Đè nén sự oán giận tràn đầy trong lòng xuống, mụ ta miễn cưỡng vui cười, mụ nói: "Mọi người tới rồi sao, mau ngồi đi.

Dao Dao, mau tới đây pha trà cho các cô các thím.

Dùng lá trà lần trước bố con mang từ hợp tác xã mua bán về ấy, đó là trà do lãnh đạo của ông ấy đem từ tỉnh thành về, cái đó có mùi rất thơm.”

Mụ ta sai bảo con gái.

Tính tình của Dao Dao nhà mụ dịu dàng, chẳng lẽ không dễ mến hơn đứa con gái riêng quỷ kế đa đoan của chồng mụ ta sao.

“Không vội làm gì, kêu con gái cô tiếp tục chọn quần áo đi.

Lúc mẹ của Kiều Kiều còn sống đã đặt mua rất nhiều quần áo cho con bé, con bé cũng chỉ có một cơ thể sao mà mặc hết được, đúng lúc có thể chia cho Dao Dao một ít.” Dương Thúy Phân nhìn hai mẹ con với vẻ mặt trào phúng.

Khoe khoang gì chứ, cũng chỉ có cô từng được uống trà ngon thôi hả.

Mới gả đến nhà họ Cố có mấy ngày, đuôi đã vểnh lên trên trời, nghe nói lúc cô ở nhà của gã chồng trước đã chết đó còn ăn không đủ no.

“Ồ, đúng rồi, Kiều Kiều, chẳng phải cháu nói sẽ nấu nước đậu xanh cho các dì sao? Bọn dì vẫn đang chờ đấy.”

Bà ấy xoay người dặn dò Cố Kiều Kiều.

Vừa nhìn đã hiểu ngay ai gần gũi ai xa lạ, rõ ràng Dương Thúy Phân chẳng hề đón nhận tình cảm của Đổng Tĩnh, cũng không hề có ý muốn qua lại với mụ ta.

Cố Kiều Kiều vội vàng lên tiếng: "Đang nấu ạ, một lát là được.” Trước khi ra ngoài cô đã chuẩn bị xong rồi.

Mọi người lần lượt ngồi xuống sô pha.

“Ô, lấy quần áo gì vậy?” Có người túm lấy chiếc váy lúc nãy Cố Thư Dao vừa nhặt lên do mẹ cô ta làm rơi xuống mặt đất, hỏi với vẻ tò mò.

“Trời ơi, cái váy này đẹp quá đi, cô xem vòng eo này đi, làn váy này nữa.” Có người không ngừng tán thưởng khi nhìn thấy hình thức của cái váy.

“Vải bông mịn, cô xem vải bông người ta sử dụng cũng không giống với loại vải quê mùa tôi dệt, thật là mềm mại.” Có người vuốt ve chất liệu vải, tấm tắc kinh ngạc.

“Mẹ kế của Kiều Kiều này, vừa rồi nghe cháu nó nói cô đang chọn quần áo cho con gái cô để ngày mai tới nhà họ Tần, là cái này hả?” Có người chỉ vào chiếc váy trắng chỉ nhìn thôi đã thấy rất quý báu đó, hỏi với vẻ kinh ngạc.

Dù cho Lý Nhược Lan dư dả thì chắc chắn bà cũng không thường xuyên mua nhiều cái váy vừa nhìn đã biết sẽ ngốn cả đống tiền như cái này cho con gái mình được.

Nói không chừng đây là bộ mà con gái nhà người ta thích nhất thì sao.

Ánh mắt của hai mẹ con này thật tinh.

Quả nhiên...

“Đây là cái váy đẹp nhất của em, nếu chị gái thích thì cứ cầm đi, em còn có quần áo khác.” Kiều Kiều nhỏ giọng nói.

Nghe vậy mấy người phụ nữ liền nhìn chằm chằm hai mẹ con Đổng Tĩnh với vẻ mặt châm biếm, đừng có quá phận đấy!

Đổng Tĩnh ngồi ở một bên rất xấu hổ, mụ ta rất muốn mạnh mẽ nói không phải.

Nhưng khi mụ ta nhìn chiếc váy trắng thủ công tinh xảo kia, dường như mụ ta đã thấy được hình ảnh con gái mặc nó trong bữa tiệc ngày mai, sẽ khiến cậu chủ nhỏ nhà họ Tần bị mê hoặc đến điên đảo như thế nào.

Tuy mụ ta có tự tin chắc chắn sẽ nắm bắt được người đứng đầu họ Tần hiện giờ là Tưởng Bạch Bình, nhưng nếu con gái có thể đồng thời mê hoặc Tần Hiên thì cũng là một chuyện tốt.

Như thế thì dù cho Tưởng Bạch Bình nhất thời không thể tiếp thu Dao Dao nhà mụ thì có sao đâu.

Tuy mụ ta không có con trai nhưng là tất cả những người làm cha làm mẹ trên đời này đều giống nhau, sao mà nỡ làm trái với con mình chứ.

Không biết vì sao, từ lần đầu tiên khi nhìn thấy bộ váy này từ tận đáy lòng mụ ta đã cho rằng nó nhất định phải thuộc về Dao Dao của mụ, cũng bắt buộc phải thuộc về Dao Dao của mụ.

Còn việc mấy người phụ nữ ở trước mặt này châm chọc mỉa mai...

Hừ, mặc kệ bạn họ.

Nói toạc ra thì đây là việc của nhà họ Cố, người đàn ông của mụ đã đồng ý với mụ để Dao Dao chọn quần áo của con gái riêng rồi.

“Đúng vậy, da Dao Dao trắng, cái váy trắng này rất xứng với con bé.

Gần đây Kiều Kiều cứ thích chạy ra bên ngoài, phơi đen cả người, khiến người làm mẹ như tôi sầu lo vô cùng.” Đổng Tĩnh nói cười nhẹ nhàng.

Không biết xấu hổ, quá là không biết xấu hổ.

Cô mới đen á, cả nhà cô đều đen.

Dương Thúy Phân biết lai lịch của chiếc váy này, nghe vậy không khỏi trách mắng: "Nói đến cái này, thì đây cũng là chiếc váy mà mẹ đẻ của Kiều Kiều cố ý dẫn con bé đến thị trấn chọn quà sinh nhật trước khi con bé đủ hai mươi tuổi đấy, nghe nói một chiếc váy vô cùng đơn giản như vậy mà tốn tận mấy trăm.

Đáng tiếc cuối cùng vẫn trở thành áo cưới cho người khác.”

Trời ơi, mấy người phụ nữ líu lưỡi.

Bọn họ nhìn ra chiếc váy này rất đắt, nhưng không ngờ lại đắt như vậy.

Hơn nữa hóa ra cái váy này lại còn là quà sinh nhật của con bé nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play