Cô cho rằng cô đã luyện được một ý chí sắt đá, thế nhưng vì sao mỗi khi nhớ tới những cảnh mà hai mẹ con nguyên chủ đã gặp phải vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt như mưa.

Ừm, nhất định là vì ớt trong bánh kẹp thịt lúc nãy quá cay.

“Mày với người mẹ đã chết của mày đều ích kỷ như nhau, có nhiều quần áo như vậy cho chị của mày mượn một bộ thì có làm sao?” Không có ngày nào mà đứa nghiệp chướng này không chọc ông ta tức giận.

Thấy người đàn ông nổi trận lôi đình, trong lòng Đổng Tĩnh lóe lên một nụ cười thầm, chẳng qua trên mặt vẫn thể hiện sự khẩn trương, mụ khuyên nhủ: "Anh Cố đừng như vậy, Kiều Kiều không muốn thì thôi, để Dao Dao mặc đồ cũ là được.” Nói đến đồ cũ, chẳng những hốc mắt mụ ta phiếm hồng, giọng nói mụ cũng trở nên nghẹn ngào.

Cố Kiều Kiều nhìn cái kiểu làm bộ làm tịch của mẹ kế, muốn ói ra hết cơm sáng mới vừa ăn xong.

Cô giả vờ uất ức, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Con đồng ý là được, mẹ với chị thích cái nào cứ chọn cái ấy.”

Không phải nói là để mẹ con bọn tao chọn thoải mái sao, mày gọi người tới đứng đầy cả một phòng làm cái gì? Mặc dù trong lòng tức giận muốn chết, Đổng Tĩnh lại không thể không tiếp đón dân làng bằng vẻ mặt tươi cười.

Cố Tư Triết đi làm rồi, ông ta vừa mới đi, hai mẹ con kia đã chạy về phía phòng ngủ phụ với vẻ vội vã không chờ nổi nữa.

Cố Kiều Kiều nhìn dáng vẻ gấp gáp không thể kiềm chế nổi của hai người, khóe miệng cong lên nở nụ cười trào phúng, xoay người đi ra phòng khách.

Trời đang nóng, nhóm cô dì đứng trước cửa làm việc đó bị phơi nắng đến choáng người.

“Dì Dương, dì dẫn mọi người tới phòng khách nhà cháu may giày, cháu đi nấu nước đậu xanh cho mọi người uống.” Cố Kiều Kiều hô một cách nhiệt tình.

Mùa hè quả thực rất nóng, đặc biệt là lúc mặt trời sắp lên.

Có người ngượng ngùng hỏi: "Có làm phiền nhà con không?” Lúc Lý Nhược Lan còn sống, bọn họ cũng tới nhà họ Cố làm khách không ít lần.

Nhưng sau khi bà qua đời, mấy người bọn họ lại không ưa cái kiểu dụ dỗ người khác của con mụ Đổng Tĩnh kia, nên gần đây rất ít khi tới nhà họ Cố chơi.

“Không đâu, bố của cháu đã đi làm, chỉ có mẹ kế và chị gái ở nhà.

Hai người bọn họ đang chuẩn bị quần áo để ngày mai đến nhà họ Tần đấy, mọi người tới đúng lúc có thể giúp đỡ đưa ra ý kiến.” Cố Kiều Kiều tỏ vẻ nhiệt tình mời mọc.

“Được, vậy các dì cũng không khách sáo.” Dương Thúy Phân giải quyết dứt khoát.

Bà ấy cũng muốn tới nhìn xem hai mẹ con tâm rắn rết này có chuẩn bị quần áo đẹp cho Kiều Kiều hay không.

Bà ấy biết từ sau khi mẹ của đứa nhỏ qua đời con bé vẫn luôn không được sinh hoạt thoải mái trong nhà, vốn nghĩ rằng chờ đến khi con bé gả chồng sẽ ổn, ai mà ngờ được nhà họ Tần lại làm trò như vậy.

Lúc mấy người phụ nữ trong thôn tiến vào, hai mẹ con Đổng Tĩnh đang hăng hái chọn đồ ở trong phòng ngủ phụ.

“Mẹ, không ngờ em gái lại có nhiều quần áo đẹp như thế này.” Cố Thư Dao bĩu môi, trên mặt tràn ngập sự hâm mộ.

Lúc còn ở nhà cũ, khi cô ta ăn không đủ no mặc không đủ ấm, phải chịu đựng người bố thường xuyên say rượu bạo lực gia đình kia, thì cô em gái kế này lại đang sống một cuộc sống sung sướng khiến người ta hâm mộ.

Chọn bừa một bộ quần áo ở chỗ này cũng đã đủ để hai mẹ con cô ta sống mười ngày nửa tháng.

Đổng Tĩnh nhìn đống quần áo màu sắc rực rỡ đầy tủ, đứng chọn hoa cả mắt, Lý Nhược Lan này đúng là giàu thật.

Gả vào nhà họ Cố lâu như vậy, mụ ta đã nhìn thấy rõ, chỉ dựa vào chút tiền lương chết tiệt của Cố Tư Triết thì nhà họ Cố không thể có được những ngày ăn bánh bao trắng, lâu lâu ăn thịt như hiện giờ.

“Này thì có là gì, chờ con gả đến nhà họ Tần, con có sơn hào hải vị ăn không hết, quần áo xinh đẹp mặc không xong.

Đó mới là cuộc sống sung sướng thật sự.” Mụ ta nói với vẻ khinh thường.

Mụ ta không muốn thừa nhận rằng cuộc sống sung sướng mà đứa con gái riêng mụ ta không ưa mắt kia đã trải qua trong hai mươi năm là cuộc sống mà hai mẹ con mụ ta nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.

“Ôi, đang vội à.”

Đổng Tĩnh bị giọng nói thình lình vang lên dọa sợ, nhìn đám phụ nữ đột nhiên xuất hiện ở trong phòng khách, bộ quần áo mụ ta cầm ở trong tay rớt xuống mặt đất mà mụ cũng không hay biết.

“Ôi trời, mẹ kế của Kiều Kiều, bận bịu ghê.” Dương Thúy Phân đứng ở ngay giữa phòng khách, nhìn hai mẹ con đang lục tung phòng của Cố Kiều Kiều với vẻ mặt khinh thường.

Cánh cửa phòng ngủ phụ thông với phòng khách bị mở toang.

Hai mẹ con Đổng Tĩnh bị giọng nói lớn đột nhiên truyền đến dọa sợ.

Chẳng qua...

Nói chuyện cái kiểu gì thế, có biết nói chuyện không.

Mẹ kế cái gì hả, mụ ta có tên có họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play