“Số thứ tự 30. Số thứ tự 30.” Một giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên.

Tôi thờ ơ uống một ngụm nước rồi giơ tay lên: “Đây.”

“Đến lượt mày đó.” Người kia cầm một cây gậy, gõ gõ vào cánh cửa bên cạnh, tiếng ‘bụp bụp’ chói tai vang vọng khắp nhà ăn.

Tôi đổ đồ ăn thừa vào thùng rác, sau đó cứng nhắc đi đến cạnh người kia. Hắn dùng gậy nâng cằm tôi lên, quan sát tôi rồi tặc lưỡi một cái, đầu hất lên về phía trước. Tôi hiểu ý đi theo hắn.

Tôi đã đi trên con đường này bốn mươi lăm lần. Tôi thậm chí biết trên đường có bao nhiêu viên gạch. Tôi còn biết ở ngã rẽ sẽ được đặt một chậu hoa, hôm nay chắc sẽ là một chậu hoa vàng. Đi thêm vài chục bước nữa sẽ đến một bức tường đầy ảnh, trên đó là hình của những người đã ra ngoài thành công, tổng cộng có 104 bức ảnh. Tôi đã phải mất nửa tháng mới đếm hết được số ảnh này, vì mỗi lần đi ngang qua chỉ có thể đếm được vài tấm, đôi lúc đếm nhầm hoặc quên mất nên phải đếm lại.

Sau khi qua bức tường ảnh, tiếp tục đi thẳng, thẳng đến khi gặp một bức tường kính, sau đó đi theo một con đường cong là đến nơi.

Tôi đứng trước cánh cửa kia, rõ ràng chỉ là một cánh cửa bình thường, một cánh cửa gỗ màu trắng, nhưng tôi còn chưa đi vào, phần lưng đã ướt đẫm. Đó là phản ứng sinh lý mà tôi không thể khống chế, vừa thảm hại vừa xót xa.

Tôi quay đầu, hốc mắt đã đỏ hoe, hỏi: “Tôi đã qua bài kiểm tra tháng này mấy lần rồi, khi nào tôi mới có thể được liên lạc với cha mẹ tôi?”

Tên cầm gậy chỉ cười lộ ra hàm răng ố vàng do thuốc lá, nhếch miệng nói: “Trường học có nhiều người như vậy, còn chưa đến lượt mày đâu.”

“Một tháng rồi mà còn chưa đến lượt tôi?” Tôi định nắm lấy ống tay áo hắn, nhưng người kia thấy tôi vươn tay thì chợt rùng mình, lập tức dùng gậy gỗ nện thẳng vào vai tôi. Tôi đau rên lên một tiếng, chỉ thấy hắn bày ra vẻ mặt chán ghét: “Thứ ghê tởm! Mày đừng có đụng vào người tao! Đừng có lây thứ bệnh bẩn thỉu của mày cho tao!”

Mặt tôi tối sầm, dù đã ở đây lâu như vậy, tôi vẫn không thể nghe nổi những lời chói tai này. Nhưng tôi không còn hơi sức để tranh cãi hay chống đối hắn nữa.

Trước đây, khi bọn chúng nói lời cay nghiệt với tôi, khi bọn chúng sỉ nhục Thẩm Thu Hàn, tôi cũng từng cãi lại. Lúc đó, tôi đã nghĩ cùng lắm thì lại không ăn không ngủ ba ngày ba đêm nữa thôi. Nhưng đó không phải là thứ chờ đợi tôi. Bọn chúng nhốt tôi vào phòng tối, không có âm thanh, không có ánh sáng, vươn tay không thấy được năm ngón, ánh sáng duy nhất mà tôi có thể nhìn thấy chính là những tia sáng le lói ngắn ngủi khi bọn chúng mang đồ ăn vào cho tôi. 

Tôi không rõ bản thân đã ở trong đó bao lâu, tôi chỉ biết toàn thân bị một màn đen bao phủ, giống như bị bỏ rơi trong một khe nứt thời gian rộng lớn, bên trong không có bất cứ thứ gì, chỉ có mỗi mình tôi.

Dần dà, tôi bắt đầu bần thần, bắt đầu điên dại. Cảm giác cô độc này khiến tôi như trở về đoạn thời gian bị cô lập khi học cấp hai. Tôi cố ý hét lớn để thu hút sự chú ý của bọn chúng, nhưng không có ai đáp lời tôi. Chỉ có bóng tối bất tận không ngừng đeo bám lấy tôi, cười nhạo sự tự mãn của tôi.

