Tiêu Mặc xuyên không, tất cả oan ức, khổ sở của cậu đều không phải lỗi của Sở Kinh Lan. Vì vậy, sau khi bình tĩnh lại, cậu vô thức xin lỗi y. Nhưng khi thấy Sở Kinh Lan ngạc nhiên ngẩng đầu, Tiêu Mặc mới chợt nhận ra không đúng: một Tâm Ma như cậu, lại xin lỗi bản thể chẳng phải là làm đổ vỡ hình tượng sao? Cậu không biết phải làm sao, lập tức rút lui về Thức Hải.
Tiêu Mặc trở lại Thức Hải biến thành nhân hình, nhớ lại hành động vừa rồi của mình, cảm thấy xấu hổ và lo lắng đi đi lại lại quanh gốc cây khô: "Xong rồi, xong rồi, Sở Kinh Lan nghe thấy lời xin lỗi đó sẽ nghĩ thế nào, Tâm Ma xin lỗi bản thể! Nghe thật kỳ quặc!" Tiêu Mặc bối rối không yên, khi chuẩn bị kéo hệ thống dậy thì đột nhiên dừng lại.
Dưới ánh nguyệt quang lạnh lẽo trong Thức Hải, Tiêu Mặc như được giác ngộ trong sự yên tĩnh tuyệt đối, đột nhiên nhìn thấy rõ ràng những điều trước kia chưa từng thấy. Hệ thống không yêu cầu cậu không được phá vỡ hình tượng Tâm Ma mà?
Giống như đã thông suốt, Tiêu Mặc cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo, từ từ ngồi xuống bên bờ Nguyệt Hồ, buông bỏ tạp niệm, phân tích lý trí bản thân. Vì phản kháng việc xuyên sách, những ngày qua cậu mang quá nhiều cảm xúc không rõ ràng. Nghĩ kỹ lại, chính vì những cảm xúc tiêu cực này, cộng thêm thân phận đối lập tự nhiên giữa Tâm Ma và chủ thể, cùng với việc gây tổn thương tinh thần cho Sở Kinh Lan có thể giúp cậu tích điểm nâng cao tu vi nên cậu mới có thể dễ dàng nhập vai Tâm Ma từ đầu, diễn xuất rất tốt.
Thực ra, điều này rất không công bằng với Sở Kinh Lan. Sở Kinh Lan vốn dĩ cũng phải vượt qua Tâm Ma kiếp, Tâm Ma kia chắc chắn còn ác liệt hơn Tiêu Mặc, nhưng đây không phải là lý do cho hành động của cậu. Từ khi cậu tuyên bố "Ta là Tâm Ma của ngươi", cậu đã quá bị thân phận này ràng buộc. Ban đầu cậu định mặc kệ mà, đúng không?
Theo tính cách của Tiêu Mặc, với những người không có ân oán nhưng không hợp tính, cậu chỉ chọn cách xa lánh, có thể không tiếp xúc thì không tiếp xúc, chứ không gây rắc rối cho đối phương. Việc cậu chủ động gây chuyện với Sở Kinh Lan là vì tích điểm, trước đây nói những lời đe dọa vì đó là cách duy nhất nên cậu mới làm vậy.
Tiêu Mặc phát hiện, vô tình, cậu dường như đã quá thuận theo thân phận Tâm Ma. Điều này không tốt. Cậu nhìn xuống cây sáo trong tay, nắm chặt hơn, hạ quyết tâm. Hiện giờ không phải không có cách vừa tự mình tu luyện vừa duy trì cuộc sống hòa bình với Sở Kinh Lan. Đã đến lúc bỏ qua khoảng cách về thân phận và thế giới, chân thành nói chuyện với y rồi.
Tiêu Mặc từ Thức Hải ra ngoài, phát hiện Sở Kinh Lan không ở Sở Gia, y đang đi trên một con đường núi vắng vẻ. Đây là con đường dẫn tới căn nhà gỗ bỏ hoang. Sở Kinh Lan thực sự chưa quên Đới Tử Thịnh, chuẩn bị đi thăm hắn ta, không giống như trong nguyên tác không hỏi han gì.
Nơi núi sâu rừng thẳm, hoang vắng không một bóng người, quả thật là nơi tốt để nói chuyện tâm sự. Tiêu Mặc sắp xếp lại những điều muốn nói, mở miệng với giọng điệu bình thường: "Sở Kinh Lan."
Nhưng Sở Kinh Lan làm như không thấy cũng không nghe, bước chân hoàn toàn không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, hoàn toàn phớt lờ Tâm Ma. Tiêu Mặc lập tức tăng tốc, lướt qua trước mặt y: "Sở..."
Ai ngờ lần này cậu còn chưa gọi hết tên, Sở Kinh Lan đã thẳng thừng xuyên qua thân thể mờ ảo của cậu như qua một đám không khí. Tiêu Mặc: "..."
Thôi được, cậu không tức giận. Đám mây đen tăng tốc mạnh mẽ, như thần xe núi hoang, giữa không trung tung người lên rồi phanh lại, phát ra tiếng rít bánh xe không tồn tại, dừng ngay trước mặt Sở Kinh Lan! Cách mũi y chỉ hai tấc, tính toán thật chuẩn xác. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Sở Kinh Lan buộc phải dừng bước, suýt chút nữa để mặt y đâm vào cậu. Tiêu Mặc cuối cùng cũng thành công ngăn cản mục tiêu, đoán không sai: Sở Kinh Lan có thể chấp nhận thân thể đi qua mây mờ của Tâm Ma, nhưng từ chối để mặt mình lại gần, không biết có phải do Tâm Ma giống mặt y quá, gây ra ám ảnh gì không.
Sở Kinh Lan nhìn chằm chằm đám mây chắn đường, vẫn lạnh lùng, không nói một lời. Ánh mắt băng lãnh của y hôm nay có chút khác biệt, rõ ràng rành mạch nhưng cũng ẩn chứa sự thăm dò. Tiêu Mặc hắng giọng: "Ta có một số điều muốn nói nghiêm túc với ngươi."
Sợ Sở Kinh Lan bỏ đi không nghe, Tiêu Mặc nhanh chóng nói vào trọng tâm: "Ta thực sự không muốn làm Tâm Ma, nhưng chủng tộc không do ta kiểm soát, ta cũng không có cách nào, cũng cần tu luyện."
"Thức Hải của ngươi quá lạnh, không có ánh mặt trời." Tiêu Mặc thấp giọng, "Ta không muốn luôn ở trong nơi băng lãnh như vậy."
"Chỉ có thể ra ngoài hít thở chút không khí trong lành." Mắt Sở Kinh Lan hơi động nhưng thần sắc hầu như không thay đổi, vẫn không nói gì. "Ngươi đọc nhiều sách như vậy, hẳn biết ta không thể rời xa ngươi quá xa, ta cũng không cố ý thổi sáo làm ngươi đau khổ, khó nghe như vậy, ta cũng không muốn người khác nghe thấy."
Sở Kinh Lan mặt không biểu cảm nghĩ, cậu còn biết tiếng sáo khó nghe ư. Tiêu Mặc chân thành: "Ta sẽ cố gắng ít làm ngươi tức giận, ngươi chịu đựng chút tiếng sáo khó nghe của ta, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, hòa bình chung sống, được không?" ( truyện đăng trên app TᎽT )
Một Tâm Ma lại nói muốn hòa bình chung sống với bản thể? Đây có lẽ là lời nói dối tệ nhất Sở Kinh Lan từng nghe. Sở Kinh Lan trầm giọng: "Ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi sao?"
"Ngươi muốn ta bỏ đề phòng, để sau này dễ dàng đoạt xác? Ta còn chưa ngu ngốc đến mức không cảnh giác với một Tâm Ma trời sinh thích nói dối." Mặc dù lời Sở Kinh Lan lạnh lùng tột độ, nhưng chỉ cần y chịu mở miệng nói chuyện thì vẫn còn cơ hội giao lưu, Tiêu Mặc thở phào nhẹ nhõm, ít nhất vẫn có thể nói chuyện được mà!
Tiêu Mặc nhẹ giọng hơn: "Ta biết ngươi sẽ không dễ dàng tin, nhưng ta đã nghĩ thông suốt rồi, ngươi tin hay không với việc ta làm là hai chuyện khác nhau."
Nếu cậu hoàn toàn thuận theo thân phận Tâm Ma, đó mới là tự chuốc phiền phức cho mình. Tiêu Mặc vốn dĩ không muốn làm phức tạp mọi chuyện, dù là xử lý công việc hay quan hệ nhân gian, quả nhiên vẫn nên theo bản tâm, đơn giản là tốt nhất.
"Ngươi xem." Tiêu Mặc vẫn còn đưa ra chứng cứ, "nếu ta muốn ngươi tẩu hỏa nhập ma, tại sao không chọn lúc ngươi đang tu luyện mà thổi sáo?"
Đây là lời thật lòng, cũng là điều Sở Kinh Lan không hiểu nổi. Tâm ma rõ ràng có thể hành hạ y nhiều hơn, nhưng cậu lại không chọn làm như vậy.
Theo ghi chép, tâm ma thường dùng dụ dỗ, dục vọng và tuyệt vọng phẫn nộ để đánh bại bản thể. Nhưng tâm ma của mình từ lúc xuất hiện, toàn nói mấy lời vô bổ không có dinh dưỡng, việc làm tàn nhẫn nhất cũng chỉ là dùng sáo hủy hoại tai mình.
Mặc dù có nhiều chuyện không thông, nhưng muốn Sở Kinh Lan lung lay ý chí là chuyện viển vông. Rốt cuộc, những người không vượt qua tâm ma kiếp hoặc là phát điên chết thảm, hoặc bị tâm ma đoạt xá luyện thành ma thân, không có một kết cục tốt đẹp.
Có nhiều bài học trước mắt, tu sĩ bằng máu của mình nói cho hậu thế biết tâm ma đáng sợ thế nào. Nếu Sở Kinh Lan dễ dàng buông bỏ cảnh giác như vậy, y đã không phải là Sở Kinh Lan.
Nhưng Tiêu Mặc đã nói ra điều mình muốn nói, toàn bộ gánh nặng trong người cậu đã được giải tỏa. Cuối cùng, cậu cũng cảm thấy ngày tháng ở giới này có chút cảm giác thực, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng trở nên tươi sáng hơn nhiều, thân tâm thư thái.
Sở Kinh Lan đề phòng cậu và Tiêu Mặc làm tốt phận sự của mình, không mâu thuẫn.
Dù Sở Kinh Lan có ghét mình đến đâu, Tiêu Mặc cũng không quan tâm. Không có cách nào, ai bảo cậu là tâm ma, bị người đề phòng và chán ghét là lẽ thường tình.
Hơn nữa, cậu nhất định sẽ chết dưới tay Sở Kinh Lan, thâm thù đại hận cũng chỉ là đầu người rơi xuống đất. Họ sớm muộn gì cũng chia tay, đến lúc đó mọi chuyện như mây khói qua đi, hai bên đều rõ ràng.
Tiêu Mặc chỉ cảm thấy như mây mù tản đi, trời quang mây tạnh, toàn bộ tâm trí trở nên nhẹ nhàng hơn, cậu thoải mái quay vài vòng: "Nghĩ thông rồi, thân tâm thoải mái quá."
Sở Kinh Lan: ... Y không nghĩ thông, thân tâm rất nặng nề.
"Đúng rồi. Lời xin lỗi lúc trước, ta là thật lòng." Tiêu Mặc nhắc lại lần nữa, "Xin lỗi."
Sở Kinh Lan thần sắc thoáng qua một nét phức tạp, rất nhanh và rất nhạt, y bình tĩnh im lặng, khí tức xung quanh không còn lạnh lẽo như vậy nữa, không ai biết y đang nghĩ gì.
Nói chuyện xong, lại có thời tiết tốt như vậy, trong rừng núi nước chảy róc rách, cảnh đẹp lòng người. Tình cảnh như thế này, thích hợp thổi một khúc nhạc.
Tiêu Mặc lấy sáo ra, quấn trong đám sương đen: "Trong khoảnh khắc đáng để ăn mừng như vậy, ta quyết định diễn tấu một khúc."
Sở Kinh Lan: ...
Y ấn trán, cố gắng nhớ lại vừa rồi có lúc nào bị tâm ma nói làm dao động không. Nếu có, y muốn quay ngược thời gian, đấm vào chính mình một cái, để tỉnh táo lại.
Chỉ dựa vào cây sáo kinh thiên động địa khiến quỷ thần phải khóc của tâm ma, y không thể tin vào ác ý của tâm ma này!
Tiêu Mặc quấn xong sáo: "Ta vừa nhắc tới chuyện thổi sáo, ta không nuốt lời."
Sở Kinh Lan là một thiếu chủ cẩn trọng nghiêm trang, những ngày này y đã học được nhiều nghệ thuật ngôn ngữ mới từ Tiêu Mặc, y không có cảm xúc mà mở miệng: "Ta có phải cảm ơn ngươi vì lần này thổi sáo ít nhất đãnhắc nhở ta không?"
Tiêu Mặc vui vẻ: "Ê, không cần khách sáo."
Sở Kinh Lan: ...
Đinh, tấn công tinh thần thành công, điểm tích lũy +10!
Tiêu tâm ma quấn sáo, bíp bô xì xì xì thổi lên.
Núi non tươi đẹp, chim hót hoa thơm, nhưng Sở Kinh Lan không nghe thấy tiếng chim, không ngửi thấy hương hoa. Trong gió toàn là tiếng rên rỉ thê lương, y đi trên con đường núi rừng, bên tai chỉ có tiếng sáo xé gan đốt ruột, khiến cảnh đẹp trở nên không thể nhìn thẳng.
Sở Kinh Lan không biết, tiếng sáo kèm theo là âm thanh nhắc nhở điện tử ding ding dong dong.
Tấn công tinh thần thành công, điểm tích lũy +5!
...Tấn công thành công, điểm tích lũy +6!
Sau vô số lần hít thở sâu, cuối cùng Sở Kinh Lan không thể chịu nổi: "Sáo không phải thổi như vậy!"
Tiếng sáo ngừng lại, Tiêu Mặc khiêm tốn xin dạy: "Nên thổi thế nào?"
Sở Kinh Lan vừa nói xong liền hối hận, y làm sao có thể dạy tâm ma, lập tức ngậm miệng không nói nữa.
Tiêu Mặc không chờ được câu trả lời, cũng không giận, cậu khẽ đằng hắng: "Ta tiếp tục thổi đây."
Sở Kinh Lan: ... Khoan đã!
Sở Kinh Lan thốt ra lệnh ngừng, suy nghĩ cẩn thận, việc tu luyện của tâm ma y không thể ngăn cản, nhưng ít nhất có thể thử cứu lấy đôi tai của mình. Đắn đo hồi lâu, sau nhiều lần đấu tranh với lòng tự tôn và cảnh giác, Sở Kinh Lan mới miễn cưỡng thuyết phục được bản thân, không còn cách nào khác, mở miệng không vui: "...Trước tiên ổn định hơi thở."
Tiêu Mặc nghiêm túc: "Ừ ừ."
Sở Kinh Lan cảm thấy mình như đang đánh vào bông gòn, ở đâu cũng khó chịu, sau một lúc lâu mới tiếp tục nói ra câu tiếp theo: "Hơi thở lắng xuống đan điền -"
Nói đến đây, giọng Sở Kinh Lan ngừng lại.
Tiêu Mặc vẫn nghiêm túc chờ đợi câu tiếp theo của y.
Sở Kinh Lan nhìn đám sương đen, đen kịt một mảnh, lần đầu tiên không mang theo cảm xúc tiêu cực mà hỏi: "...Ngươi có đan điền không?"
Đồng thời, hệ thống đã lâu không online bật chức năng nghe.
Tiếng sáo của ký chủ thực sự khó nghe, không phải, là thực sự đáng sợ. Nó thân là hệ thống, cũng có chương trình sức khỏe. Lúc này online lại bật chức năng nghe, là vì điểm tích lũy thông báo liên tục hiện lên.
Là AI cao cấp, mô-đun cảm xúc hoàn thiện, hệ thống cũng có sự tò mò của riêng mình. No không thể không ra nhìn xem ký chủ lại làm chuyện tốt gì.
Sau đó hắn thấy Sở Kinh Lan đang dạy Tiêu Mặc thổi sáo.
Hệ thống: ... Chẳng lẽ là…tâm ma và bản thể hòa hợp.
Hệ thống: Chưa chắc, xem thêm chút nữa.
Rất nhanh, nó phát hiện không phải chương trình của mình nhìn nhầm, Sở Kinh Lan thực sự đang dạy Tiêu Mặc thổi sáo.
Hệ thống: !??
Nó chỉ offline một lúc, sao quay lại lại lạ lẫm thế này!?
Tiêu Mặc đang trả lời Sở Kinh Lan: "Đừng nhìn hình dạng này của ta, vẫn có thể mô phỏng đan điền. Hơi thở lắng xuống đan điền, sau đó thì sao?"
Sở Kinh Lan: "Tưởng tượng một dòng suối trong núi bộc phát, chảy qua lòng sông cuồn cuộn, thuận theo mà đến."
Hệ thống: Ngài nói trừu tượng như vậy, ai có thể hiểu đây?
Hoàn toàn giống như có người hỏi học bá vấn đề, học bá trả lời: "Trước tiên làm thế này thế này, sau đó làm thế kia thế kia, hiểu chưa?"
Hệ thống rất tự tin vào nhận định của mình: "Nếu như vậy mà có thể làm tốt, ta sẽ ăn sạch chương trình ngay tại chỗ!"
Rồi bỗng nghe Tiêu Mặc nói: "Ừm, đại khái hiểu rồi."
Hệ thống: "?"
"A?"
Không phải, ngài thật sự hiểu sao? Hiểu cái gì vậy!
Nhưng thấy Tiêu Mặc điều chỉnh đám sương mù, làm đậm đà sương mù bao quanh cây sáo, rồi giảm một chút, dường như chuẩn bị phát lực, tiếp theo đám sương mù tràn ra ngoài, tiếng sáo trong trẻo đột ngột vang lên!
Dù vẫn lệch tông, nhưng lại đầy khí lực, không còn tiếng ọ ọe chế nhạo nữa. Mặc dù vẫn khó nghe, nhưng đã từ mức gọi hồn tiến bộ lên giết người rồi.
Bởi vì gọi hồn phải giết xong rồi mới khóc mộ, chỉ giết người thôi, thật sự là tiến bộ.
Hệ thống: "..."
Được thế này sao!?
Đúng rồi, suýt nữa quên, Tiêu Mặc trong khoản học tập cũng là một thiên tài, chẳng lẽ đây là cách giao tiếp của các thiên tài?
Hệ thống rất đỗi ngạc nhiên, lần này hệ thống được mở mang tầm mắt rồi.
Nó thẫn thờ rút ra một đoạn chương trình bỏ đi, làm bánh quy, cắn rắc một tiếng.
May là có đoạn chương trình bỏ đi, có thể thấy làm người không thể tùy tiện đánh cược, hệ thống cũng vậy.
Tiêu Mặc thổi xong, rất vui vẻ: "Được rồi!"
Không, Sở Kinh Lan nghĩ, còn xa lắm, nhưng dù sao cũng thấy được một chút hy vọng, hy vọng sớm rời xa ma âm tra tấn.
Hệ thống cắn xong chương trình, nhân cơ hội nói: "Ký chủ, ta đã bỏ lỡ chuyện trọng đại nào sao?"
Tiêu Mặc tâm trạng rất tốt: "Ừm? Không, chỉ là ta thông suốt một số chuyện thôi."
Cậu ta ôm cây sáo, hứng khởi: "Ta tiếp tục thổi đây!"
Sự phát triển của con người quả thực rất nhanh, mặc dù tiếng sáo của Tiêu Mặc vẫn khó nghe kinh khủng, nhưng hệ thống thực sự không muốn bỏ lỡ bất kỳ chuyện gì nữa nên không tắt ống nghe, chịu đựng tiếng ồn, cẩn thận theo dõi ký chủ.
Hy vọng vừa dấy lên trong lòng Sở Kinh Lan, đã bị tiếng sáo bi thảm nghiền nát.
Y một lần nữa nhận ra sự ngây thơ của mình.
...Ngày rời khỏi biển khổ của y thật sự còn xa lắm.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Mặc: Ta đã thông suốt.
Sở Kinh Lan: Ta không thông suốt.
Hệ thống: Ôi cảm giác này thật lạ lẫm!