"Đừng có đoán mò, ăn cơm đi."
Sau khi nhận được ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Lâm Xuyên, mấy người không dám tiếp tục trêu chọc Hứa Cẩm Vi nữa, đổi chủ đề: "Mau ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi."
Trên bàn có năm món ăn và một bát súp, trong đó có hai món được Trịnh Bình đặc biệt nấu cho Thẩm Lâm Xuyên, bát súp cũng là nước xương hầm được chế biến riêng để cậu bồi bổ cơ thể. Ba món còn lại đều là món của cửa tiệm, đều là món thịt với nước sốt đặc sệt màu đỏ, không phù hợp với người bệnh, là đặc biệt dành cho một số học sinh nhỏ ưa thích vị nặng khác ăn.
"A Xuyên, đây là đồ ăn của cậu, chúng ta không tranh giành với cậu, nhưng cậu sẽ không được chia phần những món ăn khác." Tôn Triều Dương mỉm cười đẩy hai bát đồ ăn tới trước mặt Thẩm Lâm Xuyên.
Thẩm Lâm Xuyên cầm lấy bát, nhẹ giọng nói :"Cảm ơn."
"Người nên cảm ơn không phải là tớ." Tôn Triều Dương mỉm cười, liếc nhìn về phía Hứa Cẩm Vi, lại nhận được ánh mắt trừng trừng của Thẩm Lâm Xuyên.
Bất quá xấu hổ buồn bực thì xấu hổ buồn bực, Thẩm Lâm Xuyên vẫn biết lễ phép, quay sang Hứa Cẩm Vi nói: "Cảm ơn cậu và dì, đã để các người bận tâm."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT