Trùng Sinh Về Năm Mất Mùa: Ta Mang Theo Không Gian Trồng Trọt Dẫn Cả Nhà Chạy Nạn

Chương 21: Kẻ Chân Đất Không Sợ Kẻ Đi Giày (2)


1 tháng

trướctiếp

Mọi người thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, đều rùng mình. Tiểu tử này mới mười hai tuổi? Tuổi còn nhỏ mà đã hung dữ như vậy, nếu chọc giận hắn thì sau này còn có ngày sống dễ chịu nữa không?

Giống như hắn vừa nói, chân trần không sợ đi giày, ý của hắn có lẽ là muốn liều mạng! Được rồi, được rồi, tốt nhất là chúng ta tránh xa hắn ra một chút, việc nhà của họ, người ngoài không nên can thiệp vào.

Diệp Vũ Đồng thấy lời thuyết phục của mình đã phát huy tác dụng, liền che lấy vết thương trên đầu nói: “Nương, đại ca, đầu con đau.”

Hai người nghe vậy đều lo lắng, Lý Văn Tú vội nói: “Đồng Đồng, đến đây, ta cõng con, chúng ta vào thành tìm đại phu ngay.”

Diệp Vũ Đồng cũng không nói gì thêm, dựa vào lưng bà. Lý Văn Tú cõng nhi nữ, nhanh chóng đi về phía thị trấn.

Những người xem náo nhiệt nhìn ba mẹ con họ đi xa, bắt đầu bàn tán xôn xao.

Một bà mối trong thôn nói: “Nghe nói vợ Đại Phong dùng một rổ rau dại đổi lấy một tiểu tử, xung hỉ với nha đầu Vũ Đồng, xem ra nàng ta thật sự muốn cứu khuê nữ của mình.”

Một người phụ nữ thần bí thì thào: “Khuê nữ nhà họ thì không sao, nhưng tiểu tử xung hỉ e là không được rồi.”

“Ái chà, đây là thật sao?”

“Nghe nói là còn chưa tỉnh.” Người phụ nữ kia đáp nhỏ giọng.

“Nói vậy là Vũ Đồng nha đầu kia mượn mạng chàng rể?” Bà mối kinh ngạc thốt lên.

“Nhất định là vậy. Vũ Đồng nha đầu hôn mê mấy ngày, đại phu trên trấn cũng chẳng biết bệnh tình, thế mà thành hôn ngày hôm sau liền tỉnh lại.” Người phụ nữ kia giải thích.

Diệp Vũ Tình nghe mấy người nghị luận, vừa đi vừa suy tư. Đời trước không có xung hỉ, Diệp Vũ Đồng cũng tỉnh lại!

Đời này lại có thêm một người xung hỉ? Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là nàng ta trọng sinh gây nên hiệu ứng bươm bướm?

Nàng ta cố gắng nhớ lại chuyện kiếp trước, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, rất nhiều chuyện đều không nhớ ra.

Quên đi, hiện tại trước mặc kệ những thứ này, lập tức sẽ phải đi chạy nạn, nàng phải sớm một chút làm chuẩn bị mới tốt, dù sao một nhà đại bá cái kia cũng không có gì đáng sợ.

Diệp Vũ Tình mới chỉ trọng sinh về được vài ngày, hiện tại là năm đầu tiên xảy ra nạn đói. Nếu có thể trọng sinh sớm hơn vài tháng, nàng ta đã có thể lên kế hoạch chu đáo hơn và đưa cả nhà đi lánh nạn ở kinh thành sớm hơn.

Bây giờ trên đường đã có rất nhiều người dân đói khổ, nếu không đi cùng với dân làng, cả nhà nàng ta sẽ không thể sống sót để đến được kinh thành. Nghĩ đến cảnh tượng chạy nạn kiếp trước khiến nàng ta không khỏi rùng mình.

 

Vẫn nên về nhà bàn bạc với nương mình, bây giờ giá lương thực chưa tăng cao, hãy cố gắng bán thêm một ít nữa.

Qua một thời gian nữa, lương thực sẽ tăng giá điên cuồng, đến lúc đó số tiền trong tay nàng ta mua được vài cân gạo thô cũng không đủ.

Mặc dù mang theo nhiều lương thực như vậy trên đường không an toàn, nhưng dân làng đông đúc, mấy gã thợ săn cũng rất giỏi võ nghệ, khi đó chỉ cần lấy một ít lương thực ra, nhờ mấy gã giỏi võ nghệ kia bảo vệ cho cả nhà.

Nghĩ đến chuyện kiếp trước thúc ba và dì cả đã làm, nàng ta nghiến răng nghiến lợi, chuẩn bị về nhà bàn bạc với cha mẹ, để cả nhà tách ra ở riêng.

Ra khỏi làng, Diệp Vũ Đồng liền từ trên người mẹ xuống.

Diệp Minh Hiên vội vàng đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi: “Muội muội, đầu còn đau không?” Rồi lại khom người nói: “Để ta cõng muội.”

Diệp Vũ Đồng cười tươi nói: “Nương, đại ca, con không sao, vừa rồi chỉ giả vờ thôi, chúng ta mau đi thôi!”

Hai người thấy nàng không giống như giả vờ, mới yên tâm, ba người nhanh chân đi về phía trấn trên.

Nhưng mới đi được một lúc, Diệp Vũ Đồng đã cảm thấy hơi mệt, cơ thể này từ nhỏ đã làm việc đồng áng, đi một đoạn đường ngắn như vậy đáng lẽ không thành vấn đề.

Có lẽ là lần này bị thương ở đầu, lại mất quá nhiều máu, cơ thể vẫn chưa hồi phục tốt.

“Muội muội, để ta cõng muội một đoạn đường.” Diệp Minh Hiên khom người trước mặt nàng cười nói.

Diệp Vũ Đồng nhìn thân hình gầy yếu của hắn ta, không nỡ để hắn ta cõng mình, ca ca này chỉ hơn nàng có ba tuổi, ngày thường có gì ăn ngon đều nhường cho nàng và nhị ca, còn làm việc thì giống như một người trưởng thành vậy.

Lý Văn Tú vỗ vai nhi tử, nói: “Minh Hiên, con cầm giỏ, để nương cõng muội muội con.”

Nói rồi liền cõng nhi nữ lên, sải bước đi về phía trước.

Diệp Vũ Đồng quả thực có hơi mệt mỏi rồi, nên không từ chối, nằm úp trên lưng mẫu thân, định lát nữa sẽ xuống đất tự đi.

Diệp Minh Hiên cầm giỏ đi theo bên cạnh, hắn ta không tranh giành với nương, cứ để nương cõng một lúc đi, lúc về hắn ta sẽ cõng muội muội.

Bọn họ đến thư viện trong trấn, các học tử vừa tan học, từng nhóm học sinh cười nói đi ra từ bên trong.

Những người có thể đến đây học, gia thế đều không tệ, ít nhất không cần phải lo lắng về chuyện ăn mặc.

Mặc dù bây giờ khắp nơi đều xảy ra thiên tai nhân họa, nhưng đối với bọn họ mà nói, dường như không có chút ảnh hưởng nào, trên mặt ai nấy đều tràn đầy nụ cười.

Diệp Vũ Đồng nhìn những học sinh đi ra từ thư viện, thúc ba Diệp Đại Khánh và đường huynh Diệp Minh Tường của nàng cũng đang ở bên trong.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp