Đã qua một lúc, nhưng cả người Gia Hân vẫn còn đang có cảm giác run rẩy. Bàn tay lúc nãy cầm lấy nhãn cầu đấy vẫn còn thấy có cảm giác nhớp nháp, tởm lợm.
Lúc nãy, khi cô gái bị mất một con mắt đó đứng trước mặt cô, thay vì muốn lấy lại con mắt, cô ta giống như muốn chồm hẳn vào người muốn đẩy linh hồn đang bị nỗi sợ hãi bao trùm ra ngoài để chiếm lấy thân xác của cô.
Hồn ma kia đưa tay phải lên, bàn tay cô ta gần đến sát trên đầu cô mỗi lúc một gần toan rút linh hồn cô ra ngoài thì bất chợt, bên túi bên phải nóng ran lên đến nỗi cô có thể cảm nhận được sức nóng của nó cách 2 lớp áo.
Hồn ma kia hét thé lên in tai nhức óc bật ra ngoài. Sau khi văng cỡ 4 5 mét thì cô ta lúc này đang nhìn cô tràn đầy sợ hãi sau đó lượm lại con mắt sát bên cạnh rồi biến đi mất.
Cô sờ tay vào túi xác, lôi ra một lá bùa bị đen gần hết.
May mắn làm sao tấm bùa và cuốn sách của thầy Long đưa cho cô hôm qua, cô vẫn còn đang mang theo bên mình và vẫn nằm yên vị ở trong túi xách của cô.
Sau khi cô ta biết mất, cô lái xe thục mạng đến luôn nhà thầy Long. Lúc cô tới thì hôm nay ngoài một vài người cùng chuẩn bị đồ lễ giống như ngày hôm qua thì còn thấy một chàng trai, có vẻ thua cô 1 2 tuổi gì đấy đang uống trà tại bộ bàn đá chếch về phía bên phải với gian phủ thờ đang ngồi uống trà đàm đạo với thầy Long.
Anh ta mặc bộ áo quần khá là chỉnh chu mang hơi hướng thời trang Hàn Quốc, quần vải, áo sơ mi rộng. Tóc thì được vào nếp một cách gọn gàng.
Khi thấy cô tới nơi thì thì thầy Long cười cười bảo:
- Phí thật đấy, ta cứ tưởng con sẽ không dùng lá bùa đấy sớm như vậy đâu.
Nói rồi bảo chàng trai ngồi đối diện:
- Chắc con cũng mệt rồi, vào nhà chuẩn bị tẩy rứa đi. 3 đứa nhóc kia đang nhớ con lắm đấy.
Nói rồi ông ấy với lấy cây quạt giấy lên bàn rồi đi về gian thời và ra hiệu cô theo sau.
Chàng trai thấy cô thì mỉm cười bảo:
- Sư muội, lâu quá rồi mới gặp. Anh là Hoàng Lân, hân hạnh được gặp lại. Anh cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp em nữa đâu. Đúng là người tính không bằng trời tính. – Rồi với tay vào trong túi balo bằng da sau lưng đưa ra một cái mặt pha lê trắng* đã được xâu lại thành dây chuyền. – Lần đầu gặp mặt, tặng em. Hi vọng có cơ hội gặp mặt nhiều hơn.
Nói xong rồi anh ta đi mất.
Cô đã từng gặp anh ta lúc nào chứ. Nhìn anh ta nhỏ tuổi hơn cô mà, với lại đây là thời buổi nào rồi mà còn sư với muội mà cô đâu có quen biết anh ta đâu.
Nghĩ vậy rồi cô nhanh chân chạy theo hướng của thầy Long đi vào trong phủ thờ.
Lúc cô vào trong thì thấy thầy Long đang thắp một cây nhang cỡ đại ở lư hương bằng đá to phía chính giữa bên ngoài gian thờ, thấy cô đi vào trong cũng không đình chỉ lại công việc.
Sau khi hoàn tất việc đang dang dở thì ngồi xuống ở bàng trệt gỗ ở giữa gian, bên trên bàn là lư hương đốt trầm đang tỏa khói nghi ngút, tản ra khắp không gian và vương vấn đầu chóp mũi.
Gia Hân cũng theo đó mà ngồi xuống đối diện ông. Hôm nay cô thấy ông vẫn mang một bộ đồ giống như hôm cô gặp ở buổi đầu tiên nhưng nó khác ở chỗ là màu trắng vào có in họa tiết lá hoa nhỏ bằng chỉ trắng.
Cô với tay vào trong túi xách quyển sách chép tay cũng như lá bùa bị đốt cháy xém, chần chờ nên bắt đầu câu chuyện như thế nào.
Thầy Long bên này vẫn đang chờ đợi xem cô sẽ mở lời như thế nào, tay với lấy ấm trà nóng một bên, đổ vào hai một ly trà rồi đẩy ra trước mặt cô bảo cô uống trước đã.
Cầm lên uống cạn, vị nóng của trà tràn thẳng bảo bụng khiến tâm trí của cô cũng đỡ xáo trộn một phần nào. Sắp xếp lại các câu chữ có trong đầu xong, cô hỏi:
- Tạo sao con cứ liên tiếp thấy được ma quỷ vậy ạ? Trước nay con vẫn là một người bình thường, không nghe, không nhìn thấy những điều kì lạ, nhưng bây giờ những "thứ" đấy luôn xuất hiện liên tục xung quanh con. Có cách nào để con không thể thấy những thứ không nên thấy nữa không ạ?
Thầy Long uống một ngụm trà rồi từ từ trả lời những thắc mắc của cô:
- Ta đã nói với con từ trước rồi, đó là mệnh. Mà đã là mệnh thì không thể kháng được. Việc con có con mắt âm dương là việc đáng lẽ ra con phải sở hữu từ trước rồi nhưng mà ta thương tấm lòng của bậc cha mẹ, muốn con mình làm một người bình thường nên ta đã làm lễ nghịch thiên cải mệnh nhưng khổ nỗi chỉ trị được ngọn, không trị được gốc. Đến bây giờ, buổi lễ hôm đó đã hết hiệu lực rồi cho nên con mắt thứ 3 của con phải mở ra như lẽ tự nhiên thôi, không có gì phải bất ngờ cả.
- Giờ con phải làm sao đây ạ?
- Học thôi – Nói xong cằm hướng về quyển sách đang để trên bàn rồi nói – Đó kìa. Quyển sách đó chờ con lâu lắm rồi đấy. Kể từ bây giờ con chuẩn bị tinh thần đi, cản không được thì phải nhận mệnh thôi. Có thể con sẽ phải thấy những cảnh ghê gớm kinh tởm hơn rất nhiều nhưng đã là số mệnh thì phải xuôi dòng thôi.
Nói rồi ông ấy ngồi thẳng người lên, nói một cách nghiêm túc hơn:
- Ta không bắt con phải nghỉ việc luôn để theo đuổi những thứ mà hiện tại bây giờ con mới tiếp xúc. Đã qua cái thời đại đạo sĩ chỉ cần ăn gió uống sương là đủ rồi, bây giờ coi như đó là công việc tay phải của con đi mà bây giờ con phải bắt đầu công việc tay trái từ số không. Sẽ rất khó khăn và vất vả nhưng ta tin rằng con làm được.
Nghỉ một lúc thì ông quay lên trên bàn thờ nhìn rồi nở nụ cười:
- Chắc ngài sẽ vui lắm nếu con trở về đúng quỹ đạo. – Rồi ông quay mặt nhìn về phía cô rồi nói tiếp. – Bây giờ mỗi khi tan làm, con hãy đến đây, ta sẽ dạy con Đạo pháp. Con có thể ngủ lại đây nếu cần vì ta đã chuẩn bị phòng riêng cho con rồi. Mặc dù con đã có thể tự quyết định được mọi chuyện nhưng mà về phía bố mẹ con ta sẽ thông báo. Hôm nay con cứ về nhà nghỉ ngơi đi. –
Rồi thầy Long rút ra từ túi áo một lá bù giống như lá bùa bị cháy đen đang ở trên bàn.
- Trước khi con có thể tự vẽ bùa chú thì con phải đem theo lá bùa này mọi lúc mọi nơi. Người có mắt âm dương luôn là miếng mồi ngon cho ma quỷ tà ác.
Nói xong ông ấy để lá bùa xuống bàn rồi đứng dậy đi ra ngoài, để cô lại một mình trong phủ thờ.
Dù trong lòng có một ngàn lần không muốn nhưng bây giờ có lẽ cô phải cúi đầu trước số phận mà thôi.
- "Mày nói gì? Mày nhìn thấy ma á? Mày đừng đùa tao. Mày biết tao sợ ma lắm mà."
Sau khi về nhà thì kịp lúc cả nhà đang dùng bữa, như thường lệ thì hôm nay Gia Hưng lại về muộn cho nên không có ăn cơm cùng mọi người. Sau khi dọn dẹp vệ sinh cá nhân xong thì cô vào nhóm chat trò chuyện với hội chị em bạn dì.
- "Tao nói thật đấy. Chính tao còn không tin nữa luôn mà nhưng mà tao nghĩ tao cần phải nói chuyện này với tụi mày. Tránh khi đi ra ngoài tao gặp ma lại tưởng người, chúng mày lại tưởng tao bị điên."
Cô kể lại trung thực những chuyện đã xảy ra những ngày qua cho 3 người kia nghe, nhưng mà chuyện cô giáp mặt với những hồn ma ấy như nào thì cô không có nói rõ. Gia Hân biết Khánh An khá sợ ma và không thể kể quá chi tiết vì cô ấy sẽ bị mất ngủ.
- " Thôi nghỉ chơi đi. Lúc nào mày hết đùa thì chơi lại" – Khánh An gửi tin nhắm kèm theo icon tức giận.
Cô cũng đâu muốn dọa mọi người sợ đâu nhưng mà đối với cô, mỗi mối quan hệ cần đặt sự trung thực lên hàng đầu, sự dấu diếm, che đậy chỉ làm cho người với người xa cách nhau hơn mà thôi. Việc để cho những người thân thuộc với cô biết là điều nên làm.
- "Không đùa, thật đấy! Tao bây giờ chuẩn bị phải đi theo con đường mà lúc trước tao kiên quyết dùng chủ nghĩa duy vật phản bác lại. Cảm giác mặt nó đau đau á chúng mày. Vả mặt không đến sớm thì sẽ đến muộn."
Thấy cô nhắn tin như vậy thì những đứa kia gửi icon haha như muốn cười nhạo cô. Linh Lan bảo:
- "Tao cũng không bài xích chuyện tâm linh, đôi lúc lại thích và hứng thú nữa đằng khác, nhưng mà, hứa với tụi tao là dù mày có thấy "hồn ma" nào đi theo tụi tao đi chăng nữa thì ngoài duyên âm ra thì mày đừng nói nha. Nói xong chắc tao nghỉ chơi với mày luôn á.
- Mày điên à? Thấy bất cứ gì cũng không được nói hết, kể cả có duyên âm cũng không được. Đã không biết thì thôi chứ biết rồi chắc ngày nào cũng mất ngủ mất. – Đan Nhi tiếp lời.
- Tao tính toán cả rồi. Việc mà trong hội đứa mình có một đứa có tài năng tâm linh cũng có lợi lắm chứ. Mày khỏi cần bỏ tiền đi xem bói này. Lỡ mà mày có duyên âm thì nó cắt cho còn gì. Đỡ khối tiền.
Mấy đứa nghe Linh Lan đáp lại như vậy thì lập tức đồng tình ngay tức khắc. Đúng là bạn với bè, chỉ biết tính toán là nhanh thôi. Cô còn chưa biết cô sẽ được thầy Long dạy như thế nào nữa chứ.
Kể ra Gia Hân cũng hơi lo lo, thực sự là theo phim ảnh hay những cuốn tiểu thuyết mà cô đọc thì những người có con mắt âm dương thì luôn gặp những điều bất hạnh và xui xẻo.
Mong sao, cô sẽ đủ mạnh mẽ hơn để không gặp những chuyện như vậy.
1. Pha lê trắng: được mệnh danh là vua của các loại pha lê. Với màu trắng thuần khiết và tinh khôi, nó có công dụng là thanh lọc tâm hồn, xua đuổi tà khí, tăng cường trí nhớ, làm cho tâm trí minh mẫn, có tác dụng ổn định tinh thần, hữu ích cho công việc và sức khỏe
Mộng Miên: Mình đang phân vân có nên đưa vào các kiến thức âm dương ngũ hành vào trong truyện không bởi vì đồi lúc đưa vào thì chương có thể dài lên nhưng mà đôi lúc mọi người đọc cũng không hiểu lắm. Nhưng mà chắc mình sẽ truyền tải một cách dễ hiểu nhất về những vấn đề này vì mình cũng là tay mơ, cũng tìm hiểu sơ sơ về nó cho nên mình sẽ kể lại nhưng điều mình đọc được và hiểu được. Mong là mọi người sẽ đón nhận. Cho mình một sao nếu truyện hợp gu với các bạn ạ. Mình chân thành cảm ơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT