Ta một cước đạp tung cửa phòng, quả nhiên có vài giọt máu trên mặt đất.
Nàng ấy cuộn tròn trong tủ quần áo bằng gỗ lim cũ kỹ, trán toát mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn về ta càng cảnh giác hơn.
"Muội bị thương..." Ta định đến gần nàng ấy, nhưng đi được hai bước mới nhớ ra nàng ấy vẫn còn tức giận.
Thế là ta rút chiếc khăn tay trong tay áo ra đưa cho nàng.
“Ta sẽ không chạm vào muội, muội tự mình lau đi.”
Chẳng lẽ là hôm nay lẻn ra ngoài, bị phát hiện rồi bị phạt?
Ta không tiện hỏi nàng lý do, chỉ là hơi lo lắng không biết vết thương có bị nhiễm trùng hay không.
Đôi bàn tay mảnh khảnh xanh xao đó nhận lấy nhưng trong nháy mắt lại ném xuống đất.
"Hừ, cả ngươi cũng ghét bỏ ta." Giọng Thược Dược trở nên khàn khàn, ngữ khí càng trầm hơn.
"Chẳng qua là ở chỗ này có mỗi ta là người sống duy nhất, cho nên ngươi mới chịu nói mấy câu với ta..." Nàng còn chưa nói xong, không chịu được mà ngã sang một bên.
Ta nhanh chóng tiến đến ôm nàng ấy, phải mất mười phần sức lực mới đưa được nàng ấy lên giường nhỏ.
Ở trong viện đốt lên một đống lửa, lấy một cái chum đựng nước đem đi đun nóng rồi mang vào lau trán cho nàng.
Nàng ấy bị sốt đến mê man.
Ta cởi cổ áo của nàng ra, nhưng cởi đến xương quai xanh thì lại dừng.
"Ta ghét bỏ muội ? Ta còn ước gì có thể dính trên người muội đây. Là chính muội không muốn ta chạm vào còn gì, đáng ghét..." Ta vừa giúp nàng lau đi vết máu vừa lẩm bẩm một mình.
Ta nằm xuống trước giường của Thược Dược ngủ thϊếp đi.
Khi tỉnh dậy, ta chỉ thấy ánh mắt trong suốt của mỹ nhân đang nhìn ta chằm chằm.
"Hôm qua, có phải muội lẻn ra ngoài nên bị phạt đúng không?" Ta không nhịn được hỏi nàng ấy.
Nàng ấy ngẩn người một chút, cúi đầu không nói gì.
"Muội có muốn chạy thoát khỏi đây không? Thược Dược." Ta tiếp tục hỏi.
Suy cho cùng, không ai muốn bị mắc kẹt trong khoảng sân nhỏ đổ nát này mãi mãi, đây đúng là cuộc đời phải chịu nỗi cô độc.
"Chẳng lẽ ngươi có biện pháp? Tỷ tỷ, ngươi muốn chạy trốn?" Thược Dược vừa mở miệng nghe như tiếng quạ kêu, có vẻ hơi phá phong cảnh.
Nếu như bị phát hiện thì cũng chỉ bị đánh một trận, có thể thử một lần, dù sao thân thể của ta cũng có thể chịu đựng được.
"Tỷ mang muội cùng chạy trốn, được không?" Ta nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Thược Dược, đôi mắt sáng ngời.
“Nghe đồn Hoàng thượng điên kia tàn bạo độc ác, gϊếŧ người như ngóe, nếu chúng ta nán lại ở trong cung, xác định là sẽ không sống được bao lâu.”
Một nam nhân có thể tàn nhẫn sát hại cả mẹ ruột và huynh đệ của mình, so với ác quỷ còn kinh khủng hơn.
Sau khi Thược Dược im lặng một lúc, nàng mới khoan thai mở miệng.
“Tỷ tỷ nói đúng, hắn quả thực là một người điên đáng sợ.”