Tác giả: Đông Lan

Thể loại: Đam mỹ, đoản văn, tiểu phúc hắc thụ, ngọt văn, đáng yêu

Edit: Yingie

***

Giáo chủ rất mệt mỏi. Vừa rồi khi y xuống núi mua gà quay, đúng lúc gặp phải vài tên võ lâm chính nghĩa chi sĩ đang uống rượu ở ven đường, trong đó có một tên thô lỗ mặc áo chẽn màu xanh chẳng biết gì, dùng cặp mắt chó của gã chĩa thẳng vào giáo chủ vừa mua gà quay xong, đang hớn hở quay về, đột nhiên rút đao hét lớn: “A Tam, A Nhị, các ngươi xem! Kia không phải tên đại tặc nhân của ma giáo hay sao?”

Giáo chủ dừng lại, nhíu mày nhìn mấy người tên A Tam kia, ý bảo hôm nay tâm trạng của bổn tọa không tồi, coi như không nhìn thấy mấy con tép riu các ngươi, các ngươi có thể chạy ngay, không ngờ mặt tên thô lỗ kia đỏ gắt lên, tiếp tục hét: “A Tam, A Nhị, các ngươi xem! Y không chỉ là một đại tặc nhân, mà còn là một đại yêu nhân! Dám dùng ánh mắt câu dẫn chúng ta!”

Mặt giáo chủ nhất thời đen lại, tiện đà rút nhuyễn kiếm ở bên người ra, xoẹt xoẹt vài cái, đánh cho mấy tên đầu đất kia ngã lên ngã xuống, tiện thể còn đạp đổ cả quán rượu nhỏ ven đường.

Giáo chủ đen mặt quay về giáo, gặm gà quay xong, rồi nhân tiện uống rượu hoa điêu Tả hộ pháp chú tâm ủ đã lâu, nhìn bộ mặt đau đớn, luyến tiếc của Tả hộ pháp: “Giáo chủ… Đây là rượu ta để dành tặng cha vợ đó… Giáo chủ người uống ít một chút…”

Giáo chủ lau đôi môi bóng mỡ của mình, nhìn thẳng mặt Tả hộ pháp: “Tả hộ pháp, ngươi nói xem, bổn tọa lớn lên thế nào?”

Tả hộ pháp lau mồ hô hai bên thái dương: “Tất nhiên là đẹp, giáo chủ anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, phong thần tuấn tú blablablabla…”

Giáo chủ nói: “Thôi, bổn tọa vốn đã biết những điều này rồi, ngươi gọi Vệ thần y đến đây, bổn tọa vừa rồi đánh nhau bị trẹo thắt lưng.”

Vệ thần y vô cùng đau đầu. Hắn vốn là con cháu danh môn, ngự y thế gia, không ngờ cha hắn không cẩn thận, nghe lời đố kị của hoàng hậu, trong lúc chẩn bệnh cho một vị phi tần đang được sủng ái cố ý hạ một chén tàng hồng hoa (nghệ). Hoàng thượng tức giận, nhưng lại chẳng thể làm gì hoàng hậu, đành phải chĩa mũi giáo vào cha hắn. Vốn đó là tội danh phải tru di cửu tộc, hoàng hậu vì thấy xấu hổ với gia đình hắn, trộm cứu hắn, sau đó giao phó cho cha của giáo chủ hiện tại. Cha của giáo chủ là biểu ca của hoàng hậu, vì có quan hệ này, hắn liền được lưu lại ma giáo. Đáng tiếc là ba năm trước, cha của giáo chủ đã cưỡi hạc bay về Tây Thiên, để lại y, mới mười lăm tuổi kế thừa vị trí giáo chủ.

