*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tháng này số lần Tần Trạm đi thay ca còn nhiều hơn trước kia cộng lại, nhưng dù vậy, đối phương cũng không chịu trả tiền lương trước.

Tần Trạm biết, chỉ cần mình mở miệng, bên Đỗ Lệ chắc chắn tình nguyện giúp đỡ cho mình về mặt kinh tế bằng bất cứ lý do nào, nhưng hắn đã nợ bà ấy quá nhiều, nhất là tình trạng hiện tại của Bạch Linh cũng có liên quan tới hắn.

Cũng may là cơm căng tin rẻ, số tiền trong thẻ vẫn còn đủ để ăn vài bữa nữa, không ngoài dự đoán thì hôm nay là tiền học bổng sẽ về.

Hắn ngồi trong góc căng tin, lúc ăn xong dọn dẹp, hắn nhìn thấy Bạch Linh ngồi ở chiếc bàn trong khu dùng cơm rất gần ở trước mặt, chẳng bao lâu đã có thêm một người ngồi xuống đối diện cô.

Ban đầu sắc mặt Bạch Linh chẳng tốt gì cho cam, nhưng dưới đôi ba lời dỗ ngọt của Chu Liệu gương mặt ấy đã chuyển từ tức giận ban nãy sang đỏ ửng. Chu Liệu là một kẻ ngoại tình đã thành nghiện, từ lúc Tần Trạm theo dõi cậu đã biết bên cạnh cậu ta bây giờ không chỉ có một Linh Dương, có điều Linh Dương là đối tượng ái muội nhất hiện giờ.

Đợi sau khi hắn đi cất khay cơm xong, quay người lại hai người kia đã gần như làm lành, Bạch Linh cũng không còn vẻ tránh né nữa.

Hôm nay hắn có tiết đến bốn rưỡi chiều mới kết thúc, đến tận lúc tan học, Tần Trạm vẫn chưa nhận được bất kỳ khoản tiền nào vào tài khoản, chỉ có thông báo giục trả nợ không ngừng gửi đến, cùng với những cú điện thoại oanh tạc.

Lúc gõ lên cửa văn phòng, bên trong chỉ có một mình giáo viên phụ đạo ngồi đó, đối phương đang vắt chân lướt video ngắn, nhìn thấy Tần Trạm tới thì biểu cảm trở nên khó tả.

"Tần Trạm à? Sao thế" đối phương tắt điện thoại.

"Em muốn hỏi thời gian phát tiền học bổng và tiền khuyến học"

Giáo viên phụ đạo khẽ đẩy gọng kính: "Tiền học bổng là hôm nay phát, vẫn chưa về tài khoản hả?"

"Chưa"

"Thế có khi phải muộn chút..."

"Tiền khuyến học thì sao ạ? Đã từng trì hoãn rồi"

Giáo viên phụ đạo lúng túng ho mấy tiếng: "Tiền khuyến học hả, do lần này số lượng người xin hơi nhiều, chắc là em không được xét"

Tần Trạm sững lại, đôi mắt âm u nhìn giáo viên phụ đạo.

"Thầy biết là mấy năm trước đều có em, gia đình em đúng là thuộc diện khó khăn, nhưng mà năm nay số lượng xin nhiều quá, bên trên cũng thể theo yêu cầu để xét duyệt" giáo viên khẽ hít hít mũi: "Học bổng Nhà nước tận 8000 tệ cơ mà, hôm nay là có rồi, tối nay về em có thể ăn một bữa no nê"

"Năm nay xét như nào vậy?" Tần Trạm không để ý tới mấy câu phía sau của giáo viên phụ đạo.

"Cụ thể chỉ có cấp trên mới biết, nhưng mà chắc chắn là công bằng" ánh mắt giáo viên lay động.

"Có thể xem danh sách không ạ?"

"Để bảo vệ quyền riêng tư của học sinh, đương nhiên là không tiện rồi"

Tần Trạm híp mắt, giáo viên phụ đạo hơi điều chỉnh tư thế: "Lần sau xin lại vẫn được mà, năm nghìn tệ mà thôi"

Năm nghìn tệ mà thôi, năm từ này nhẹ nhàng làm sao.

"Em ra ngoài trước đi, cũng đến giờ thầy phải đi họp rồi"

Tần Trạm không nhúc nhích, lần đầu tiên hắn cúi đầu xuống: "Em thật sự rất cần số tiền này"

Dường như không thể ngờ rằng Tần Trạm lại như vậy, giáo viên phụ đạo có một thoáng im lặng: "Thầy cũng không làm gì được"

Nói xong đối phương liền cầm theo kẹp tài liệu trên bàn đi về phía cửa văn phòng, lúc đi ngang qua người Tần Trạm chỉ khẽ thở dài: "Về đi, Tần Trạm"

......

Sau khi rời khỏi văn phòng, hắn đi đến khúc cua ở hành lang vừa hay gặp Bạch Linh, rất rõ ràng đối phương tới tòa nhà này là để đợi Chu Liệu.

"Tần Trạm, mới tan học hả?"

Tần Trạm dừng bước lại, gật đầu.

"Mấy ngày nay nhiệt độ giảm cậu nhớ mặc ấm nhé, nhiều người bị cảm lạnh lắm"

"Được"

Tần Trạm trước nay kiệm lời, Bạch Linh đã quen với điều đó, cô vừa định mở miệng, dư quang liền liếc tới Chu Liệu đang đi ra từ lớp học. Lớp học công khai này có rất nhiều người trốn tiết, chỉ có vài người lác đác bước ra từ phòng học.

Sau khi chạm mắt với Chu Liệu, Tần Trạm thấy đối phương hơi sững lại, sau đó đã cong khóe miệng lên.

"Trùng hợp ghê"

Tần Trạm không nói gì.

"Cuối cùng cũng ra rồi, cậu giúp mình cầm một lát, mình đi vệ sinh" Bạch Linh đưa cặp của mình cho Chu Liệu.

"Được"

Bạch Linh vừa đi khỏi, Tần Trạm mới nâng mắt lên nhìn Chu Liệu, trong túi là điện thoại đang không ngừng rung lên: "Tiền khuyến học, là cậu cướp mất?"

Tiền khuyến học ở Đại học thực ra toàn bị mấy gia đình có điều kiện không hề kém chiếm dụng hết, nhưng hoàn cảnh của hắn khó khăn, hơn nữa thành tích không tệ, sau khi được nhà trường để ý thường sẽ phát cho hắn một phần, bây giờ đột nhiên có biến đổi, kết hợp với thái độ của giáo viên phụ đạo, không khó có thể đoán được rằng là Chu Liệu làm.

"Sao lại nói là cướp được, mày không có tiền trả nên tao trừ vào khoản khuyến học, không quá đáng chứ?"

Cậu vừa nói xong, có một bàn tay đột nhiên túm lấy cổ mình, ngay sau đó là một luồng sức mạnh khiến sau ót cậu đập mạnh lên lớp gạch men phía sau lưng, cả người Chu Liệu bị Tần Trạm ép lên tường.

Sức lực đối phương rất lớn, Chu Liệu bị hắn ép cho mặt đỏ bừng, trên cổ đã nổi gân xanh. Đối phương giống như Diêm Vương tiêu điều đi ra từ địa ngục, cả người từ trên xuống dưới đều chìm trong hơi thở bạo ngược u ám như dưới địa phủ.

"Năm nghìn tệ thì có ích gì với cậu"

Chu Liệu bị hắn bóp cổ không hô hấp được, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười tàn nhẫn, cậu chụp lấy cánh tay Tần Trạm: "Mua một đôi giày...cũng không đủ. Sao? Mày mơ tưởng... tao giúp mày...miễn phí?"