Lại là màn đêm dài vô tận, trong không gian tối tăm này, tôi thậm chí còn nhìn thấy Thẩm Thu Hàn. Đây là lần đầu tiên tôi thật sự nhìn thấy Thẩm Thu Hàn, không phải trong mơ hay thông qua những bức ảnh. Cậu ấy mặc đồng phục, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước, nhưng dường như khóe mắt có hơi cong lên, tuy nhiên, độ cong quá nhỏ, nhỏ đến mức chỉ trong chớp mắt, cậu ấy lại trở về dáng vẻ trước đây.

“Triệu Tân Hách, sao cậu lại rời đi?” Cậu ấy hỏi tôi, đôi mắt sẫm màu tĩnh lặng dần ửng đỏ.

Tôi lắc đầu xin lỗi, tôi không thể nói nguyên nhân thật sự với cậu ấy. Tôi không muốn cậu ấy ghét bỏ tôi.

“Sao cậu lại bỏ tôi đi. Không phải đã nói sẽ cùng nhau học đại học sao? Chẳng lẽ cậu không xem tôi là bạn sao? Cậu không muốn quay về gặp tôi nữa sao?”

Tôi trợn tròn hai mắt, âm thanh nghẹn ở cổ họng. Tôi vươn đôi tay run rẩy muốn tiến gần cậu ấy: “Không phải như thế, tớ không… Thẩm Thu Hàn, tớ thật sự rất muốn gặp cậu, vô cùng muốn gặp cậu. Tớ thật sự không muốn bỏ cậu đi.” Tôi bước từng bước về phía cậu ấy, nhưng dù tôi có đi bao nhiêu bước đi chăng nữa, tôi vẫn không thể nào kéo gần khoảng cách giữa chúng tôi. Cậu ấy dường như ở trong gang tấc nhưng tôi mãi mãi không thể với tới.

Thẩm Thu Hàn lau hai mắt, vết đỏ khóe mắt nhạt dần, gương mặt vô cùng thờ ơ, tựa như lần đầu chúng tôi gặp nhau. Cậu ấy lạnh lùng nói: “Đã vậy thì tôi cũng không cần cậu nữa. Tôi muốn xóa cậu hoàn toàn khỏi tâm trí tôi.” Cậu ấy nói với thái độ quá mức nghiêm túc, ánh mắt nghiêm túc, giọng điệu nghiêm túc, tôi còn nghe ra nghẹn ngào mà cậu ấy cố đè nén. Chình vì sự nghiêm túc quá mức chân thật này khiến tôi quên mất bản thân đang ở đâu, khiến tôi quên mất cơ thể cậu ấy đang biến mất vào hư không một cách vô lý thế nào.

Tôi sụp đổ khóc lớn, giọng nói vốn đã khàn giờ đây như vỡ vụn: “Đừng! Đừng quên tớ! Thẩm Thu Hàn, cậu không được quên tớ. Xin cậu đó, đừng quên tớ!” Tôi phát điên lao về phía cậu ấy, nhưng thứ tôi chạm vào chỉ có bóng tối vô tận, những gì còn lại chỉ là một màu đen u ám cùng với đau đớn khi va vào tường.

Khi tôi mở mắt lần nữa, tôi đã trở về phòng, hai tay và hai chân bị trói chặt. Bọn chúng cho rằng tôi muốn tự sát.

Sao tôi có thể tự sát được chứ? Tôi còn chưa gặp được Thẩm Thu Hàn, tôi còn chưa được ra ngoài, tôi không thể nào chết ở đây được.

Cánh cửa đột nhiên mở ra khiến tôi ngừng hồi tưởng. Tôi nhìn người cầm gậy kia, khóe miệng mấp máy, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Bên trong cửa là bác sĩ Trương, ông ta mang mắt kính mỉm cười với tôi, làm động tác mời tôi vào.

Tôi nhìn căn phòng tràn ngập ảnh của Thẩm Thu Hàn, theo thói quen hơi lùi lại. Bác sĩ Trương không nói gì, chỉ là vươn tay túm lấy cổ tay của tôi rồi kéo tôi vào trong, trên mặt vẫn mang ý cười.

Người đợi ở bên trong khống chế tôi, còng tay tôi vào ghế, đối xử với tôi như súc vật. Tôi vẫn phản kháng như mọi khi.

“Cậu vẫn như thế. Rõ ràng cậu có thể kháng cự ngay trên đường đến, nhưng phải đợi vào phòng cậu mới bắt đầu giãy dụa.” Ông ta đẩy kính, tay chống lên tay ghế, rướn người về phía tôi, “Cậu vừa muốn nhìn thấy cậu ta vừa sợ nhìn thấy cậu ta, có phải không?” Ánh mắt buồn nôn của ông ta dừng trên người tôi, lời lẽ khó nghe xâm nhập vào khắp cơ thể tôi, khiến cả người tôi vô cùng khó chịu.

“Cậu run cái gì? Tiết học còn chưa bắt đầu mà? Hay là… bị tôi nói trúng rồi?” Ông ta nói rồi giật mạnh tóc tôi, cưỡng ép tôi ngẩng đầu nhìn hình ảnh của Thẩm Thu Hàn trên tường, “Lạ thật, không phải cậu thích cậu ta sao? Sao lại sợ chứ?” Ông ta nhếch môi, tay dùng thêm lực, thấy tôi không phản ứng gì cũng chỉ cười khẽ một cái đầy ý mỉa mai. Ông ta buông tay ra, hỏi người đứng ở cửa: “Hôm nay cậu ta ăn bao nhiêu?”

“Không nhiều lắm.”

Mặt ông ta biến sắc, ông ta nhìn tôi với ánh mắt như dã thú: “Cậu không ngoan nha. Nhưng mà, cậu có ăn ít cũng không sao, tôi sẽ làm cậu nôn ra bằng hết.” Ông ta đưa tay ra hiệu, “Banh miệng ra.”

Người bên cạnh bình tĩnh vươn tay về phía tôi. Tôi nhìn đôi tay càng lúc càng gần, sợ hãi run rẩy, nhưng hắn phớt lờ ánh mắt cầu xin của tôi, phớt lờ lời xin lỗi của tôi. Giống như vô số lần trước đó, hắn thờ ơ vạch miệng tôi ra, sau đó mang dụng cụ cố định miệng vào miệng tôi, khiến tôi không thể nào khép miệng lại được.

Bác sĩ Trương chậm rãi lấy một thanh thủy tinh màu bác từ trong hộc bàn ra: “Cho cậu ta nhìn ảnh.” Người nọ thô bạo túm tóc tôi, cưỡng ép tôi nhìn những tấm ảnh trên tường. Tiếp đó, bác sĩ Trương hỏi tôi: “Nói tôi nghe, cậu có thích cậu ta không? Chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu.”

Miệng tôi không thể khép lại được, nước miếng cứ thế mà chảy xuống, trông cực kỳ nhếch nhác.

Tôi như một con chó không có tôn nghiêm.

Người kia hỏi tôi có thích Thẩm Thu Hàn không.

Đây là vấn đề đơn giản nhất trên đời, là câu hỏi mà tôi sẽ không bao giờ thay đổi đáp án.

Tôi gật đầu.

Tay cầm thanh thủy tinh của bác sĩ trương khẽ run, sau đó lập tức trở lại bình thường. Ông ta quơ quơ thanh thủy tinh, nói: “Cậu là người lì lợm nhất mà tôi từng gặp.” 

Ngay sau đó, thanh thủy tinh lạnh băng kia di chuyển dần từ đầu lưỡi đến bề mặt lưỡi, rồi đâm sâu vào trong cổ họng. Cảm giác có vật lạ to lớn xâm nhập khiến tôi buồn nôn… Đáng lẽ nên quen rồi, nhưng khi nó thật sự tiến vào bên trong, tôi vẫn yếu đuối, vẫn không thể kìm được nước mắt.

Cả người tôi đều dơ bẩn, nước mắt và nước miếng đầy mặt. Thẩm Thu Hàn vẫn cứ lẳng lặng nhìn tôi, nhìn một thân xấu xí bẩn thỉu của tôi.

Tôi quá bẩn…

Bác sĩ Trương vẫn lặp đi lặp lại câu hỏi đó. Dù cho ông ta có hỏi tôi bao nhiêu lần, đáp án của tôi vẫn chưa từng thay đổi. Ông ta vẫn tiếp tục hỏi, những hình phạt cũng chưa từng dừng lại.

Bác sĩ Trương quả là người thành thật, nói được làm được.

Thẩm Thu Hàn trong tầm mắt tôi dần trở nên mơ hồ…

Đó là lý do tại sao tôi ở đây. Nếu ngay cả chân tâm mà tôi cũng lừa dối được thì chẳng khác nào tôi tự nhận tình yêu đồng tính là sai trái. Thẩm Thu Hàn là tâm can của tôi, tôi không đời nào để mình chết tâm trong cái trại điều trị đồng tính bẩn thỉu này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play