Nhưng dù sao cũng là đến nhà người ta làm khách, Chử Hi cũng không thể đi quá muộn. Theo ý của Lận Tông Kỳ dường như anh thật sự đi qua chuẩn bị ăn cơm tối.
Cô lười quan tâm anh, đứa nhỏ ngủ no giấc nên tâm tình thoải mái, bị Chử Hi đặt ở trên giường lật tới lật lui thay tã cũng không khóc, đến âm thanh hừ hừ cũng không có.
Khuôn mặt nhỏ hồng hào, đôi mắt to sáng lấp lánh khiến cho người khác nhìn trái tim đều phải tan chảy.
Chử Hi vừa thay tã cho đứa nhỏ vừa nói với Lận Tông Kỳ thu quần áo bên ngoài: “Em nghĩ rồi, quà của chúng ta cũng không thể quá nhẹ. Anh lấy ra hai quả lựu, sau đó cắt chút thịt hôm nay mua ra.”
Vừa mới dứt lời đã thấy Lận Tông Kỳ ôm quần áo đứng ở cửa, chỉ có vài bộ quần áo. Những chiếc chưa khô được anh lôi cả gậy trúc đến phòng khách, những chiếc khô rồi là yếm của đứa nhỏ và áo cotton ngắn của bọn họ, chuẩn bị lấy về phòng.
Nghe xong lời này, anh không đứng yên, nhíu mày nhìn Chử Hi, mấp máy môi: “Anh cảm thấy tặng lựu cũng đã rất tốt rồi.”
“...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT