau lưng các nàng.

Có lẽ vì thấy máu cả đêm nên lúc này trong đôi mắt hai màu của nam nhân rải rác đầy tơ máu, vẻ tàn bạo trong mắt dâng trào, máu trên thanh kiếm dài ba thước treo bên hông nhỏ tí tách từng giọt xuống dưới.

Hai cung nữ vốn đã nơm nớp lo sợ, giờ thấy cảnh này thì bị dọa suýt ngất tại chỗ.

Kế tiếp…

“Cút ra ngoài.”

Một mệnh lệnh lạnh lẽo vang lên bên tai hai người, các nàng như được đại xá, hai chân mềm nhũn chạy ra ngoài bằng tốc độ nhanh nhất.

Lúc này trong điện Phi Hương chỉ còn lại Kỳ Ân đứng đó và Ngu Kiều đang ngủ say trên giường.

Trong điện yên tĩnh cả buổi, Kỳ Ân mới vác một thân đầy mùi máu tươi nồng nặc xen lẫn từng tia sương sớm mát lạnh đi đến gần chiếc giường cách đó không xa.

Nam nhân vén màn lụa lên, bắt gặp gương mặt hơi ửng hồng vì ngủ của Ngu Kiều vùi sâu trong đống tơ lụa mềm mại.

Hắn nhìn một lúc rồi bỗng vươn tay phải ra, từ từ tới gần người trên giường…

Đầu ngón trỏ của nam nhân dính một ít máu không biết từ đâu ra, mu bàn tay trắng nhợt khiến những đường gân xanh hiện lên rõ ràng, cực kỳ bắt mắt.

Từ đầu đến cuối, vẻ hung tàn trong mắt hắn vẫn chưa biến mất.

Lúc hắn sắp chạm đến gương mặt mềm mại của Ngu Kiều thì…

“Hì hì hì…”

Hình như nữ tử trên giường mơ thấy mộng đẹp nên nàng mới bất ngờ nhoẻn miệng nở nụ cười vô cùng ngọt ngào.

Chính nụ cười ấy đã khiến Kỳ Ân dừng tay.

Sau đó hắn lẳng lặng đứng tại chỗ ngắm nhìn Ngu Kiều trên giường cả buổi mới tiếp tục vươn tay về phía nàng và…

Những ngón tay thon dài của hắn bèn bóp mũi Ngu Kiều.

Mũi Ngu Kiều bị bóp chặt, chưa được bao lâu nàng phải há miệng ra vì ngạt thở, đồng thời còn nhíu chặt cặp mày xinh xắn, vô thức lắc lắc đầu. Đến khi không thể vứt bỏ bàn tay trên mũi mình ra, nàng mới không cam lòng mở mắt.

Ngu Kiều vừa mở mắt ra, Kỳ Ân đã thu tay mình lại ngay và giấu nó ra sau lưng.

Trong cơn mơ màng, Ngu Kiều nhìn thấy Kỳ Ân đứng trước giường mình, bởi vì hắn đứng ngược sáng nên nàng không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt hắn.

“Sao giờ bệ hạ mới đến…”

Có thể do vừa tỉnh ngủ nên chất giọng của nữ nhân vẫn còn nghèn nghẹn mơ hồ, thoáng nghe giống như đang làm nũng với người tình.

Kỳ Ân nghe vậy bèn vô thức nhướng mày, sự tàn bạo trong mắt dần dần rút lui một cách khó hiểu.

“Ha.”

“Để nàng đợi lâu, đích thị là lỗi của cô.”

Vừa nghe người nọ tự xưng là “cô”, Ngu Kiều đầu đầy bột nhão lập tức như bị giội một chậu nước lạnh vào người, sau đó tỉnh táo trở lại bằng tốc độ nhanh nhất.

Nàng vô cùng hoảng sợ nhìn trùm phản diện trước mặt mình rồi bất ngờ ngồi bật dậy, vốn định hành lễ nhưng không biết phải làm thế nào, chỉ đành quỳ gối trên giường với vẻ mặt lúng túng.

“Ta… Không phải…”

Nữ tử cổ đại tự xưng thế nào nhỉ? Thiếp? Hình như mình còn chưa lấy chồng…

Được rồi, kệ mẹ đi.

“Thiếp không dám.”

Ngu Kiều trả lời một cách dịu dàng nhưng không mất đi vẻ cung kính.

Ngay sau đó, cằm của nàng bị Kỳ Ân nâng lên.

Có trời mới biết phản diện này học thói bóp cằm người khác từ ai, tuy không khó chịu nhưng nàng… Sợ nhột lắm.

Ngu Kiều thầm chửi mắng trong lòng, sau đó thấy đại boss vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào mặt nàng.

Không phải, tại… Tại sao cứ nhìn ta chằm chằm như vậy? Có thể đừng làm thế hay không…

Ôi người ta mới vừa thức dậy, chả biết có gỉ mắt không nữa…

Kỳ Ân: “…”

Một lúc sau, nam tử mới từ từ cúi người xuống.

Làm… Làm gì vậy? Không lẽ lúc này ngươi muốn làm nốt việc chưa làm hôm qua ư? Chuyện này… Chuyện này… Hình như sắc trời bên ngoài đã sáng choang, nếu bắt đầu kiểu này có phải quá qua loa rồi không?

Kỳ Ân ngày càng đến gần.

Quá qua loa rồi, ca ca à, thật đấy, ngươi làm vậy là quá qua loa… Ngươi suy nghĩ lại đi!

Kỳ Ân: “…”

Đừng tới gần!

Ngu Kiều hô to trong lòng.

Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn tới gần, ta thật sự sẽ…

Chiều theo ngươi!

Kỳ Ân: “…”

Kế tiếp, nam tử cụp mắt xuống, khẽ buông lỏng ngón tay đang nắm cằm nàng ra, vung cánh tay thon dài lên rồi đẩy nàng ngã xuống nệm mềm.

Ngu Kiều bất ngờ ngã xuống giường lần nữa, cánh tay nam tử còn đang đè mạnh trên bờ vai mình, một mùi hương thanh mát như ăn quýt giữa trời đông buốt giá xen lẫn mùi máu tươi thoang thoảng đồng loạt ập vào mũi nàng.

Sự việc xảy ra quá bất ngờ, Ngu Kiều nhát gan lựa chọn nhắm chặt mắt mình trước tiên, cơ thể run bần bật một cách mất kiểm soát.

Lúc này đầu nàng bỗng ù ù thành tiếng, trong lòng chỉ còn lại cảm giác trống rỗng và bối rối khi đối diện với nỗi sợ hãi vô biên vô tận.

Ngu Kiều cứ duy trì trạng thái như chú chuột hamster bị dọa đến mức giả chết hồi lâu nhưng không cảm nhận đối phương có hành động gì tiếp theo, cuối cùng nàng mới nghe thấy tiếng trái tim mình đã đập trở lại.

Thình thịch thình thịch!

Từng nhịp, từng nhịp như đánh trống.

Sau đó Ngu Kiều tiếp tục chờ, thấy từ đầu tới cuối nam tử khoác tay lên bả vai mình vẫn không có hành động gì, lúc này nàng mới thoáng thả lỏng cơ thể cứng đờ của mình.

Ngu Kiều mở một mắt ra thăm dò thì phát hiện lúc này trùm phản diện cách mình rất gần đang nhắm tịt hai mắt, quầng thâm xanh đen mờ mờ dưới mắt cho thấy hắn đã thức suốt cả đêm.

Song, gương mặt hắn vẫn đẹp đến mức không giống con người mà giống mô hình trong trò chơi bước ra ngoài đời thật. Không đúng, cho dù bậc thầy dựng mô hình xuất sắc nhất cũng không thể thiết kế ra tướng mạo tuấn tú như vậy.

Ngu Kiều kinh ngạc nhìn dung mạo tuấn tú gần trong gang tấc.

Qua một lúc lâu, nàng bỗng lấy lại tinh thần, đối phương không làm gì nàng mà chỉ ôm nàng ngủ một lát như đã mệt lắm rồi.

Ngu Kiều cảm giác nguy hiểm đã được loại bỏ khiến lòng nàng lại bất giác run lên.

Chờ đã, không… Không phải chứ?

Này trùm phản diện, ngươi làm vậy không được rồi!

Chỉ vậy thôi ư? Chỉ vậy thôi ư?

Suy nghĩ đó vừa mới vang lên trong lòng nàng.

Cánh tay của Kỳ Ân đã khẽ nhúc nhích ngay lập tức.

Ngu Kiều bị dọa bất ngờ nhắm tịt mắt lại, thậm chí còn nín thở luôn.

Mà khi nàng vừa nhắm mắt, Kỳ Ân hơi hé mí mắt ra, nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần tái nhợt của nữ tử trước mặt khiến hắn khẽ nhếch môi cười.

Làn gió mát lạnh của buổi sáng luồn vào ô cửa sổ còn chưa đóng kín một bên, khiến màn lụa hoa sen khẽ đong đưa trong gió.

Vì không thể nhúc nhích cũng như không thể nói chuyện, thậm chí không dám hít thở quá mạnh, có lẽ đây là lúc tinh thần Ngu Kiều tập trung cao độ nhất trong hai ngày một đêm sau khi xuyên không, thật sự quá mệt mỏi. Bất giác nàng đã chìm dần vào giấc ngủ trong bầu không khí yên bình và tĩnh lặng này…

Nàng ngủ rồi nhưng Kỳ Ân, người chưa từng nằm ngủ cạnh ai bao giờ thì không thể ngủ được.

Gần như khi tiếng hít thở của Ngu Kiều dần trở nên đều đặn, hắn lập tức mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào nữ tử khá kỳ lạ và hơi vô lễ trước mặt mình.

Rõ ràng bề ngoài nàng trông yếu đuối ngoan ngoãn như chú thỏ ốm yếu, tuyệt đối không sống nổi một đêm sau khi được thả về tự nhiên, nhưng ai ngờ tiếng lòng của nàng vang dội hơn người ta, còn khác với người ta nữa.

Đã đến từng tuổi này, Kỳ Ân chưa từng gặp người nào “trong ngoài không đồng nhất” như vậy.

Huống chi dựa trên tiếng lòng của nàng, hình như nàng là… Người đến từ một ngàn năm sau.

Dường như đối với người của một ngàn năm sau, hắn là một kẻ ác làm hết mọi chuyện xấu trên đời, cuối cùng không được chết tử tế.

Còn những kẻ được gọi là nam, nữ chính thì là người tốt bị hắn hãm hại.

Yến Thanh…

Văn Nhân Vô Kỵ ư?

Ánh sáng u ám khẽ lóe lên trong mắt hắn.

Đúng lúc này, có lẽ Ngu Kiều cảm thấy khó chịu khi Kỳ Ân gác cánh tay lên người mình nên dù đang say giấc nhưng nàng vẫn tự động ôm lấy cánh tay hắn, đầu nhỏ lập tức tựa vào bờ vai hắn, điều chỉnh thành tư thế thoải mái nhất rồi tiếp tục ngủ say.

Có lẽ vì ngủ rất thỏa thích nên dù trong lúc ngủ mơ, nữ tử vẫn không khỏi nhẹ nhếch miệng.

Kỳ Ân không rút cánh tay của mình ra, chưa từng có người lạ nào ngủ bên cạnh hắn, vì vậy hắn bèn nhìn nữ tử đang kề cạnh mình trong gang tấc bằng ánh mắt vô cùng kỳ quái.

Vừa rồi nàng sợ chết khiếp cơ mà, chỉ chốc lát mà đã hết sợ rồi ư?

Kỳ Ân đang định vươn tay lay nàng tỉnh nhưng vừa nâng tay lên thì thấy vòng cung nho nhỏ trên môi nàng, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại đặt tay về chỗ cũ, sau đó tiếp tục im lặng ngắm gương mặt ngủ say của nàng.

Trong mắt nam tử không hề có cảm xúc gì, không một ai biết lúc này rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play