Tần Trạm lại dồn thêm mấy phần sức lực, điện thoại trong túi vẫn đang không ngừng rung lên, dưới những cuộc điện thoại giục trả nợ ồ ạt. Hắn nhìn con người trước mặt, đằng sau ánh mắt giăng đầy sương mù đen không thể hòa tan ấy, đang chứa đựng sát ý muốn nhìn thấy máu.

"Tần Trạm... có giỏi thì...bóp chết tao?" Chu Liệu bị ép đến nỗi choáng váng mặt mày, đại não bắt đầu không ngừng co giật, nhưng lời nói vẫn đang kích thích đối phương.

"Mày tưởng tao không dám?"

"Tần Trạm!!! cậu làm gì vậy!"

Cánh tay bị một người mạnh mẽ bắt lấy, Tần Trạm thấy có người đụng vào sau lưng mình, Bạch Linh bị dọa sợ, giọng nói nôn nóng vang lên trong hành lang khiến nó trở nên chói tai, rất nhanh đã thu hút những ánh mắt quanh đó, từng tốp người bắt đầu nhìn về phía bọn họ.

Bởi vì bị mất lực, Tần Trạm đột nhiên buông lỏng tay, Chu Liệu thuận thế dựa vào tường cúi người xuống ho kịch liệt, trên cổ là một vòng hằn đỏ do bị bóp.

"Cậu không sao chứ Chu Liệu?" Bạch Linh vừa vỗ vào lưng Chu Liệu, vừa sợ hãi nhìn người con trai phía sau lưng, cô chưa từng nhìn thấy một Tần Trạm như vậy, cho dù trong mắt người ngoài Tần Trạm luôn âm trầm đáng sợ, nhưng Bạch Linh thấy đó là do mọi người chưa tiếp xúc riêng với hắn bao giờ thôi.

Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy sợ hãi tột độ, bởi vì một giây đó cô có thể cảm nhận được sát ý nồng đậm của đối phương.

"Tần Trạm...sao lại bóp cổ cậu ấy?" giọng nói Bạch Linh hơi run lên, cô không dám tưởng tượng nếu mình không nhìn thấy, có khi nào Chu Liệu sẽ xảy ra chuyện trong hành lang không người này không.

"Không sao...tớ không sao...bảo bối...chỉ là chút tranh giành...nhỏ nhặt mà thôi" Chu Liệu chống tay lên tường đứng thẳng người, cậu khẽ xoa lên cần cổ vẫn còn đang đỏ au, nói chuyện cũng thấy khó khăn, đến bây giờ hô hấp vẫn như bị chặn lại.

"Hai người cãi nhau vì cái gì vậy?"

"Chi phí điều trị" Chu Liệu nói rất tự nhiên.

Bạch Linh lập tức hiểu ra, hóa ra trước kia Chu Liệu không phải hoàn toàn giúp Tần Trạm miễn phí, cô nghĩ mình cũng không có mặt mũi lớn đến đâu mà đi nhờ Chu Liệu giúp Tần Trạm. Tần Trạm không thể trả lại số tiền đó là điều rõ ràng, nhưng Bạch Linh không hiểu tại sao Tần Trạm lại hành động như vậy, đối phương là người tính toán kỹ lưỡng đến từng đồng, cũng là người không muốn bị nợ ai khác, ngay cả tiền mẹ mình đưa cho hắn cũng phải nghĩ đủ cách để sau này trả lại.

"Tần Trạm, bất kể như thể nào cậu cũng không nên động thủ, nếu như eo hẹp quá cậu có thể nói với mình và..."

Bạch Linh nhìn người con trai kia vẫn còn muốn nói tiếp, kết quả bị Chu Liệu thơm vào má, một tay ôm lấy eo ngắt lời: "Cục cưng à, không phải nói với cậu ta nữa...mang ít thuốc qua đây cho tớ được không? Tầng hai là phòng y tế"

"Sao chúng ta không cùng đi?"

