Thược Dược

Chương 2


1 tháng


Nàng ấy không nói cho ta biết lý do tại sao lại bị nhốt vào đây, nhưng ta đoán chắc cũng giống như ta thôi.

Nàng ấy im lặng một lúc rồi đột nhiên nắm lấy cổ tay ta, đầu ngón tay vuốt ve đường vân của vòng ngọc, nhìn rất cẩn thận.

“Muội thích sao? Ta cho muội.”

Hóa ra chiếc giường này sạch sẽ như vậy là vì ta đã chiếm giường của Thược Dược.

Ta kéo nàng ấy vào bên trong ngủ, còn ta nằm bên cạnh nàng, vừa nói vừa đưa tay giúp nàng cởi y phục.

Nàng ấy đột nhiên giống như mèo bị giẫm phải đuôi, gắt gao giữ lại y phục của mình. “Không cần, bên cạnh còn có một phòng khác, ta ở bên đó.”

Ta thấy nửa bên mặt nàng ấy đỏ bừng, có lẽ nàng ấy là một cô nương da mặt mỏng. Cũng đúng, nào có như ta tùy tiện mời người khác ngủ cùng.

“Vậy ngày mai gặp, muội nhất định phải tới chơi với ta, nhất định đấy.”

Khi nàng ấy đi, ta còn nắm chặt tay áo nàng ấy, lưu luyến không thôi.

Sáng sớm, sau khi tỉnh dậy vì lạnh, ta chợt nhớ ra tối qua mình có đồng bạn mới.

Nhưng sau khi mở cửa phòng, lòng vòng ở hậu viện hoang vắng một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng nàng ấy.

Nếu không phải chiếc vòng trên tay ta thực sự biến mất, có lẽ ta đã nghĩ đêm qua chỉ là một giấc mộng.

Nhưng nàng ấy đã đi nơi nào, chẳng lẽ còn có thể tùy ý rời khỏi cung sao?

Cả ngày không gặp nàng ấy, buổi trưa đưa cơm tới bị trộn lẫn đầy sỏi, ban đầu ta không thèm để ý, nhưng khi hoàng hôn chiếu xuống bóng lưng ta, nỗi uất ức trong lòng mãnh liệt trào ra.

Lúc đầu ta bị ép vào cung làm nô tì, kết quả ngày hôm đó có tú nữ c.h.ế.t nên ta được yêu cầu thay thế nàng ta, cuối cùng lại thành ra như vầy.

Ta nhớ a nương, nhớ con chó Tiểu Hoàng ở cửa thôn.

“Ta muốn về nhà...”

Ta ôm đầu gối tựa vào gốc cây hoa hòe đã chết khô trong sân, không khỏi nghẹn ngào.

Đúng lúc Thược Dược bước vào cửa, bốn mắt nhìn nhau.

Bỗng nhiên ta nín khóc mỉm cười.

“Muội đã về rồi.”

Cũng không để ý nàng ấy cầm thứ gì trong tay, ta trực tiếp xách gấu váy lên lao về phía nàng ấy, ôm thật chặt, giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất trong cuộc sống tương lai tĩnh mịch của ta.

“Hu hu hu, muội đã đi đâu, sao giờ mới tới.”

Ta lau nước mắt, ngửi mùi đàn hương thoang thoảng trên người nàng ấy.

Là mùi hương làm người ta yên lòng.

"Ta... chẳng qua ở sau núi hái mấy bông hoa dại." Thược Dược căng cứng người, nửa ngày mới chậm rãi đưa tay ra vuốt ve lưng ta, giống như vuốt ve mèo con.

Đúng là phía sau lãnh cung này thực sự có một ngọn núi.

Có lẽ...... ta có thể dẫn theo Thược Dược cùng nhau lén chạy ra ngoài.

“Nhưng mà phía sau núi kia chôn rất nhiều thi thể, ta cũng là quá buồn chán nên thừa dịp thị vệ không có ở đây mới len lén chạy ra ngoài.”

Ngay lúc ta đang định mở miệng, nàng ấy nắm lấy cổ tay ta, nói giọng khàn khàn, trong ánh mắt dường như ẩn giấu một ao nước lạnh lẽo.

“Tỷ tỷ, chúng ta mà không nghe lời cũng sẽ bị chôn trên núi đó.”

Nàng ấy vừa nói xong chữ cuối cùng thì cửa cung bị gió mạnh thổi bay đóng lại.

Ta lại bị dọa đến run rẩy, níu lấy cổ áo Thược Dược, rúc vào trong ngực nàng.

Trong lúc tiếp xúc, ta vô tình chạm vào ngực nàng ấy.

Ta vừa sợ hãi vừa cảm thấy tiếc thay cho mỹ nhân này.

Sao lại bằng phẳng như vậy…

Nàng ấy có vẻ hơi tức giận, nắm lấy cổ tay ta nhấc lên khiến hai chân ta gần như tách khỏi mặt đất.

Lúc này ta mới phát hiện nàng ấy cũng rất cao nha.

“Ta không phải cố ý chạm vào muội, ai bảo muội dọa ta? Hơn nữa, chúng ta đều là nữ tử, chạm chút thì có sao đâu.”

"Không thì ta cũng cho muội chạm này, tới đi." Ta cây ngay không sợ chết đứng, còn chủ động đến gần nàng ấy.

Sắc mặt Thược Dược thay đổi, đột nhiên trong miệng lầm bầm một câu sau đó luống cuống đi vào trong phòng.

Nàng ấy bỏ lại ta ngoài cửa, dù ta gõ bao nhiêu lần cũng không đáp lại.

Cho đến khi ta phát hiện trong lòng bàn tay có một vệt máu đỏ tươi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play