Diệp Vũ Đồng lắc đầu: “Không riêng gì những thứ này, nương là nhìn ra thái độ của lý trưởng và những người trong thôn, Diệp gia có hai người con đọc sách ở trên trấn, lý trưởng sợ bọn họ, chắc chắn sẽ không giúp chúng ta.
Vì vậy, hiện tại chúng ta chỉ có thể thể hiện sự yếu đuối, nhưng sự yếu đuối không có nghĩa là sợ họ, chỉ cần tìm ra phương pháp đúng, đối phó với những người như họ cũng rất đơn giản.”
Nghe lời em gái, Diệp Minh Triết sáng mắt, hồi hộp hỏi: “Muội muội, muội có phương pháp tốt để đối phó với họ không?”
Diệp Vũ Đồng mỉm cười: “Nhị ca, hôm nay huynh đã làm rất tốt rồi! Còn phương pháp để đối phó với họ, điều đó cũng không phức tạp, chỉ cần sử dụng những thứ mà họ quan tâm nhất thôi!”
Diệp Minh Triết nghi ngờ hỏi: “Bọn họ quan tâm cái gì? Danh tiếng sao?”
“Chính xác, đó chính là danh tiếng. Nếu danh tiếng bị hủy hoại, họ sẽ làm thế nào trong kỳ thi họa cử sau này?”
Tuy nhiên, Diệp Vũ Đồng cũng hiểu rằng danh tiếng không còn quan trọng nữa. Trong thời kỳ chạy nạn, ai còn quan tâm đến danh tiếng chứ.
Vì một ngụm nước và một miếng ăn, ngay cả nhân tính cũng không còn. Họ có thể đổi con cái của mình lấy thức ăn với người khác.
Khi đó, gia đình họ cũng không còn sợ ai nữa, họ sẽ trừng phạt bất kỳ ai làm phiền họ, không quan tâm đến tổ tiên, anh em họ hàng, ai quen ai cũng chẳng quan trọng.
Ánh mắt sáng ngời của Diệp Minh Triết nhìn nàng, ngưỡng mộ nói: “Muội muội, muội thật thông minh, hiểu biết rất nhiều.”
Diệp Vũ Đồng dừng lại một chút, cảm thấy vừa rồi nói hơi nhiều.
Nàng ho một tiếng, ra vẻ thần bí nói: “Nhị ca, sao muội hiểu được những thứ này? Đó là do thần tiên đã dạy muội.”
Diệp Minh Triết nghe vậy, nghe được là thần tiên dạy, liền kính sợ gật đầu, không dám hỏi lung tung nữa.
Khi hai anh em sắp về đến nhà, họ thấy Lý Vân Trạch đứng ở cửa, đầu đầy mồ hôi tựa vào tường rào, ánh mắt nhìn trong thôn, khi thấy hai người bọn họ xuất hiện, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn tưởng là chỉ là xích mích nhỏ giữa hai tiểu cô nương, nhưng nhìn hai người bọn họ lâu như vậy cũng không trở về, cũng có chút lo lắng.
Mấy ngày nay hắn nghe hai cái đại cữu ca thỉnh thoảng nói đến nhà cũ, cũng hiểu rõ tình hình trong nhà họ.
Sau khi nhạc phụ đại nhân tòng quân, nhà cũ liền đuổi cả nhà bọn họ ra ngoài, không cho thức ăn, không có nơi ở, trong khoảng thời gian này phải dựa vào việc đào rau dại trên núi mà sống qua ngày.
Ngôi nhà tạm ở cũng chỉ là thuê, và bây giờ lại có thêm một người không thể tự lo cho bản thân.
Cuộc sống đã khó khăn, và bây giờ lại gặp thêm rắc rối, nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra, nhà này thực sự không thể chịu đựng nổi.
“Muội phu, đệ đi ra làm gì, đệ đang bị thương nặng như vậy, không nằm ở nơi đó nghỉ ngơi cho tốt đi, chạy ra ngoài làm gì?”
Diệp Minh Triết cẩn thận đỡ hắn, miệng còn tức giận lải nhải, thật vất vả mới dưỡng tốt một chút, nghiêm trọng hơn nữa thì làm sao bây giờ?
“Nhị ca, ta đã đỡ hơn nhiều rồi, thấy hai người đi lâu như vậy mà chưa trở về, cho nên đi ra xem một chút.”
Diệp Vũ Đồng thấy sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi làm ướt quần áo, nàng nhanh chóng trở lại phòng, lấy chút nước giếng từ không gian ra cho hắn uống.
Lý Vân Trạch uống xong chén nước kia, mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, thấy hai huynh muội không bị thương, vẻ mặt cũng thoải mái hơn, xem ra là do mình lo lắng nhiều.
Lúc hắn tỉnh lại, hắn nhận ra rằng mọi người trong nhà đều rất thông minh và có tài, cách họ làm việc cũng rất có trách nhiệm.
Diệp Vũ Đồng thấy hắn khá hơn, nàng nói: “Vậy hai người ở chỗ này nói chuyện đi, muội hơi mệt, trở về ngủ một lát đây.”
“Muội muội, muội mau nghỉ ngơi đi, ta ở chỗ này trông em rể.”
Diệp Vũ Đồng gật đầu, liền bưng bát đi ra ngoài.
Nàng đã bận rộn trong không gian nửa buổi sáng, và vừa mới trải qua một cuộc hỗn loạn. Hiện tại nàng rất mệt mỏi và chỉ muốn nằm xuống ngủ một lát.
Tuy nhiên, khi nàng vừa mở cửa, bất ngờ nghe thấy ai đó gọi tên nhị ca.
Diệp Minh Triết lập tức đi từ trong phòng ra ngoài, nhìn thấy người đứng ở ngoài, hsắn ta kinh ngạc hỏi: “Cường huynh, sao huynh lại tới đây? Có phải huynh đang tìm huynh trưởng của ta không? Huynh ấy và nương ta đã lên thị trấn rồi, chưa trở về.”
Diệp Cường đi tới, đẩy cỏ đắp trên sọt ra và lấy ra một cái túi vải nhỏ.
Sau đó hắn ta mới cười nói: “Ta không phải tìm ca ca ngươi, chỗ này có chút bột mì, là tổ mẫu ta bảo ta mang tới cho Đồng Đồng bổ thân thể.”
“Cường huynh, như vậy sao được? Bà lớn tuổi như vậy, chúng ta nên hiếu kính bà, sao có thể lấy đồ của bà chứ? Không được không được, anh mau lấy về đi, nương ta thấy sẽ mắng ta.”
Diệp Minh Triết không nhận bột mì trong tay hắn ta, lương thực hiện tại quý giá như vậy, nhà ai cũng không giàu có, bọn họ làm sao có thể ăn khẩu phần lương thực của Đại Bà chứ?
Diệp Cường không để ý đến hắn ta, nhét bột mì vào trong tay Diệp Vũ Đồng: “Đồng Đồng, đừng nghe lời nhị ca của muội, đây là Đại Bà của muội cho muội, buổi tối để thím Văn Tú làm cho muội ăn.”
Diệp Vũ Đồng cầm cái túi vải kia, đại khái khoảng một lít bột mì, ăn tiết kiệm cũng đủ cho cả nhà bọn họ ăn hai ba ngày.
Trong những năm tháng khó khăn như vậy, một ít lương thực có thể cứu mạng, nhà cậu cũng không giàu có, nhưng vẫn có thể để cháu trai đưa lương thực này cho nhà bên cạnh. Việc này khiến Diệp Vũ Đồng cảm động, đặc biệt là sau khi người ta cũng đã đứng ra giúp đỡ hai huynh muội họ.
Nàng suy nghĩ một chút và quyết định nhận lấy sự tốt lành này, và hy vọng sẽ có cơ hội trả ơn sau này.
Quan hệ hàng xóm, không phải là có qua có lại sao? Đi lại thêm vài lần là thân thiết rồi.
Nhà bọn họ cũng không thể luôn độc lai độc vãng, không ở chung với người trong thôn, tới lúc chạy nạn làm sao ôm đoàn với người ta?
Nếu chỉ có một gia đình đi một mình, sẽ rất nguy hiểm trên đường, vì vậy việc tìm một số người hiểu biết, nhân phẩm tốt một chút để cùng nhau đi là điều quan trọng.
Diệp Vũ Đồng cảm kích nói: “Cường ca, thay muội cám ơn Đại Bà, khi muội khá hơn một chút, sẽ đi dập đầu với lão nhân gia.”
“Dập đầu cái gì, hai nhà chúng ta cũng không phải người ngoài, cha ta và Đại Phong thúc từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, ta cùng Minh Hiên cũng là huynh đệ tốt.”
Sau đó hắn ta lấy gùi từ mặt đất, khoát tay với hai người và nói: “Được rồi, các người làm việc của mình đi, ta sẽ lên núi đi dạo.”
“Cường huynh, vậy huynh đi chậm một chút, một mình đừng đi vào trong rừng, trên núi nguy hiểm lắm.” Diệp Minh Triết lo lắng dặn dò.
“Ta không vào trong rừng, chỉ đi dạo bên ngoài thôi.” Có lẽ sợ Diệp Minh Triết dài dòng không hết, hắn ta cầm gùi chạy thật nhanh.
Hai huynh muội nhìn tới khi không thấy bóng dáng hắn ta nữa, cũng trở về nhà.
Diệp Vũ Đồng ngáp một cái: “Nhị ca, muội đi ngủ đây, bây giờ cũng không có chuyện gì, mặt trời đã lên cao, huynh cũng về phòng nghỉ ngơi đi.:
“Muội muội không cần lo cho ta, muội mau đi ngủ đi.”
Nàng gật đầu và đi vào nhà, cảm thấy thực sự mệt mỏi. Nàng nằm trên chiếc giường rơm và ngủ ngay lập tức.
Lý Văn Tú và Diệp Minh Hiên trở về vào buổi chiều, họ mang theo một chiếc xe đẩy, một ít mì cao lương, hai túi nước, và một thanh khảm đao.
Thấy Diệp Vũ Đồng đang ngủ, họ không làm phiền nàng, mà đặt đồ đạc vào trong phòng và để Diệp Minh Triết ở nhà để trông nom. Lý Văn Tú dẫn Diệp Minh Hiên lên núi.
Hiện tại, số lượng người chạy nạn đến thị trấn ngày càng tăng, và hôm nay bà đã đi tìm một số người để hỏi thăm.