Diệp Minh Hiên liền khinh thường mà nói: “Trưởng bối sao? Bà có xứng với hai từ trưởng bối không?”
Nói xong hắn ta lạnh lùng nhìn Diệp lão đầu: “Muốn có lương thực thì thư viết đoạn tuyệt bởi vì đây là chút lương thực cuối cùng để cứu mạng nhà chúng ta.
Nếu hôm nay các người lấy lương thực đi rồi ngày mai lại đến đòi vậy thì chúng ta phải làm sao đây hả? Lẽ não phải cắt thịt cho các người ăn sao?”
Những lời này khiến Diệp lão đầu và gia đình rất xấu hổ, nhưng bây giờ là năm tháng nào rồi? Chỉ cần có lương thực thì ai còn thèm để ý đến cái gì gọi là mặt mũi nữa chứ?
Diệp Trương thị trừng mắt nhìn Diệp Minh Hiên, nói với con trai út của bà ta: “Đại Khánh, đưa thư đoạn tuyệt cho họ đi.”
Diệp Đại Khánh lấy lá thư đoạn tuyệt đã viết sẵn ra, đưa nó cho Lý Văn Tú.
Đại gia gia và những người khác cũng đã nhận được chuyện này rồi cho nên họ đã chuẩn bị cái này từ lâu, hơn nữa còn với mục đích chỉ đến đây để đổi lấy lương thực mà thôi.
Trong lòng càng khinh thường Diệp lão đầu hơn, bởi vì việc của ông ấy làm quả thực đáng kinh ngạc, hơn nữa ông ấy thực sự muốn đẩy con trai cả và gia đình hắn vào chỗ chết.
Lý Văn Tú liếc nhìn thư đoạn tuyệt nhưng bà ấy lại không biết chữ, hơn nữa con trai lớn của bà ấy tuy biết một ít chữ nhưng hắn ta cũng chưa bao giờ nghiêm túc đến học đường, nhiều chữ như thế thì không biết hắn ta có thể nhận ra tất cả được hay không nữa?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT