Người đeo kính kia được gọi là bác sĩ Trương, thấy tôi vẫn luôn đứng đơ ra thì cười hiền lành với tôi: “Đi thôi, để tôi dắt cậu đến phòng của cậu.”

Tôi đi theo ông ta đến khu ở tập thể. Lúc đến nơi, tôi mới phát hiện ra khu tập thể này rất kỳ quái, mỗi người một phòng, hơn nữa, cửa từng phòng đều là cửa kính và có đánh số trên đó. Bác sĩ Trương đưa tôi đến một phòng, trên cửa có số thứ tự 30. Tôi đi vào và nhìn qua một lượt, phòng rất nhỏ, có một chiếc giường, một cái bồn rửa mặt, một cái bồn cầu, còn có một cái vòi tắm. Bên trong phòng chỉ có một cái đèn, và một cái cửa sổ mở nằm ở phía trên của tường, cửa sổ rất nhỏ, căn bản không lấy nổi ánh sáng. Nói chung là nó mang đến cho tôi một loại áp lực, giống như một cái nhà tù, một cái nhà tù kín như bưng.

Bác sĩ Trương đỡ kính, chỉ vào thời khóa biểu được treo trên tường: “Hôm nay cậu cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ bắt đầu học theo lịch trình này.”

Tôi gật đầu, bác sĩ Trương nói thêm vài câu rồi rời đi. Tôi bước đến trước thời khóa biểu và cẩn thận đánh giá, thời gian của bảng biểu có chút kỳ quặc, cả ngày chỉ có ba tiết, những giờ khác đều trống, chỉ là có quy định thời gian rõ ràng. Tôi đoán những giờ trống đó hẳn là thời gian hoạt động tự do nên cũng không quan tâm lắm.

Tôi đi bộ quanh quẩn một lúc, thật ra cũng khá tự do, khác với những gì tôi tưởng tượng. Điều duy nhất khiến tôi thấy kỳ quái chính là những người kia, biểu cảm của bọn họ thoạt nhìn đều vô cảm, hành vi càng như con rối bị thao túng, từng cử chỉ hành vi đều cứng đờ không giống như một con người. Cho dù tôi có chủ động đến bắt chuyện với bọn họ, bọn họ cũng chỉ nhìn tôi một cái rồi ai làm việc nấy, hầu hết mọi người đều như thế, thậm chí vài người còn né tránh khi thấy tôi đến gần họ.

Cả trại điều trị đều yên tĩnh đến đáng sợ.

Đến buổi tối, tôi đến nhà ăn để ăn cơm, bên trong cũng như thế, suốt quá trình không ai nói chuyện, toàn bộ nhà ăn chỉ có tiếng ăn cơm. Tôi không thích không khí thế này, quá áp lực, cho nên tôi quay sang hỏi cậu bạn mắt to ngồi bên cạnh. Nhưng khi tôi vừa mở miệng bắt chuyện, cậu ấy liền sợ hãi nhìn tôi, trong ánh mắt là một bầu trời u ám. Tôi chỉ thấy cậu ấy húp mấy ngụm nước liền, cơm cũng không ăn mà đã vội vã rời đi.

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy rời đi, suốt bữa ăn tôi đều cảm thấy không thoải mái.

Khi tôi trở về phòng thì cũng đã muộn, không có điện thoại di động nên tôi sớm lên giường. Khi tôi vừa nằm xuống thì thấy có gì đó cộm ở dưới cổ, giống như dưới gối có vật gì đó. Tôi ngờ vực mà đưa tay xuống gối mò mẫm. Quả nhiên, tôi lấy nó ra, là một quyển sách, trên bìa sách có một dấu ấn hình con chim. Tôi thấy mình cũng đang rảnh rỗi nên lật vài trang ra xem.

Chỉ mới vài trang, lòng tôi đã sợ run.

Toàn bộ quyển sách đều nói về tác hại nguy hiểm của đồng tính. Trong sách sử dụng nhiều ví dụ lên án tình yêu đồng tính gây ảnh hưởng xấu cho xã hội ngày nay, kèm theo số liệu minh họa cụ thể về khả năng lây lan diện rộng của căn bệnh. Đây chỉ mới là vài trang đầu tiên. Sau khi đọc sơ quyển sách, điều tôi nhớ được là, ngay khi đọc đến đoạn nói đồng tính là một căn bệnh tâm thần thì tôi đã lập tức khép quyển sách lại và ném nó xuống gầm giường. Tôi ngồi thẫn thờ trên giường, cả người sớm đã toát mồ hôi lạnh.

Suốt một đêm đó tôi không thể nào ngủ ngon giấc. Một là do nội dung trong quyển sách kia gây ảnh hưởng đến tôi. Hai là tôi dường như nghe thấy có tiếng kêu la thảm thiết, nhưng lúc đó tôi đang trong trạng thái nửa ngủ nửa mơ nên tôi không chắc thứ tôi nghe được có phải thật không, hay liệu đó chỉ là một giấc mộng.

Ngày hôm sau, tôi lo lắng rời khỏi giường, tuy nhiên, suốt ngày hôm đó đều không xảy ra bất kỳ chuyện gì, hết thảy đều bình thường, chỉ có điều tiết học phản đối đồng tính khiến tôi thấy khó chịu. Suốt ba tiết học, tôi nghe không lọt tai được gì, nhưng những người khác vẫn chăm chú ghi chép. Tôi nghe thầy nói nửa tháng sau sẽ tổ chức một kỳ kiểm tra, người nào thi đạt được kết quả tốt sẽ có cơ hội gặp mặt bố mẹ một lần. Lúc này tôi mới ý thức được rằng việc vào ngôi trường này đồng nghĩa với việc phải cắt đứt quan hệ với thế giới bên ngoài. Trong nửa tháng đầu, họ sẽ cho phép bạn nói chuyện điện thoại với phụ huynh. Nhưng sau đó nếu muốn có cơ hội liên lạc với bố mẹ thì đều phải dựa vào biểu hiện của bạn. 

Những ngày tiếp theo đều bình thường. Khi tôi nói chuyện với bố mẹ, tôi cũng chỉ bảo ở đây nhàm chán. Thật ra, tôi muốn nói tôi không thích chương trình giảng dạy của nơi này. Tuy nhiên, mỗi lần nhắc đến chuyện này, mẹ tôi sẽ lại khóc lóc và càm ràm đủ thứ. Dần dần, tôi cũng không thể hiện thái độ của mình nữa. Tôi nghĩ rằng dù sao chỉ cần tôi không nghe là được, cố chịu một chút, nửa năm sẽ sớm trôi qua thôi.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày kiểm tra. Suốt một ngày thi cử, tôi không viết gì cả và nộp giấy trắng. Không phải chỉ vì trong suốt nửa tháng này tôi không nghe giảng, càng là bởi vì đề bài này thật sự ghê tởm. Ví dụ có một câu như sau: “‘Năm 1990, Tổ chức Y tế Thế giới WHO đã loại đồng tính ra khỏi danh sách các căn bệnh. Xin hỏi quyết định này là đúng hay sai?” Rất rõ ràng quyết định này là đúng, nhưng tôi dám chắc đáp án sẽ là sai, cho nên đối với tôi, trả lời mấy câu như thế này đúng là lãng phí thời gian.

Buổi tối, tôi vẫn đi ngủ sớm như thường ngày. Nhưng đến nửa đêm, cửa phòng tôi đột nhiên phát ra tiếng động, tôi vốn ngủ không sâu nên lập tức bị thức giấc. Ngay sau đó, một ánh đèn pin lóa mắt chiếu vào người tôi, tôi theo bản năng đưa tay chắn. Tôi còn chưa kịp tỉnh ngủ thì cả người đã bị lôi ra khỏi giường, đầu gối đập thẳng xuống đất. Người đến rất khỏe, hơn nữa còn có hai người, bọn họ không giải thích gì mà trực tiếp kéo tôi ra ngoài. Tôi dù có buồn ngủ cỡ nào cũng phải tỉnh lại.

Tôi nhìn hai người hoàn toàn xa lạ đang giữ tôi, trong lòng tràn ngập bất an.

“Các người muốn làm gì!” Tôi cố gắng giãy dụa nhưng không ăn thua, “Nửa đêm các người còn muốn mang tôi đi đâu?”

Không ai trả lời tôi. Trên hành lang vắng vẻ chỉ có tiếng chất vấn không ngừng của tôi. Một lúc sau, tôi đã bị họ đưa đến một căn phòng. Căn phòng rất nhỏ, chỉ đủ để một cái bàn, hai cái ghế và ba người. Bốn bức tường đều được che phủ bằng những tấm vải đen.

“Các người rốt cuộc muốn cái mẹ gì?” Lời vừa dứt, tôi đã bị bọn họ ghì chặt lên ghế.

Đột nhiên trên tay tôi có một cảm giác lạnh lẽo, tôi đơ người, cúi đầu nhìn, là còng tay.

“Mẹ nó! Các người…”

Tôi còn chưa nói hết câu thì có một người từ bên ngoài bước vào. Do không gian nhỏ, một người giữ tôi phải đi ra ngoài. Người bước vào chính là bác sĩ Trương, ánh phản quang trên kính làm tôi không nhìn rõ biểu cảm của ông ta. Ông ta từ tốn đi đến trước bàn, ngồi xuống, sau đó gỡ mắt kính xuống, vừa lau vừa hỏi: “Triệu Tân Hách, tại sao hôm nay kiểm tra cậu lại nộp giấy trắng?”

“Hơn nửa đêm các người muốn làm gì?” Còng tay phát ra tiếng theo cử động của tôi.

Ông ta lặp lại câu hỏi kia: “Triệu Tân Hách, tại sao hôm nay kiểm tra cậu lại nộp giấy trắng?”

Tôi vẫn mặc kệ ông ta, trên môi vẫn là lời mắng chửi. Dù cho họ có muốn làm gì thì tra khảo đã là xâm phạm nhân quyền rồi.

“Được lắm, không trả lời cũng không sao.” Nói rồi ông ta lấy bài thi trong hộc bàn ra ném vào mặt tôi, “Giấy trắng, 0 điểm. Ở chỗ chúng tôi, kiểm tra không đạt yêu cầu đều sẽ bị phạt.” Giọng điệu của ông ta vẫn rất có chừng mực, dáng vẻ lịch sự.

“Cậu có biết tại sao dù trại triều trị của chúng tôi có làm gì cũng không ai báo cáo không?” Ông ta từ từ đứng dậy, từng bước đi đến miếng vải đen bên tường, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve tấm vải đen, “Bởi vì những người từ chỗ chúng tôi đi ra đều đã khỏi bệnh.” Ông ta nhìn tôi, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mắt của ông ta, ánh mắt sâu thẳm, tối tăm, giống như một cái hố đen không đáy, chất chứa đầy sự tàn nhẫn không giống người thường. Tôi chỉ thấy ngón tay ông ta siết lại một chút, miếng vải đen lập tức bị kéo xuống. Miếng vải rơi xuống rồi tiếp đất, tạo thành một hình thù khó coi. 

Tôi nhìn thoáng qua bức tường, đồng tử thoáng co mạnh lại.

Phía sau tấm vải đen kia thế mà là những bức ảnh tôi từng chụp lén Thẩm Thu Hàn, có lúc ngủ, lúc chơi bóng, lúc cười, lúc ăn,… Từng tấm ảnh đều là hình tôi chụp lén, đều là bằng chứng tôi và Thẩm Thu Hàn ở bên nhau. Những tấm vải phủ trên các bức tường khác cũng đồng loạt rơi xuống, tất cả đều là Thẩm Thu Hàn, toàn bộ đều là Thẩm Thu Hàn.

“Sao các người lại có ảnh!” Tôi cố cử động, còng tay kim loại va chạm vào nhau phát ra tiếng kêu leng keng, vì ghế dựa đã được cố định nên cho dù tôi có cựa quậy thế nào, chiếc ghế gần như không dịch chuyển chút nào.

“Đương nhiên là mẹ cậu đưa ảnh cho tôi.” Ông ta nói, “Tôi đã nói rồi, nếu học sinh làm bài kiểm tra không tốt thì sẽ bị phạt, những đứa trẻ không ngoan đều sẽ như thế. Cậu biết chuyện hôm nay cậu nộp giấy trắng đồng nghĩa với việc cậu sẽ phải đối mặt với điều gì không?”

Ta nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Ông dám động vào tôi! Ông dám!”

“Động vào cậu thì sao chứ? Cậu đừng quên rằng ở nơi này, cậu không thể liên lạc với bố mẹ của cậu, trừ khi cậu cải tạo tốt, nếu không thì không có ai đến giúp cậu đâu.” Ông ta nói rồi bước đến trước người còn lại trong phòng, ghé tai nói nhỏ mấy câu. Sau đó vẫn dùng vẻ mặt thân thiện mà cười với tôi: “Lần này niệm tình cậu lần đầu vi phạm, chúng tôi sẽ không làm gì cậu, nhưng phạt thì vẫn phải phạt. Cậu cứ từ từ tận hưởng ở trước mặt người cậu thích đi.” Ông ta nói rồi rời đi, cửa phòng đóng lại.

Sau đó, tôi cũng biết cái gì gọi là ‘nghiêm phạt’ – chính là tra tấn về thể chất lẫn tinh thần.

Tôi không được ăn, không được ngủ suốt ba ngày ba đêm, vì tôi không viết gì vào ba tờ giấy thi, chỉ có một tờ tôi có điền tên nên không tính vào.

Suốt ba ngày liền đều có người thay phiên trông chừng tôi, bọn họ không cho tôi ăn, cũng không cho tôi uống, mỗi lần tôi mơ màng sắp ngất đi, bọn họ sẽ đâm kim vào người tôi làm tôi tỉnh lại. Lúc đầu, tôi vẫn cố gắng chịu đựng, nhưng dần dần, tôi vừa đói vừa khát vừa mệt, cả người như tê dại, đầu óc của tôi như một đống bùn nhão, giống như có một cây gậy quấy phá ở bên trong, ý thức của tôi cũng bắt đầu hỗn loạn.

Vào ngày cuối cùng, cơ thể tôi đã hoàn toàn kiệt sức, đến mức rất nhiều lần đâm kim cũng không thể đánh thức tôi. Sau đó, bọn họ nắm lấy ngón tay tôi, đâm kim sâu vào móng tay cái của tôi. Tôi thét chói tai tỉnh lại, cả người đau đến toát mồ hôi. Khi tỉnh dậy, tầm mắt của tôi đều mơ hồ. Cho đến khi mọi thứ trở nên rõ ràng, tôi nhìn thấy Thẩm Thu Hàn mỉm cười nhìn tôi. Đầu óc tôi quá loạn, trong một khoảnh khắc, tôi cho rằng mình đã trở về trường học, trở về thời cấp ba, tôi xoay người, Thẩm Thu Hàn vẫn ngồi sau bàn tôi như trước, vẫn nhìn tôi mỗi khi tôi nhìn cậu ấy như trước.

Nhưng đầu óc tôi tỉnh táo lại rất nhanh, tôi lập tức trở về hiện thực, vẫn là căn phòng nhỏ, vẫn là bức tường đầy những tấm ảnh.

Lúc này tôi mới biết rằng mọi thứ xảy ra trong nửa tháng nay đều là giả dối, giả dối để xây dựng niềm tin với phụ huynh ở bên ngoài kia, giả dối để cho tôi xem. Cái gọi là ‘điều trị đồng tính’ bây giờ mới thật sự bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play