Trên bức bình phong bằng bạch ngọc trong suốt, sáng bừng lung linh được tô điểm bởi những khóm hoa thược dược, khiến người ta có ảo giác như ngửi được hương hoa mê say thoang thoảng khi đến gần. Sau bức bình phong, những tấm màn lụa màu hồng và vàng mỏng như cánh ve chất chồng lên nhau, ngọn đèn lưu ly hình hoa sen tinh xảo, sáng rực tô điểm ở giữa những tấm màn lụa.

Bên dưới màn lụa là một bể tắm nước nóng được lát bằng cẩm thạch, đèn hạc bằng đồng đỏ được đặt ở bốn góc của bể tắm, nước chảy róc rách, mặt bể phủ đầy hơi nước lượn lờ. Qua làn hơi nước mỏng manh, có thể thấy bóng dáng yểu điệu, thướt tha của một nữ tử, giọt nước óng ánh lăn dài trên cánh tay trắng như ngó sen của nàng…

Dù không thấy rõ dung mạo nàng thế nào nhưng chỉ bằng thân thể trắng trẻo, cùng với dáng người duyên dáng, yêu kiều này cũng đủ biết nhất định đây là một tuyệt sắc… Có con khỉ ấy!

Ngu Kiều nghiêm mặt, nhìn các cung nữ áo xanh ở hai bên không ngừng rải đủ loại cánh hoa xuống. Nếu ở hiện đại, những cung nữ với gương mặt non nớt này cùng lắm chỉ mới học đến cấp hai thôi, khiến Ngu Kiều cảm thấy cắn rứt lương tâm quá đỗi.

Rõ ràng nàng là thành phần thừa hưởng nền giáo dục của xã hội chủ nghĩa, là Đảng viên tích cực và ưu tú của Đảng, tại sao bây giờ lại sa đọa đến mức này?

Nhưng vì sao…

Nàng lại thích kiểu “sa đọa” này nhỉ!

Nếu không phải có người ngoài ở đây, có lẽ nàng đã bơi tới bơi lui trong bể nước nóng to bằng nửa bể bơi lớn của phòng tập thể hình này rồi.

Nhìn xem bể tắm nước nóng sôi “ùng ục ùng ục” ấm áp thế nào, nhìn chất liệu ngọc này tốt bao nhiêu, nhìn những cánh hoa này thơm nức mũi thế nào, nàng gần như đã đắm chìm vào cảm giác hưởng thụ xa hoa này mất rồi.

Thích quá, thích quá, thích quá đi mất!

Cùng lúc đó, Kỳ Ân đã đổi sang bộ xiêm y khác. Hắn và Triệu Hữu cùng đi đến điện Phi Hương, có điều chưa đến gần bể tắm nước nóng thì hắn đã “nghe thấy” một giọng cười giòn tan truyền ra từ phía sau cửa điện đóng chặt.

Lúc này hắn hơi ngừng chân, khẽ nhếch môi.

Cho đến khi Triệu Hữu quăng ánh mắt khó hiểu sang, nam tử mới cất bước đi tiếp.

Các cung nữ áo xanh đứng đợi trước cửa điện run rẩy thỉnh an. Kỳ Ân vừa ngước lên, thái giám Triệu Hữu đã hiểu ý ngoắc hai tên thái giám sau lưng tiến lên che miệng hai cung nữ lo sợ không yên lại, sau đó lẳng lặng kéo hai nàng xuống dưới.

Tiếp theo y thấy bệ hạ nhà mình không đẩy cửa bước vào trong mà cứ đứng yên trước cửa cung son.

Điều này khiến Triệu Hữu cung kính đợi bên cạnh không khỏi cảm thấy quái dị, thầm coi trọng nữ nhi của danh tướng Nam Sở Ngu Bất Lỗ này nhiều hơn.

Cho đến tận bây giờ, Triệu Hữu chưa từng thấy bệ hạ vô nhân tính, chỉ biết chém chém giết giết trên chiến trường nhà mình đối xử đặc biệt với nữ tử nào đến vậy.

Hiếm khi Triệu Hữu mới xúc động thầm đánh giá trong lòng nhưng sau đó y lập tức giật mình và cảnh giác, nhìn chằm chằm khóm hoa hải đường dưới mái hiên, không dám suy nghĩ lung tung nữa.

Một chủ một nô cứ lẳng lặng đứng trước cửa cung như vậy.

Lúc này trong điện Phi Hương, sau khi cảm giác vui vẻ qua đi, sự lo lắng về trùm phản diện mới từ từ len lỏi vào lòng Ngu Kiều.

Khóe miệng của nàng xụ xuống, ngón tay vô thức di chuyển trên vách đá bằng cẩm thạch ấm áp sau lưng.

Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải thị tẩm thật ư?

Vừa nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra sau khi tắm xong, Ngu Kiều bèn hoảng hốt đến khó thở, cả lồng ngực đều khó chịu, tay chân run rẩy, trên dưới cả người không có chỗ nào thoải mái cả.

Nàng không hiểu, tại sao đang yên đang lành mà cốt truyện lại phát triển thành ra thế này?

Chẳng phải đã nói nhân vật phản diện vừa nhìn đã chọn trúng nữ chính, từ đó chung tình không đổi thay, hậu cung ba ngàn giai lệ nhưng chỉ yêu chỉ chiều một mình nữ chính, dù ai khuyên ngăn cũng không được!

Hay là tại nàng xuyên qua nên mới khiến cốt truyện của người ta thay đổi nhỉ?

Nhưng sự thay đổi này yêu cầu nàng phải…

Ngu Kiều nhớ lại dáng dấp mê hoặc và đốn tim người của bạo quân phản diện Kỳ Ân… Thật ra cũng rất ngon miệng.

Mặt mo của Ngu Kiều bất ngờ đỏ bừng.

Huống chi…

Ngu Kiều cúi đầu nhìn xuống, ngay sau đó cảm thấy tự tin hơn hẳn, vốn liếng của nàng hiện giờ còn hùng hậu hơn ở thời hiện đại nữa nhé.

Nàng nhớ lại khoảng thời gian mình phát dục vào tuổi dậy thì, vì không để mình bị người khác cười nhạo do ngực quá lớn nên mẹ nàng đã dùng cách thức cực kỳ vô nhân đạo. Bây giờ nhớ lại, Ngu Kiều cảm thấy thật chua xót.

Chỉ có thể nói cha mẹ nàng đã cố gắng rất nhiều vì muốn ngăn cản nàng bước chân vào con đường sa đọa.

Đúng vậy, cơ thể hiện giờ của nàng gần giống hệt với cơ thể ở hiện đại, chỉ khác ở chỗ sắc mặt tái nhợt hơn, non nớt hơn và bộ phận nào đó lớn hơn mà thôi.

Có trời mới biết một nữ phụ ốm đau từ bé sẽ phát dục thế nào, chẳng lẽ là vì sử dụng bí phương cung đình gì đó ư?

Không ghen tỵ, ta thèm vào mà ghen tỵ!

Ngu Kiều siết chặt nắm đấm nhỏ nhắn của mình.

Ài, vẫn không được! Không được, không được! Ta không thể…

Cái gì? Sợ á?

Ta đây sợ hồi nào?

Đừng thấy Ngu Kiều ế từ trong bụng mẹ đến giờ, chưa từng chạm tay nam giới, lần tiếp xúc chân chính với người khác giới phải quay ngược về thời mẫu giáo mà nhầm tưởng. Thật ra nàng đều hiểu hết đấy biết không?

Dù sao Ngu Kiều cũng được ca ngợi là “đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác” nhất trong ký túc xá, gì mà kích cỡ to bằng cánh tay trẻ con, nào là trong đầu bỗng dưng trắng xóa, nàng đều hiểu hết mọi thứ, nàng không hiểu được ư?

Nàng có sợ không?

Nàng có sợ…

Nàng có…

Nàng…

Nàng sợ.

Hu hu hu.

Nàng sợ!

Ngu Kiều nhắm mắt lại rồi chép miệng.

Nàng sợ đau.

Ai cũng nói làm chuyện đó sẽ rất đau và còn chảy máu nữa, huống chi còn có thể dính bầu. Cơ thể hiện giờ của nàng còn nhỏ, nếu mang thai thật thì chắc chắn sẽ khó sinh. Cho dù không bị khó sinh thì ở thời cổ đại này làm gì có thuốc tê hay sinh mổ đâu chứ, hơn nữa sức khỏe của nàng hiện giờ không cho phép nàng mang thai!

Ngu Kiều cảm thấy tương lai của mình thật u ám, tâm trạng cũng dần ủ dột theo, đến cả sự hưởng thự xa hoa cũng không khơi dậy nổi hứng thú của nàng.

Lúc này Kỳ Ân đứng ngoài điện nghe vậy thì khẽ nhíu mày, nhẹ đến mức khó có thể nhìn thấy, kế tiếp hắn bỗng nghe được…

Haiz, đều tại sức cám dỗ vô cùng vô tận chết tiệt của ta, làm hại trùm phản diện vừa nhìn thì đã mê mẩn ta mất rồi!

Kỳ Ân nghe đến đây bèn nhẹ nhàng nhếch môi.

“Bệ hạ…”

Đúng lúc này, tiếng bẩm báo dè dặt của Triệu Hữu vang lên bên tai hắn.

Kỳ Ân nhìn theo ánh mắt của y thì thấy một Mặc vệ áo đen đang quỳ một gối ở ngoài sân.

Hắn bước vài bước đến trước mặt người nọ, sau đó nghe hắn ta bẩm báo một tin tức.

Cửu Hoàng tử Nam Sở, Văn Nhân Vô Kỵ đã trốn thoát khỏi tay bọn họ.

“... Thuộc hạ vô dụng, xin bệ hạ trách phạt.”

Kỳ Ân nghe vậy thì không bảo rằng có trách phạt hay không, hắn chỉ hỏi: “Ngươi biết hắn ta chạy về hướng nào không?”

“Đã xác định hắn ta chạy về hướng Ký Châu.”

“Ký Châu? Nơi của Lý Sưởng Đông Liêu à?”

Kỳ Ân nheo mắt lại, khẽ xoa ngón tay buông thõng bên người.

“Truyền lệnh xuống, ngày mai đại quân xuất phát đến Ký Châu.”

“Rõ!”

“Đêm nay… Chỉ cần điều tra ra tội danh của đám sĩ tộc Nam Sở kia thì cứ xử lý theo luật lệ mà cô đã ban ra, không buông tha kẻ nào, cô muốn tận mắt chứng kiến bọn chúng bị hành hình.”

Nam nhân nhếch môi tạo thành một vòng cung chết chóc và khát máu.

Dứt lời, hắn đi ra ngoài mà không quay đầu nhìn lại.

Cùng lúc đó, Ngu Kiều vẫn ngâm mình trong bể nước nóng và suy nghĩ về các câu hỏi có hay là không, sau đó bắt đầu sắp xếp lại thông tin về xuất thân và quá khứ của nam phụ phản diện Kỳ Ân, người mà mình cần phải cẩn thận ứng phó.

Thật ra bàn về độ thảm thì không ai thảm bằng hắn cả.

Mẫu thân của Kỳ Ân có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, là Công chúa của Bắc Cương, một nước nhỏ cỡ chừng bàn tay. Bà ấy bị chính quốc gia của mình cống tặng cho Bắc Tần.

Sau khi được dâng lên cho lão Hoàng đế Bắc Tần, ông ta chưa kịp sủng hạnh nàng phi tử mới thì không ngờ đã bị Thái tử say rượu vô tình “hớt tay trên”.

E rằng người đời sau chẳng thể đoán ra đủ loại âm mưu cong cong quẹo quẹo trong đó.

Có người nói Thái tử bị sắc đẹp cám dỗ, cũng có người nói các Hoàng tử vì tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế với Thái tử nên đã cố tình bày mưu hãm hại Thái tử.

Tạm thời không nhắc đến các suy đoán ấy nữa, nàng Công chúa xinh đẹp đến từ dị quốc lại mang thai ngay lúc này.

Thật ra đối với những nàng Công chúa dị quốc bị dâng tặng như cống phẩm này, hậu cung đã cho các nàng dùng thuốc tuyệt tự từ rất sớm, ai ngờ lại bỏ sót một người là mẫu thân của Kỳ Ân.

Trùng hợp thay lúc đó dưới gối Thái tử vẫn chưa có con, không hiểu vì sao nữ nhân trong Đông Cung của Thái tử đông đảo nhưng không ai mang thai cả, bởi vậy vị trí Thái tử đã hơi lung lay.

Bây giờ bỗng dưng có người mang thai, dù người đó chỉ là thiếp thất thì đứa trẻ trong bụng vẫn con của Thái tử!

Còn lão Hoàng đế cũng thật lòng xem trọng Thái tử. Bấy giờ ông ta tùy tiện sắp một màn kịch, cho Công chúa dị quốc ở trong cung với phân vị Mỹ nhân “chết đi”, sau đó sai người dẫn Công chúa đang mang thai “đã chết” đến Đông Cung của Thái tử.

Vừa thấy màn kịch này, người sáng suốt đã hiểu đầu đuôi chi tiết trong câu chuyện đó ngay.

Kỳ Ân chào đời trong hoàn cảnh đáng xấu hổ như thế.

Giống như trường hợp một số cặp vợ chồng mê tín, bị hiếm muộn ở hiện đại đến cô nhi viện bế một đứa trẻ về cầu con, Kỳ Ân cũng có tác dụng kỳ dị như vậy.

Hắn vừa ra đời chừng nửa năm, Đông Cung của Thái tử có đến tận bốn người mang thai, bao gồm cả Thái tử phi, tất cả thai phụ đều sinh con bình an vô sự.

Chính vì vậy, trưởng tử có mẫu thân là Công chúa dị quốc, yếu đuối và xinh đẹp như Kỳ Ân đã trở thành cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt người khác.

Nhưng đa phần người cổ đại đều mê tín.

Họ đều tin rằng đứa trẻ dùng để cầu con không thể chết bất đắc kỳ tử, nếu không những đứa trẻ do họ sinh ra sau này cũng sẽ bị giảm tuổi thọ theo.

Nếu đã không được phép giết chết, chẳng lẽ bọn họ không thể hành hạ được ư?

Huống chi lúc ấy Thái tử - phụ thân của Kỳ Ân - cũng cho rằng dòng máu chảy trong người hắn quá thấp kém, cộng thêm hắn có cặp mắt hai màu khác người, đúng là yêu nghiệt chuyển thế. Vì vậy Thái tử mới mặc kệ việc đám người trong Đông Cung ức hiếp Kỳ Ân.

Hai mẫu tử Kỳ Ân cứ sống trong cảnh bị người người ức hiếp trong Đông Cung suốt bảy năm trời. Theo ghi chép của người đời sau, lúc ấy hai mẫu tử sắp gặm sạch cỏ trong sân của hai người, chừng nào đói bụng thì ăn côn trùng, còn khát thì uống nước nhỏ xuống từ mái hiên.

Do thiếu dinh dưỡng, Kỳ Ân trông giống như củ cải, đầu thì rất lớn nhưng tay chân lại gầy còm, chỉ còn da bọc xương trong một khoảng thời gian rất dài.

Bảy năm qua đi, cuộc sống không thay đổi của hai người mới dần dần biến hóa.

Lúc đó Nam Sở rất mạnh, Bắc Tần không địch lại nên buộc phải đưa một con tin đến nước Sở.

Vì vậy, Kỳ Ân bị lãng quên đã lâu mới “được” đám người Thái tử phi kéo ra khỏi xó xỉnh ấy.

Có trời mới biết lúc được người ta dẫn đi gặp phụ thân ruột của mình, Kỳ Ân còn khờ khạo cho rằng ngày lành tháng tốt của mẫu tử hắn đã đến.

Không ai biết rốt cuộc vào đêm không trăng không sao hôm đó đã xảy ra chuyện gì, sử sách cũng không ghi chép lại.

Sau đêm hôm đó, một mình Kỳ Ân bị áp giải đến Nam Sở. Trong tòa viện hoang sơ mà hai mẫu tử hắn từng sống ròng rã bảy năm trời lại có thêm một ngôi mộ nhỏ, bên mộ trồng một gốc hoa nguyệt kiến, loài hoa có thể nhìn thấy ở bất cứ nơi nào tại Bắc Cương.

Không cần nghĩ cũng biết sau khi đến Nam Sở, Kỳ Ân kiêm con tin hai màu mắt đến từ Bắc Tần sẽ bị ức hiếp và sỉ nhục thế nào. Hắn ở Nam Sở cho đến năm mười bốn tuổi, Bắc Tần vực dậy, hắn mới có tư cách trở về.

Lại thêm bảy năm nữa trôi qua, Bắc Tần thay máu, Kỳ Ân đăng cơ.

Nghe nói ngày hắn đăng cơ, vết máu trên phiến đá xanh tại đường lớn ở Kinh thành Bắc Tần có tẩy rửa bảy ngày bảy đêm cũng không sạch.

Từ đó truyền kỳ về một đời bạo quân khát máu Kỳ Ân đã ra đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play