"Tớ còn có chuyện phải nói với Tần Trạm"

Bạch Linh đứng im tại chỗ, hiển nhiên vẫn còn sợ hai người lại đánh nhau: "Chúng ta cùng đi"

Tần Trạm nhìn Chu Liệu vẫn còn đang diễn vai yếu đuối, ánh mắt quét qua hai người một lượt, trên cánh tay buông thõng xuống nổi lên gân xanh vì cảm xúc kích động ban nãy.

"Không đâu, đúng không?" Chu Liệu nhìn Tần Trạm mỉm cười: "Tần Trạm cũng không muốn để lộ hình tượng này trước mặt chị gái của học sinh mình đâu nhỉ"

Tần Trạm híp mắt, cơ mặt gần như chết cứng.

Bạch Linh nhìn Tần Trạm một cái, biểu cảm khó tả, như muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, cô dặn dò mấy lần xong mới bất an xoay người đi xuống lầu.

"Đừng có kích động quá, mày không chơi lại tao đâu" Chu Liệu nhìn bóng lưng đã biến mất tại cầu thang, cậu nghiêng người dựa vào tường, ngón tay ma sát lên điếu thuốc trong túi quần, giọng nói khàn khàn: "Nếu không phải ở đây có người, mày tưởng tao không dám đánh mày ư?"

"Còn có chuyện cậu không dám làm?"

Chu Liệu cười khẩy, cậu tiến sát lại trước mặt Tần Trạm, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, ngọn lửa phẫn nộ đã bị thiêu đốt hoàn toàn, ánh mắt mà cậu không thể thuần phục đến bây giờ chỉ còn lại sự chán ghét càng nồng đậm, giống hệt với người kia.

"Nếu không mày nghĩ rằng tại sao tao chỉ có chọn trong hẻm hoặc là trong phòng riêng? Tao không muốn chỉ vì mày là hủy hoại danh tiếng"

Đôi mắt Tần Trạm như một con rắn âm độc nhìn cậu, bầu không khí giữa hai người giương cung bạt kiếm, cho dù cả người Tần Trạm từ trên xuống dưới đều là hơi thở lạnh lẽo như một người chết, cũng không tránh được tình thế vừa chạm là cháy như bây giờ.

Đáng tiếc là sự ưu việt trời sinh của Chu Liệu khiến cậu không thể chấp nhận bị dẫm đạp bởi một con kiến.

"Tao biết mày phải trả khoản nợ mười nghìn tệ, tiền khuyến học và học bổng cộng lại là mười ba nghìn tệ, còn lại ba nghìn vừa hay đủ phí sinh hoạt của mày, nhưng mà tao lại đúng lúc lấy đi năm nghìn" Chu Liệu tiến về phía trước thêm vài phần áp lực, bờ môi cậu dán sát vào vành tai Tần Trạm, cố ý chọc giận đối phương: "Bây giờ không đủ tiền trả nợ cũng không có tiền ăn cơm, mày không nhận ra là tao cố ý sao?"

Như cảm nhận được người bên cạnh khẽ run lên vì phẫn nộ, Chu Liệu vỗ vỗ vào vai Tần Trạm: "Chuyện vừa nãy mày bóp cổ, tao nhớ rồi. Ngày tháng của chúng ta còn dài"

"Hết cơ hội rồi"

"Cái gì?" Chu Liệu quay đầu nhìn.

Tần Trạm vẫn đứng nguyên tại chỗ, hắn nâng mắt lên nhìn, cho dù ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người hắn, trong đáy mắt kia chỉ nhìn thấy hình ảnh âm u rợn người của công xưởng cũ bị bỏ hoang, một chiếc giếng tối không nhìn thấy đáy.

"Tôi nói là, hết cơ hội rồi"



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play