Với cơ thể nhỏ nhắn mong manh này của Ngu Kiều, chỉ sợ còn lâu nữa mới được ăn lại dê nướng nguyên con mang hương vị độc đáo của Bắc Tần.
Nhưng nàng cũng đã chán ngấy chuyện của nam nữ chính rồi, cũng không phải là chán, mà là chuyện của hai người kia nhạt hơn cả nước lã, bình thường ở chung cũng không nhìn thấy hai người có động tác lén lút ngọt ngào nào, vì thế Ngu Kiều chuyển sự chú ý sang thứ khác.
Từ sau khi cuốn sách có cái tên mới lạ, nội dung lại rất hấp dẫn bị Kỳ Ân dùng lý do chưa đọc xong để lấy lại, Ngu Kiều thật sự chưa từng nhìn thấy nó xuất hiện trên kệ sách thêm lần nào nữa.
Nàng hận!
Phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe mới đầu ngắm còn cảm thấy hơi mới lạ, nhưng nhiều rồi thì vẫn thấy chán, Ngu Kiều không có điện thoại di động để giết thời gian lập tức chìm trong sự nhàm chán không lối thoát.
Haiz...
Haiz.
Haiz!
Kỳ Ân ngồi ở phía đối diện với Ngu Kiều, ngón tay hắn dừng lại ở cuối trang sách, nhìn Ngu Kiều gần như cứ được một lúc là lại không nhịn được đổi một tư thế khác, tai hắn lại nghe thấy mấy tiếng thở dài thườn thượt càng lúc càng lớn trong lòng đối phương.
Lại một tiếng than ngắn thở dài vang lên trong lòng Ngu Kiều, cuối cùng Kỳ Ân cũng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng.
Chỉ thấy nàng ngồi dựa vào cửa sổ xe, không biết đây là lần thứ mấy nàng vén tấm rèm màu đỏ thẫm lên. Khác với những lần trước, dường như lần này nàng nhìn thấy một khung cảnh nào đó mới lạ, khiến cho đôi mắt đen tuyền lúc trước đang dần trở nên chán nản, bỗng chốc bừng sáng.
Kỳ Ân nhìn ra ngoài cửa sổ xe qua khe hở của tấm rèm, ở phía xa xuất hiện một đám người mặc y phục màu nâu xám, người thì đeo sọt còn người thì gánh đòn gánh, thậm chí còn có một chiếc xe la* đi theo cuối đoàn người, ngồi trên đấy là mấy nữ tử không thể nhìn rõ mặt.
*Giống xe ngựa nhưng là con la kéo.
Kỳ Ân chỉ nhìn lướt qua rồi ánh mắt hắn lại đổ dồn về Ngu Kiều đang say mê ngắm cảnh ngoài trong xe ngựa.
Một lúc sau, hắn gập ngón trỏ lại rồi gõ nhẹ lên cửa xe ngựa hai lần.
“Bệ hạ.”
Triệu Hữu đang ngồi canh trong gian nhỏ trước xe ngựa nghe thấy tiếng động đi đến.
Ngu Kiều nghe thấy tiếng động bên này thì quay đầu lại nhìn sang, thấy Kỳ Ân đang thì thầm vào tai Triệu Hữu ra lệnh gì đó, không liên quan đến mình. Ánh mắt Ngu Kiều lại vô thức nhìn về phía đám người tràn ngập phong thổ nhân tình cổ đại bên ngoài xe ngựa cách đấy không xa.
Nhìn màu da những người đó đa số đều đen nhẻm vàng vọt, phần lớn xiêm y trên người đều có vết vá, lại nhìn thấy đa phần những thứ bọn họ gánh, kéo đi đều là những đặc sản vùng núi như hạt dẻ, táo khô, Ngu Kiều đoán có lẽ đám người này là người dân sống trong ngọn núi có khói bếp bốc lên cách đó không xa.
Mấy người này đi đâu mà sớm thế? Lẽ nào là bọn họ đi họp chợ à?
Đoán đến khả năng này, trong lòng Ngu Kiều lại than ngắn thở dài, hình như nàng đang đi cùng đường với bọn họ, nàng thậm chí còn không biết chợ ở cổ đại sẽ trông như thế nào nữa!
Vào lúc Ngu Kiều nghĩ đến đây, hoạn quan Triệu Hữu không biết đã xuống xe ngựa từ lúc nào đang chạy chậm bên cạnh xe ngựa, vừa chạy vừa bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, gần đây thật sự có một nơi tên là huyện Hoài Sơn, mấy ngày gần đây ở chỗ đó có tổ chức họp chợ, nghe nói náo nhiệt vô cùng, thậm chí trong chợ còn có nghệ nhân hành tẩu giang hồ đến bán nghệ...”
Vừa mới nghe đến đó, bỗng đôi mắt của Ngu Kiều sáng rực, nàng quay đầu nhìn chằm chằm Kỳ Ân ngồi ở phía đối diện.
Nhưng sau khi nam tử mặc xiêm y màu bạc nghe Triệu Hữu bẩm báo xong, hắn lại làm như không nghe thấy gì hết, ánh mắt vẫn nhìn vào cuốn sách trong tay mình, chỉ thờ ơ trả lời.
Chuyện này khiến Ngu Kiều lập tức trở nên sốt ruột, nàng cứ nhìn chằm chằm vào Kỳ Ân đang chậm rãi lật trang sách.
Sau khi nhìn một lúc lâu, ánh mắt nóng rực của nàng gần như có thể tạo ra hai cái lỗ trên người nam nhân kia, nhưng đối phương vẫn không hề phát hiện.
Ngu Kiều thật sự không nhịn được nữa, nàng ho khan rồi ấp úng gọi một tiếng: “Bệ hạ...”
“Ừ.”
Kỳ Ân trả lời.
Sau đó, không còn sau đó nào nữa.
“Bệ hạ!”
Ngu Kiều sốt ruột đến nỗi tăng âm lượng lên gọi đối phương thêm tiếng nữa.
Cho đến lúc này, cuối cùng Kỳ Ân cũng ngước mắt lên nhìn nàng, đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng.
Thấy hắn nhìn sang, không hiểu sao Ngu Kiều lại thấy hơi căng thẳng, mấp máy môi, nàng còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy…
“Nàng muốn đi à?”
“Ừm ừm!”
Cứ tưởng là đối phương đã đồng ý, vẻ mặt Ngu Kiều cực kỳ vui mừng gật đầu lia lịa.
“Nàng muốn đến mức nào?”
Ngu Kiều: “... Hả?”
Ngu Kiều ngơ ngác, sau khi hiểu ra thì khoé miệng nàng giật giật hai cái.
Này... Đây là kiểu nói chuyện hề cốt của đám trai thẳng đấy à? Đến ông trời cũng bị ngươi bỡn cợt lắm rồi đó, ta còn muốn đến mức nào nữa, đương nhiên là rất muốn, cực kỳ muốn, muốn lắm lắm luôn ấy!
“Hơn cả việc lúc trước Mỹ nhân muốn ta tha cho Yến thị nữ sao?”
Thấy Ngu Kiều không tự hiểu được ý của mình, Kỳ Ân lại nói thêm một câu.
Hơn cả việc trước đó muốn hắn tha cho Yến Thanh, hắn đang nói cái gì vậy... Chờ đã.
Dường như Ngu Kiều nhớ đến điều gì nên trợn tròn cả mắt, lúc trước nàng đã làm gì để khiến Kỳ Ân bỏ qua cho Yến Thanh không còn múa nổi nữa?
Làm... Làm nũng?
Cuối cùng Ngu Kiều cũng nhận ra, nàng nhìn Kỳ Ân ngồi ở phía đối diện với vẻ mặt ngơ ngác, trong lòng…
Chậc chậc chậc, ngươi cứ nói huỵch ra ngươi thích thế luôn đi? Quỷ sứ hà~
Kỳ Ân: “...”
“Bệ hạ, xin chàng đấy, người ta thật sự rất muốn đi chợ chơi mà, có được không? Bệ hạ tốt nhất...”
Ngu Kiều quấn ống tay áo Kỳ Ân như bánh quai chèo.
Chẳng phải chỉ là làm nũng thôi sao, trước lạ sau quen.
Nghe thấy vậy, Kỳ Ân yên lặng nhìn Ngu Kiều một lúc, mãi cho đến lúc nàng nghĩ có phải mình hiểu nhầm ý của đối phương rồi không, vừa định lên tiếng cứu vãn tình hình thì lại nghe thấy.
“Người đâu.”
Cùng lúc đó, Văn Nhân Vô Kỵ mặc y phục hoạn quan màu trắng đứng ở phía xa nhìn thấy bóng dáng Kỳ Ân và Ngu Kiều rời đi, mắt hắn ta bỗng loé lên.
…
Ngay khi vừa mới đặt chân vào chợ của nơi gọi là huyện Hoài Sơn, đôi mắt của Ngu Kiều đã hoạt động hết công suất.
Đối với nàng tất cả mọi thứ trước mắt đều mới lạ thú vị, thậm chí trong phút chốc nàng còn quên mất chuyện phải giả vờ giả vịt trước mặt Kỳ Ân, giống một đứa trẻ lần đầu tiên được đi dạo phố, tay nàng nắm chặt lấy vạt áo của Kỳ Ân, mỗi lần đi ngang qua một quầy hàng mới là nàng lại không thể không nhẹ nhàng thốt lên một câu cảm thán.
Ven đường có bán tất cả mọi thứ, kể cả đồ ăn lẫn đồ chơi.
Thậm chí, nàng còn nhìn thấy nhóm giang hồ bán nghệ, hai tiểu cô nương khoảng tầm sáu bảy tuổi đứng trên một cây cột tre cao, trên đầu đội một chồng bát, mặc dù như vậy nhưng nàng ấy vẫn bắt lấy bát do đồng bọn ở bên dưới ném lên, khiến Ngu Kiều xem mà thấy khiếp vía thay.
Đương nhiên cuối cùng các nàng đã hoàn thành phần biểu diễn của mình, còn Ngu Kiều xem toàn bộ màn trình diễn suýt chút nữa đã vỗ rát cả tay.
Xem xong xiếc ảo thuật, thấy đôi mắt của Ngu Kiều luôn giả vờ vô ý, như có như không nhìn về phía mấy xiên kẹo hồ lô ở ven đường, khoé môi Kỳ Ân khẽ nhếch lên.
Vào lúc Ngu Kiều nhìn kẹo hồ lô, rất muốn ăn thử xem rốt cuộc kẹo hồ lô ở cổ đại khác loại của hiện đại ở chỗ nào, nhưng lại không biết nên nói như nào với Kỳ Ân.
Ngay sau đó, một cánh tay thon dài nhẹ nhàng rút một que kẹo xuống đưa đến trước mặt Ngu Kiều.
Ngu Kiều không thể tin nổi nhìn que kẹo hồ lô màu đỏ trước mặt mình rồi lại nhìn về phía Kỳ Ân đang cầm kẹo hồ lô, được quan tâm mà sợ vội cầm lấy que kẹo hồ lô.
“Bệ hạ...”
Tình hình bây giờ không cho phép nên tiếng gọi của Ngu Kiều rất nhỏ, nhưng sự vui sướng trong ánh mắt lại như sắp sửa tràn ra ngoài.
Trời ạ, sao hắn biết ta muốn ăn nhỉ?
Hu hu, nếu lần sau có người nói Kỳ Ân là bạo quân mất nước bị điên gì gì đấy, nàng sẽ xử người đó!
Đây là nam nhân lãng mạn hiểu lòng người đó, cẩn thận chu đáo quá đi chứ, yêu yêu!
Trong lòng Ngu Kiều bật chế độ nịnh nọt không ngừng nghỉ, cầm kẹo hồ lô đưa lên miệng với vẻ mặt cảm động, háo hức cắn một miếng…
Oẹ!
Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng ăn thứ gì chua như này, có một khoảnh khắc nàng còn nghi ngờ có phải mình sắp bị chua đến chết không!
Cái này mà cũng gọi là kẹo hồ lô được à? Nói nó là kẹo hồ lô cũng là đang sỉ nhục ba chữ kẹo hồ lô này đấy!
Nếu không phải Kỳ Ân ở bên cạnh còn đang nhìn nàng thì nàng thật sự rất muốn nhả viên kẹo hồ lô trong miệng ra càng xa càng tốt.
Nhưng hắn vẫn đang nhìn nàng, vừa nãy que kẹo hồ lô này là do hắn cố ý mua cho nàng, ngoại trừ cố gắng ăn hết nó ra thì Ngu Kiều không thể làm được gì khác!
Ngu Kiều rưng rưng nước mắt ăn hết một viên kẹo hồ lô, trong miệng có vị chua có vị đắng nhưng lại không có vị ngọt.
Không được, ăn một viên thôi mà sắp lấy nửa cái mạng của nàng rồi, nàng tuyệt đối không thể ăn nốt phần còn lại!
Ngu Kiều đảo mắt, giơ que kẹo hồ lô lên, ngửa đầu nhìn về phía Kỳ Ân trước mặt mình: “Bệ...”
Ở đây có quá nhiều người, tuyệt đối không thể dùng xưng hô bệ hạ này!
“... Phu quân?”
Xưng hô như này đúng không nhỉ?
Trong lòng Ngu Kiều còn đang do dự, cũng không chú ý thấy lúc nàng nhẹ nhàng gọi như vậy, ánh mắt Kỳ Ân lập tức tối sầm.
“Phu quân...”
Nàng gọi thêm một tiếng nữa, thấy bộ dạng Kỳ Ân từ đầu đến cuối đều vô cảm, cũng không có quát hay ngăn cản nàng, Ngu Kiều cười tươi tắn nói: “Phu quân có muốn ăn thử cái này không? Chỉ có một mình thiếp ăn thôi thì tiếc lắm...”
Ngươi không ăn thì ta càng thấy khó chịu!
Nói rồi Ngu Kiều đưa kẹo hồ lô đến bên miệng Kỳ Ân, nhưng nàng đã giơ như vậy một lúc lâu mà nam nhân vẫn không hề có ý định muốn há miệng ra.
Lẽ nào hắn đã nhận ra ý đồ của ta?
Nụ cười giả tạo trên mặt Ngu Kiều cứng đờ.
Nghĩ như vậy, nàng vừa định rụt tay lại.
Kỳ Ân đã há miệng ra cắn một viên kẹo hồ lô, sau đó hắn bắt đầu nhai rồi nuốt viên kẹo hồ lô xuống mà sắc mặt lại chẳng hề thay đổi.
Ngu Kiều vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của hắn nhìn thấy thế thì sửng sốt: “Chàng... Chàng không cảm thấy nó chua à?”
Kỳ Ân nghe thấy nàng nói vậy thì mỉm cười, cúi đầu nhìn nàng: “À.”
“Đồ do Mỹ nhân đút cho thì sao mà chua được?”
A a a!
Mặt Ngu Kiều đỏ bừng, trong lòng nàng khẽ gào thét.
Ngươi thắng rồi ngươi thắng rồi, ta thua, hic hic ~
Ngu Kiều đứng tại chỗ tự điều tiết lại cảm xúc của mình một lúc lâu mới khiến nhiệt độ trên khuôn mặt dần dần hạ xuống, nàng vừa định đục nước béo cò tiếp tục cố gắng đút nốt mấy viên kẹo hồ lô còn lại cho hắn, vừa mới quay đầu lại Ngu Kiều đã chạm phải một ánh mắt sâu xa khó lường cách đó không xa.
Gì vậy?
Người này...
Kỳ Ân nhìn theo hướng tầm mắt của nàng, nhìn thấy một lão đạo tóc bạc phơ tiên phong đạo cốt đang ngồi ngay ngắn sau một cái bàn phủ vải trắng ở con phố đối diện, bên trên tấm vải trắng có mấy thứ như mai rùa, tiền xu, thẻ quẻ, bên cạnh cắm một lá cờ, bên trên viết mấy chữ to… Chỉ xem cho người có duyên.
Thấy Ngu Kiều nhìn về phía hắn ta, lão đạo chậm rãi đứng dậy, đứng cách một con phố làm một lễ Đạo gia với nàng: “Nương tử mặt mũi hiền lành, lão đạo thấy ta với ngươi có duyên, hôm nay ta sẽ bói cho ngươi một quẻ, được không?”
Nghe vậy, Ngu Kiều còn chưa kịp nói câu gì, bỗng dưng Kỳ Ân nhíu mày.
Nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản nàng, đã nghe thấy…
Sao lại là nam chính thế? Trò trẻ con, ngươi tưởng ngươi khoác áo choàng lên là ta không nhận ra ngươi à?
Đến đi, muốn đoán mệnh cho ta đúng không, được, ta lại muốn xem xem ngươi định lừa ta như nào đây?
Mấy người khác thì thôi đi, ngươi giả vờ giả vịt trước mặt ta làm gì chứ?
Kỳ Ân: “...”