Cuộc đối thoại giữa hai người bị ngắt quãng khi Bạch Linh quay lại.
Chu Liệu căn bản không để ý đến lời nói của Tần Trạm, cậu đi tới bên cạnh Bạch Linh rất tự nhiên ôm lấy eo đối phương.
"Đi thôi, bảo bối"
"Bôi thuốc trước đã" Bạch Linh đưa thuốc cho Chu Liệu.
"Cậu không giúp tớ à?"
"Tay tớ lạnh"
"Không sao, tớ không để ý đâu"
Bạch Linh tán đều thuốc lên cổ Chu Liệu, có thể nhìn ra được Tần Trạm dùng sức rất mạnh, gần như ra đòn trí mạng. Dấu ngón tay hằn lên màu đỏ khiến cổ Chu Liệu như nổi lên một vòng tụ máu, rải rác những vết đỏ trên cổ. Lúc ngón tay Bạch Linh chạm vào còn nghe được tiếng hít thở mạnh của Chu Liệu.
"Bảo bối, nhẹ chút"
"Xin lỗi"
Lúc Bạch Linh bôi thuốc cho Chu Liệu, có trộm nhìn Tần Trạm một cái, ánh mắt khó tả. Đối phương đang thu dọn cặp sách bị rớt xuống, đến khi ánh mắt của hắn nhìn vào mình, Bạch Linh khẽ chớp mắt rồi nhìn vào điện thoại trên tay Tần Trạm, cô không nói gì, như đang ám chỉ điều gì đó với hắn.
"Bôi xong rồi, đi thôi" Bạch Linh chỉnh lại cổ áo cho cậu, che đi vết hằn trên cổ: "Bác sĩ nói mấy ngày nay không đừng cử động cổ quá mạnh"
"Được" Chu Liệu thuận thế nắm lấy tay Bạch Linh: "Đi thôi, đi ăn cơm"
Bạch Linh hơi dừng lại, cô ngoảnh đầu nhìn về phía Tần Trạm, nhưng lại bị Chu Liệu ôm lấy vai, khẽ dùng sức kéo mình đi xuống lầu.
"Sao vậy?" Chu Liệu cũng quay đầu nhìn theo.
Bạch Linh vội vàng quay lại: "Không có gì"
Đợi cho hai người đã rời đi, Tần Trạm thò tay vào túi tắt đi cuộc gọi nãy giờ vẫn đang réo. Hắn lấy điện thoại ra, mấy phút trước có tin nhắn của Bạch Linh gửi tới.
Nội dung tin nhắn hỏi hắn vết thương trước kia có phải do Chu Liệu đánh không.
Tần Trạm không biết sao Bạch Linh lại đoán ra được, hắn không trả lời luôn, bởi vì Chu Liệu đang ở cùng cô.
Sau khi ăn trưa xong, Chu Liệu chơi bóng tại nhà thể thao một lúc để giết thời gian, học nốt tiết cuối cùng của buổi chiều, cậu nói với Bạch Linh trước rằng tối nay không ăn cơm cùng với cô, thuận tiện gửi một tin nhắn hẹn dùng bữa với Linh Dương, sau đó lái một chiếc xe Mercedes- Benz G-Class* đi về phía nghĩa trang.
* Mercedes- Benz G-Class: một trong số những dòng SUV địa hình nổi tiếng với khả năng off-road đỉnh cao, giá khoảng trên dưới 11 tỷ ( anh Liệu toàn chơi mấy con xe dữ quá 😊))
Phần mộ của ông ngoại cậu cách trung tâm thành phố rất xa, ở trên một ngọn núi yên tĩnh, mỗi lần đi đến đó đều mất gần một giờ. Ba mẹ Chu Liệu thường xuyên không ở thành phố C, hầu như mỗi lần đến ngày giỗ của ông ngoại chỉ có một mình cậu đến đây, nói rằng có tiền có quyền thì đã sao, cả một gia tộc người này lạnh lùng hơi người kia, còn không bằng cả loài động vật.
Khi cậu tới nơi, sắc trời đã chập tối, cả nghĩa trang chỉ có ông lão ngồi bán hoa ở dưới chân núi, Chu Liệu vẫn như mọi năm kéo cửa xe xuống mua mấy bó hoa bách hợp trắng và hoa cúc vàng. Đợi thanh toán xong, cậu bèn đạp chân ga đi lên núi.
Chu Liệu không có tình cảm gì nhiều với ông, nên nói là cậu chẳng có tình cảm gì nhiều với cả cái nhà này. Người nhà bọn họ chỉ giống như những kẻ xa lạ quen thuộc nhất mà thôi, từ lúc có trí nhớ, tình cảm giữa ông ngoại và ba mẹ cậu đã bạc như vôi, mỗi lần nói chuyện chỉ có thể nghe thấy mấy lời giáo huấn.
Mẹ cậu là một người phụ nữ mạnh mẽ trong mắt người khác, có đủ bối cảnh, học lực và tướng mạo tốt nhất, nhưng Chu Liệu cảm thấy thực ra bà sống cũng có phần đáng thương, cả đời đều phải đeo theo chiếc gông mà sự ưu tú tạo ra, hệt một người máy lạnh lẽo. Chu Liệu thỉnh thoảng thấy bà không có tình cảm chẳng phải với một mình mình, dường như bà vô cảm với tất cả mọi ngừoi, chỉ có điều thứ bà ấy không thích nhất chính là cậu.
Hôn nhân của bà ấy là do ông ngoại tạo nên, có lẽ chờ cho đến khi ông ngoại mất rồi, bà sẽ được tự do, nhưng đáng tiếc là trước khi ông đi đã giam cầm cả nửa đời sau của bà ấy lại. Bởi vì bà đã kết hôn, còn sinh ra cậu.
Chu Liệu đặt bó hoa xuống trước mộ, cậu không quỳ xuống, cũng không chắp tay vái, chỉ nhắm mắt lại mặc niệm một câu trong lòng: Ông ngoại đáng thương, năm nay vẫn chỉ có mình tôi đến thăm ông.
Trên cành cây có chú chim đang hót, một trận gió thổi qua khiến nghĩa trang trở nên âm u lạnh lẽo. Chu Liệu chụp vài tấm ảnh gửi cho ba mẹ cậu, coi như nhiệm vụ năm nay đã hoàn thành.
Điện thoại trong túi quần vẫn liên tục nhảy ra tin nhắn, toàn bộ đều là Trần Tiện thúc giục cậu mau chóng đến chỗ ăn cơm, Chu Liệu hơi buồn bực khóa màn hình.
Xe cậu không đỗ ở bãi đậu xe, mà dừng ở một khu đất trống bên cạnh nghĩa trang, vốn đã đi đến bên cạnh xe nhưng Chu Liệu lại rẽ vào một nhà vệ sinh công cộng ở trong rừng đi vệ sinh.
Thế nhưng kể cả khi cậu đi vệ sinh thì điện thoại vẫn không ngừng reo, Chu Liệu vừa đi xong đốt một điếu thuốc lên nhận cuộc gọi.
"Sao không trả lời tao, xong chưa?"
"Xong rồi, đừng có giục"
"Chờ mày nữa thôi đấy, mọi người đến gần đủ rồi"
"Biết rồi"
"Tao sợ đợi lâu, anh ấy lại nói này nói kia, mày cũng biết là anh ấy hay nói mày không nể mặt"
"Ừ"
Chu Liệu hờ hững đáp lại, cậu vừa nói xong, bên ngoài đột nhiên có tiếng động.
Chu Liệu quay đầu ra nhìn thì vừa hay đối mặt với chiếc gương trong nhà vệ sinh, thoáng chốc như quay trở về buổi tối hôm đó, sống lưng cậu không khỏi lạnh toát, cảm thấy ngay thời khắc này có người đang theo dõi mình. Cậu nhíu mày, chỉnh nhỏ âm lượng loa cuộc gọi, không màng đến Trần Tiện bên kia vẫn đang tiếp tục liên thiên không ngừng nghỉ.
Dưới ánh đèn không mấy sáng sủa của nhà vệ sinh, cậu đi kiểm tra mỗi một gian phòng.
"Alo Chu Liệu?"
"Alo, đâu rồi?"
Trần Tiện càu màu thúc giục ở đầu điện thoại bên kia, một lát sau mới nghe thấy câu trả lời của Chu Liệu.
"Đừng giục, vừa mới đi vệ sinh xong, chuẩn bị xuất phát"
"Được, vậy tao tắt máy đây"
Đợi kết thúc cuộc gọi rồi, nhà vệ sinh khép kín càng trở nên yên tĩnh, thậm chí còn nghe được cả vài tiếng nước nhỏ xuống từ vòi rửa tay.
