Ngay khi vừa mới đặt chân vào chợ của nơi gọi là huyện Hoài Sơn, đôi mắt của Ngu Kiều đã hoạt động hết công suất.

Đối với nàng tất cả mọi thứ trước mắt đều mới lạ thú vị, thậm chí trong phút chốc nàng còn quên mất chuyện phải giả vờ giả vịt trước mặt Kỳ Ân, giống một đứa trẻ lần đầu tiên được đi dạo phố, tay nàng nắm chặt lấy vạt áo của Kỳ Ân, mỗi lần đi ngang qua một quầy hàng mới là nàng lại không thể không nhẹ nhàng thốt lên một câu cảm thán.

Ven đường có bán tất cả mọi thứ, kể cả đồ ăn lẫn đồ chơi.

Thậm chí, nàng còn nhìn thấy nhóm giang hồ bán nghệ, hai tiểu cô nương khoảng tầm sáu bảy tuổi đứng trên một cây cột tre cao, trên đầu đội một chồng bát, mặc dù như vậy nhưng nàng ấy vẫn bắt lấy bát do đồng bọn ở bên dưới ném lên, khiến Ngu Kiều xem mà thấy khiếp vía thay.

Đương nhiên cuối cùng các nàng đã hoàn thành phần biểu diễn của mình, còn Ngu Kiều xem toàn bộ màn trình diễn suýt chút nữa đã vỗ rát cả tay.

Xem xong xiếc ảo thuật, thấy đôi mắt của Ngu Kiều luôn giả vờ vô ý, như có như không nhìn về phía mấy xiên kẹo hồ lô ở ven đường, khoé môi Kỳ Ân khẽ nhếch lên.

Vào lúc Ngu Kiều nhìn kẹo hồ lô, rất muốn ăn thử xem rốt cuộc kẹo hồ lô ở cổ đại khác loại của hiện đại ở chỗ nào, nhưng lại không biết nên nói như nào với Kỳ Ân.

Ngay sau đó, một cánh tay thon dài nhẹ nhàng rút một que kẹo xuống đưa đến trước mặt Ngu Kiều.

Ngu Kiều không thể tin nổi nhìn que kẹo hồ lô màu đỏ trước mặt mình rồi lại nhìn về phía Kỳ Ân đang cầm kẹo hồ lô, được quan tâm mà sợ vội cầm lấy que kẹo hồ lô.

“Bệ hạ...”

Tình hình bây giờ không cho phép nên tiếng gọi của Ngu Kiều rất nhỏ, nhưng sự vui sướng trong ánh mắt lại như sắp sửa tràn ra ngoài.

Trời ạ, sao hắn biết ta muốn ăn nhỉ?

Hu hu, nếu lần sau có người nói Kỳ Ân là bạo quân mất nước bị điên gì gì đấy, nàng sẽ xử người đó!

Đây là nam nhân lãng mạn hiểu lòng người đó, cẩn thận chu đáo quá đi chứ, yêu yêu!

Trong lòng Ngu Kiều bật chế độ nịnh nọt không ngừng nghỉ, cầm kẹo hồ lô đưa lên miệng với vẻ mặt cảm động, háo hức cắn một miếng…

Oẹ!

Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng ăn thứ gì chua như này, có một khoảnh khắc nàng còn nghi ngờ có phải mình sắp bị chua đến chết không!

Cái này mà cũng gọi là kẹo hồ lô được à? Nói nó là kẹo hồ lô cũng là đang sỉ nhục ba chữ kẹo hồ lô này đấy!

Nếu không phải Kỳ Ân ở bên cạnh còn đang nhìn nàng thì nàng thật sự rất muốn nhả viên kẹo hồ lô trong miệng ra càng xa càng tốt.

Nhưng hắn vẫn đang nhìn nàng, vừa nãy que kẹo hồ lô này là do hắn cố ý mua cho nàng, ngoại trừ cố gắng ăn hết nó ra thì Ngu Kiều không thể làm được gì khác!

Ngu Kiều rưng rưng nước mắt ăn hết một viên kẹo hồ lô, trong miệng có vị chua có vị đắng nhưng lại không có vị ngọt.

Không được, ăn một viên thôi mà sắp lấy nửa cái mạng của nàng rồi, nàng tuyệt đối không thể ăn nốt phần còn lại!

Ngu Kiều đảo mắt, giơ que kẹo hồ lô lên, ngửa đầu nhìn về phía Kỳ Ân trước mặt mình: “Bệ...”

Ở đây có quá nhiều người, tuyệt đối không thể dùng xưng hô bệ hạ này!

“... Phu quân?”

Xưng hô như này đúng không nhỉ?

Trong lòng Ngu Kiều còn đang do dự, cũng không chú ý thấy lúc nàng nhẹ nhàng gọi như vậy, ánh mắt Kỳ Ân lập tức tối sầm.

“Phu quân...”

Nàng gọi thêm một tiếng nữa, thấy bộ dạng Kỳ Ân từ đầu đến cuối đều vô cảm, cũng không có quát hay ngăn cản nàng, Ngu Kiều cười tươi tắn nói: “Phu quân có muốn ăn thử cái này không? Chỉ có một mình thiếp ăn thôi thì tiếc lắm...”

Ngươi không ăn thì ta càng thấy khó chịu!

Nói rồi Ngu Kiều đưa kẹo hồ lô đến bên miệng Kỳ Ân, nhưng nàng đã giơ như vậy một lúc lâu mà nam nhân vẫn không hề có ý định muốn há miệng ra.

Lẽ nào hắn đã nhận ra ý đồ của ta?

Nụ cười giả tạo trên mặt Ngu Kiều cứng đờ.

Nghĩ như vậy, nàng vừa định rụt tay lại.

Kỳ Ân đã há miệng ra cắn một viên kẹo hồ lô, sau đó hắn bắt đầu nhai rồi nuốt viên kẹo hồ lô xuống mà sắc mặt lại chẳng hề thay đổi.

Ngu Kiều vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của hắn nhìn thấy thế thì sửng sốt: “Chàng... Chàng không cảm thấy nó chua à?”

Kỳ Ân nghe thấy nàng nói vậy thì mỉm cười, cúi đầu nhìn nàng: “À.”

“Đồ do Mỹ nhân đút cho thì sao mà chua được?”

A a a!

Mặt Ngu Kiều đỏ bừng, trong lòng nàng khẽ gào thét.

Ngươi thắng rồi ngươi thắng rồi, ta thua, hic hic ~

Ngu Kiều đứng tại chỗ tự điều tiết lại cảm xúc của mình một lúc lâu mới khiến nhiệt độ trên khuôn mặt dần dần hạ xuống, nàng vừa định đục nước béo cò tiếp tục cố gắng đút nốt mấy viên kẹo hồ lô còn lại cho hắn, vừa mới quay đầu lại Ngu Kiều đã chạm phải một ánh mắt sâu xa khó lường cách đó không xa.

Gì vậy?

Người này...

Kỳ Ân nhìn theo hướng tầm mắt của nàng, nhìn thấy một lão đạo tóc bạc phơ tiên phong đạo cốt đang ngồi ngay ngắn sau một cái bàn phủ vải trắng ở con phố đối diện, bên trên tấm vải trắng có mấy thứ như mai rùa, tiền xu, thẻ quẻ, bên cạnh cắm một lá cờ, bên trên viết mấy chữ to… Chỉ xem cho người có duyên.

Thấy Ngu Kiều nhìn về phía hắn ta, lão đạo chậm rãi đứng dậy, đứng cách một con phố làm một lễ Đạo gia với nàng: “Nương tử mặt mũi hiền lành, lão đạo thấy ta với ngươi có duyên, hôm nay ta sẽ bói cho ngươi một quẻ, được không?”

Nghe vậy, Ngu Kiều còn chưa kịp nói câu gì, bỗng dưng Kỳ Ân nhíu mày.

Nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản nàng, đã nghe thấy…

Sao lại là nam chính thế? Trò trẻ con, ngươi tưởng ngươi khoác áo choàng lên là ta không nhận ra ngươi à?

Đến đi, muốn đoán mệnh cho ta đúng không, được, ta lại muốn xem xem ngươi định lừa ta như nào đây?

Mấy người khác thì thôi đi, ngươi giả vờ giả vịt trước mặt ta làm gì chứ?

Kỳ Ân: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play