Chẳng hiểu sao Chu Liệu đột nhiên toát mồ hôi, trước giờ cậu không tin quỷ thần chỉ tin chính mình, nhưng giác quan thứ sáu thật sự khiến cả người cậu hiện giờ cảm thấy không ổn.
Mấy tuần nay cậu đều có cảm giác thỉnh thoảng có người đang theo dõi chú ý mình, nhưng hôm nay lúc đến đây cũng không phát hiện có chiếc xe nào kỳ lạ, cả nghĩa trang này chắc cũng có người khác, nhưng tuyệt đối không ở khu này.
Bởi vì phóng tầm mắt ra xa, nửa sườn núi là đồng cỏ, Chu Liệu chắc chắn ở đây chỉ có mỗi một chiếc xe của mình và chính mình.
Cậu đẩy cửa phòng vệ sinh ra, do đã dần vào Đông, sắc trời ngày càng tối nhanh, chỉ có vài ngọn đèn hiếm hoi là sáng lên ở dưới chân cậu. Sau khi Chu Liệu đi ra lại đứng tại chỗ nhìn xung quanh một lượt, vẫn chẳng thấy gì, nhưng chính vì không nhìn thấy gì mà những lo nghĩ và sợ hãi trong lòng mới bắt đầu khuyếch đại giữa bóng tối tĩnh mịch.
Chu Liệu không dám ở đây lâu, từ nhà vệ sinh ra tới chỗ đậu xe còn cách một đoạn, bắt buộc phải xuyên qua rừng cây này mới đến được, bước chân cậu thêm nhanh, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau, sự âm u rét lạnh trong lòng cậu ấp tới ngày càng nhanh, gần như phút chốc đã xuyên thấu đến đầu tim, chảy dọc theo từng mạch máu lan ra tứ chi và xương cốt toàn thân, khiến da đầu cậu bắt đầu tê dại.
Không biết từ khi nào sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân, là tiếng "lộc cộc" khi dẵm lên phiến đá được lót dưới thảm cỏ. Tiếng bước chân không nhanh không chậm, cứ thế bước từng bước phía sau cậu.
Ban đầu Chu Liệu còn dám liếc mắt nhìn ra sau, đến khi nghe được tiếng bước chân thì da gà cả người nổi lên, không cả dám ngoảnh ra sau. Hầu khiết cậu trượt lên xuống, cố gắng sải bước nhanh hơn, đến tận lúc xuyên qua rừng cây đi tới bên xe, Chu Liệu lén rẽ vào mặt tường bên cạnh. Muốn nhìn xem là kẻ nào đang theo dõi mình.
Quả nhiên một lát sau, có một bóng đen cũng đi ra từ vị trí hồi nãy, ngay lúc đầu người kia vừa lộ ra, nắm đấm Chu Liệu đã chuẩn bị giáng xuống.
Chỉ tiếc rằng nắm đấm cậu còn chưa hạ xuống, đã bị bóng đen trước mặt chụp lấy, đối phưởng bẻ cánh tay cậu như muốn gãy làm đôi, cương quyết ấn mạnh cậu lên tường, khiến trán cậu bị đập lên đó đau đớn kịch liệt, thậm chí còn không kịp nhìn rõ mặt đối phương.
Chu Liệu còn chưa cả giãy giụa, mũi và miệng đã bị người phía sau bịt lấy, một mùi gay mũi ập đến, khiến cậu nhanh chóng mất đi ý thức.
Phía sau lưng là một người mặc cây đen, nhìn người trước mặt đã hôn mê bất tỉnh, lấy chìa khóa xe từ trong túi quần cậu ra, ấn nút mở khóa.
Hắn mở cốp sau ra, nhét một chiếc khăn vào trong miệng người trước mặt, lấy xích chó trói hai tay cậu lại với nhau, sau đó nhét người vào trong.
Lúc đóng cốp sau vào, điện thoại rơi xuống bên cạnh bắt đầu rung lên, trên màn hình hiển thị tên Trần Tiện, Tần Trạm nhìn hai giây, nhấn từ chối sau đó đút điện thoại vào túi mình.
Lúc quay người đi, hắn từ trên cao nhìn xuống người đã hoàn toàn mất đi ý thức, sau đó cốp sau đóng "bịch" một tiếng, rất nhanh chỉ còn lại không gian tối đen bủa vây.
................