Tính tình của giáo chủ cực xấu. Giáo chủ vô cùng nóng nảy. Giáo chủ rất đẹp. Giáo chủ lúc nào cũng dính lấy hắn. Hắn cảm thấy bi thương cực độ. Thí dụ như lần trước, giáo chủ ăn cá bị hóc xương ở họng, lôi lôi kéo kéo hắn cả buổi, nào là uống dấm, nào là nuốt cơm, giày vò hắn đến quá nửa đêm cái thứ kia mới trôi xuống. Hắn định cáo từ, không ngờ giáo chủ lại túm tay hắn không cho đi, nói cái gì mà đêm khuya sương nhiều, Vệ thần y chỉ là một thư sinh văn nhược (nho nhã, yếu ớt), sợ là không chống chọi nổi gió đêm rét lạnh, tốt nhất là đi ngủ cùng giáo chủ y đi. Vệ thần y oán thầm, ta là thư sinh văn nhược? Vậy tay chân như que củi của giáo chủ là cái gì, gà luộc? Vệ thần y càng tưởng tượng càng thấy buồn cười, không tự chủ cười thành tiếng. Giáo chủ thấy hắn cười rực rỡ như ánh mặt trời, bỗng nhiên mặt mũi đỏ bừng, vô cùng ngượng ngùng nhìn hắn, Vệ thần y rùng mình một cái.

Vệ thần y lại nhớ tới lần trước mình với thị nữ Tiểu Nhu của Hữu hộ pháp đang liếc mắt đưa tình, bỗng nhiên gió lạnh ầm ầm nổi bốn phía quanh giáo chủ, bầu trời đang quang đãng là thế trong nháy mắt cũng mây đen dày đặc. Vệ thần y vừa quay đầu lại liền nhìn thấy giáo chủ đang xé hoa, bất chợt giật mình một cái.

Vệ thần y thở dài, vội vàng bước vào phòng giáo chủ, giáo chủ đang nằm trên giường thành một chữ Trình (呈) to đùng, ngủ say. Vệ thần y có chút buồn chán, lại sợ giáo chủ tỉnh dậy không thấy mình đâu nên không dám bỏ đi. Ước chừng qua hai canh giờ, giáo chủ mới ung dung mở mắt, thấy Vệ thần y đang ngồi nghiêm bên cạnh, lập tức cười cả toét miệng: “Vệ đại ca, thắt lưng ta đau, huynh xoa xoa cho ta đi.”

Vệ thần y định uyển chuyển từ chối, nhưng nhìn thấy bộ dáng tú sắc khả xan (đẹp, nhìn thay cơm cũng được) của giáo chủ, đành phải vén tay áo, thẳng người xoa bóp cho y. Giáo chủ vừa hừ hừ, vừa nói: “Vệ đại ca, cách đây vài ngày ta thấy huynh với Mai cô nương của Vô Ảnh Cung đi gần nhau lắm, khá là có cảm giác tình chàng ý thiếp. Nếu Vệ đại ca thích Mai cô nương, ta giúp huynh đi đề thân (cầu hôn) có được không?”

Vệ thần y bất động một lúc rất lâu, mãi mới nhớ ra một cô nương như vậy, vội lắc đầu. Ngày ấy hắn không cẩn thần nhìn nhầm Mai cô nương thành Mai Thánh Nam cung chủ Vô Ảnh Cung. Mai Thánh Nam cao hơn tám thước (1 thước = 1/3 m), tương đối có khí chất giống Trương Phi Lí Quỳ, lại nhớ lại bộ dáng Mai cô nương, nghĩ đến đây, ruột Vệ thần y cũng sắp biến đen luôn. Hắn với Mai cung chủ quan hệ rất tốt, cũng không biết gã có một muội muội… cao to như thế, không cẩn thận xem người ta là nam nhân, vừa khoác vai, rồi lại ôm lưng, khiến cho cô nương nhà người ta hiểu lầm. Giáo chủ nói lời này, chỉ sợ là Mai cung chủ muốn tự mình đề thân, Vệ thần y vội nói: “Ta luôn coi Mai cung chủ là huynh đệ, muội muội của hắn đương nhiên cũng là muội muội của ta. Mai cô nương dịu dàng, thanh tú, ta chỉ là một lang trung giang hồ, sao dám trèo cao?”

Giáo chủ hài lòng gật gật đầu, còn nói thêm: “Vệ đại ca, cách đây vài ngày, ta gặp Nhạc thiếu hiệp của Nhạn Đãng Sơn, cũng được coi là một nhân vật trong đám vãn bối.”

Vệ thần y mặt không biến sắc lắng nghe, giáo chủ tiếp tục: “Nhạc thiếu hiệp lớn lên nhìn cũng không tồi.”

Vệ thần y nói: “Giáo chủ, trời đã tối rồi, ta phải quay về, tránh… người dị nghị.”

Giáo chủ không hờn giận nói: “Dị nghị cái gì? Ai dám nói gì bổn tọa?”

Vệ thần y mục quang như cự (mắt sáng như đuốc), dung sắc như ngọc (mặt đẹp như ngọc): “Giáo chủ không biết rồi. Giáo chủ cũng đã đến tuổi thành gia thất, nhưng… mãi chẳng hứng thú với nữ tử nào, giáo chúng đều cho rằng giáo chủ… giáo chủ đoạn tụ, long dương.”

 Giáo chủ trầm mặc một hồi, rồi vẫy tay cho Vệ thần y quay về. Vệ thần y đi rồi, giáo chủ gọi tri kỷ, tức tiểu đầy tớ Bão Cầm tới, hỏi: “Bão Cầm, ngươi có biết cái gì là đoạn tụ long dương?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Bão Cầm đỏ hồng: “Đó có nghĩa là hai nam nhân… ở bên nhau.”

Giáo chủ chắp tay: “Hai nam nhân? Sao có thể? Không có bằng chứng gì, Bão Cầm, ngươi đi tìm một người trong giáo đến đây diễn cho ta xem, để ta biết sơ sơ.”

Bão Cầm khóc không ra nước mắt nhìn giáo chủ: “Giáo chủ…Bão Cầm đã sớm có người trong lòng… Bão Cầm với biểu muội Lục Thư đã đính ước rồi…”

Giáo chủ nói: “Vậy thì ta không ép ngươi nữa. Nhưng ngươi nói xem, trên đời này có mấy nam nhân đang yên đang lành, không có việc gì làm hay sao mà đi làm đoạn tụ long dương gì đó?”

Bão Cầm bấm bấm ngón tay, nghĩ nghĩ: “Sở Dạ Thất, thủ phạm ầm ĩ mấy ngày nay… Tống Văn Ngọc của Thanh Phong phái… Còn có Nhạc thiếu hiệp của Nhạn Đãng Sơn…”

Mắt giáo chủ tối đen lại đầy mờ ám.

Trong ma giáo, mấy ngày nay Vệ thần y vô cùng nhàn rỗi. Hắn ngồi giữa rừng trúc trong hậu viện, cầm một đống sách ghi chép về các loại thảo mộc. Vốn tưởng rằng mình hiếm khi được rảnh như thế này, chắc chắn sẽ cảm thấy thích thú, thoải mái, vậy mà hắn đọc mãi vẫn chẳng có chữ nào vào đầu, đột nhiên nhớ ra giáo chủ đã ba ngày rồi không có sai bảo gì hắn.

Vệ thần y âm thầm xoắn xuýt một lúc, chẳng lẽ mình có số lao lực? Giáo chủ không tìm mình là chuyện tốt cơ mà, không ngờ hiện tại lại cảm thấy khó chịu. Vệ thần y đang nghĩ đến đây chợt nghe một tràng tiếng cười ngoài tường vọng đến, trong đó có một giọng có phần giống giọng giáo chủ, không nhịn được thò đầu ra ngoài tường nhìn nhìn.

Ngoài tường, một mảnh non xanh nước biếc, giáo chủ một thân hồng y, tựa như một đóa hồng, giữa một mảnh xanh miết nhìn đẹp đến dị thường. Vệ thần y nhìn không chớp mắt, lòng thầm nói, nếu so Tây Hồ với Tây Tử, trang sức trang nhã lại càng phù hợp hơn bôi trét đậm, khó trách có người nói mỹ nhân như như họa. Ánh mắt của Vệ thần y hết sức dịu dàng. Hiển nhiên là hắc y thiếu hiệp bên cạnh giáo chủ cũng nghĩ như Vệ thần y, vẻ mặt thiếu hiệp kia đầy ôn nhu, thỉnh thoảng lại ghé vào tai giáo chủ nói gì đó, chọc giáo chủ cười lớn.

Vệ thần y yên lặng quay đầu đi.

Hôm sau, giáo chủ gõ cửa phòng Vệ thần y, vẻ mặt lo lắng: “Vệ đại ca, Vệ đại ca! Huynh cứu hắn đi!!”

Vệ thần y liếc nhìn thanh niên nam tử khuôn mặt tái nhợt giáo chủ đang ôm, nhưng mặt giáo chủ còn tái nhợt hơn cả nam tử kia, vội nói: “Giáo chủ đừng sợ, để tại hạ nhìn thử xem.”

Sau một hồi quan sát, Vệ thần y trầm ngâm: “Giáo chủ, vị công tử này tạm thời không có vấn đề gì. Chẳng qua là ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ, bụng có trướng khí. Ta viết đơn, giáo chủ bốc thuốc theo đó là được.”

Giáo chủ buồn bã ôm thanh niên nam tử, ôm đi. Vệ thần y nhìn cánh tay mảnh khảnh của giáo chủ, lại chẳng mất chút sức nào vác thiếu hiệp người ta, khó tránh được cảm thán một chút, giáo chủ người vác người ta như vậy, không sợ hắn ta nôn ra hay sao? Vốn định nhắc nhở giáo chủ một chút, nhưng Vệ thần y nhớ lại bộ dáng chuyện trò vui vẻ của bọn họ hôm qua, ánh mắt cũng trầm xuống.

Ngày thứ hai, Nhạc thiếu hiệp kia lại hoạt bát, cùng giáo chủ uống rượu đánh đàn trên đỉnh núi. Vệ thần ý ngẩng đầu nhìn bọn họ một lúc lâu, mặt không rõ biểu tình.

Ngày thứ ba, tinh thần Nhạc thiếu hiệp càng hăng hái hơn, luận võ với giáo chủ ở trong sân, còn thường xuyên dùng tư thế Bạch Hạc Lưỡng Sí (hạc trắng tung cánh) đánh về phía giáo chủ. Vệ thần y ở phía sau bưng một chén trà, một ngụm lại một ngụm uống hết.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm, mọi việc vẫn như thế. Cứ lặp đi lặp lại như vậy một tháng, Nhạc thiếu hiệp cũng lớn mật hơn. Vào một đêm gió mát trăng thanh, dưới một đám mẫu đơn, ẩn tình đưa tình nhìn giáo chủ: “Kiều Sơn, ta… mấy ngày nay ta đều ở chung với ngươi cả ngày lẫn đêm… bỗng nhiên cảm thấy… ngươi chính là… người mà ta tìm kiếm đã lâu… Kiều Sơn… Ta… ta thích ngươi.”

Giáo chủ ngửa đầu ngắm trăng, Vệ thần y đứng ở cạnh rừng trúc, cách chỗ giáo chủ hai gốc cây, giáo chủ như đang nhìn hắn, lại như không nhìn.

Nhạc thiếu hiệp thấy giáo chủ giả vờ điếc, liền đi lên trước, đặt tay lên vai giáo chủ, nói: “Kiều Sơn, vì sao ngươi không nói gì? Ta tưởng rằng ngươi cũng thích ta, nếu không, sao lại hôn môi với ta?”

Vệ thần y tiến lên phía trước khoảng cách một cái cây nữa.

Mặt giáo chủ đỏ bừng. Nhạc thiếu hiệp thấy giáo chủ như vậy, nghĩ mình có cơ hội rồi, liền cúi đầu cọ cọ vào tai giáo chủ. Vệ thần y cũng dứt khoát hiện hình, dưới ánh trăng, sắc mặt của Vệ thần y như ngọc, cũng lạnh lẽo như ngọc, hắn nhìn giáo chủ đang đỏ mặt, gọi: “Giáo chủ.”

Giáo chủ lúc này mới lên tiếng: “Nhạc thiếu hiệp, ngươi vừa nói gì vậy? Vừa nãy ta nhìn trăng, đột nhiên nhớ tới cảnh hồi nhỏ, ta với Vệ đại ca trộm rượu của cha ta uống, không ngờ lại chìm đắm quá. Nhạc thiếu hiệp, phiền ngươi lặp lại lần nữa được không? Còn nữa, Nhạc thiếu hiệp, ngươi dựa sát vào ta quá, phiền ngươi tránh ra một chút.”

Tim Vệ thần y khẽ động, theo bản năng lùi về phía sau, nhưng giáo chủ lại nhìn thấy hắn: “Vệ đại ca?”

Nhạc thiếu hiệp cắn răng nhìn Vệ thần y, không cam lòng nói: “Kiều Sơn, ta nói, ta thích ngươi, nếu ngươi thích, ta sẽ không làm chưởng môn sư huynh kia nữa, cùng ngươi cưỡi ngựa đến tận cùng thế giới.”

Mắt giáo chủ sáng lên: “Chủ ý này không tồi. Cứ ngốc ở chỗ này mãi, ta thấy xương cốt ta sắp như đống cỏ rồi… Khoan đã, Nhạc thiếu hiệp, ngươi thích ta?”

Vệ thần y bỗng nhiên véo tay Nhạc thiếu hiệp. Nhạc thiếp hiệp há miệng thở phì phò, không phát ra được tiếng nào. Vệ thần y cười nói: “Giáo chủ chắc là nghe lầm rồi, vừa rồi là tại hạ nói thích giáo chủ.”

Mặt giáo chủ đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Vệ đại ca nói thật hay nói giỡn vậy?”

Vệ thần y nghiêm mặt nói: “Vốn ta cảm thấy giáo chủ hẳn là nên tìm một cô nương, lại phát hiện ra bản thân mình không đủ sức chịu đựng nhìn giáo chủ liếc mắt đưa tình với người khác.” Nói đến đây, sắc mặt Vệ thần y biến đổi, véo Nhạc thiếu hiệp thêm vài cái, rồi tiện đà dịu dàng ngọt ngào nói: “Vừa rồi trăng tròn, hoa đẹp, nhịn không được nói ra miệng.”

Giáo chủ nhìn Nhạc thiếu hiệp, lại nhìn Vệ thần y: “Vệ đại ca, huynh nói thật ư? Ta… ta cảm thấy ta với huynh…”

Vệ thần y tiện tay ném Nhạc thiếu hiệp đi, tiến lên kéo giáo chủ vào lòng: “Giáo chủ, nếu không tin, vậy xin mời…xem đêm nay…” Thì thầm vào tai giáo chủ. Mặt giáo chủ đỏ lên, cúi gằm mặt xuống, lộ ra cái cổ trắng nõn.

Ngày thứ hai, Vệ thần y giúp giáo chủ thắt đai lưng trung y, vẻ mặt thương tiếc. Hắn thỏa mãn nhìn đôi môi đỏ rực của giáo chủ, bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, hắn nói: “Giáo chủ, ta nghe Nhạc thiếu hiệp nói, ngươi với hắn từng có một vài hành động thân mật… Tỷ như thế này.” Vệ thần y cúi đầu gặm môi giáo chủ một lúc, rồi nói với giáo chủ: “Là thật sao?”

Giáo chủ nói: “Chưa từng. Lần đó ta với Nhạc thiếu hiệp luyện võ, không cẩn thận bị rắn cắn, thần chí không rõ nói muốn uống nước. Ta liền bắt một con cá trắm đen uy (đút, cho ăn uống) hắn. Về phần uy như thế nào, ta cũng không biết. Vệ đại ca, ta đã thích huynh từ bé, ta cứ tưởng ta mãi chỉ đơn phương…”

Vệ đại ca đỡ trán: “Ta… ta cũng thích giáo chủ. Nhưng lão giáo chủ từng nói, hy vọng giáo chủ có thể tìm một cô nương mà giáo chủ thích, sinh một đống con cháu…”

Giáo chủ giương mắt nhìn Vệ thần y: “Vệ đại ca, nếu huynh sớm nói ra, ta cũng không mang Nhạc thiếu hiệp ra làm trò.”

Vệ thần y ngừng lại một chút.

Giáo chủ nói: “Ngày đầu tiên Nhạc thiếu hiệp sinh bệnh là vì ta muốn gặp Vệ đại ca, liền tiện tay đưa bát cơm thịt bò để từ hôm trước cho Nhạc thiếu hiệp.” Không đợi Vệ thần y trả lời, giáo chủ lại nói tiếp: “Ngày ấy lúc luyện võ, ta cũng định vô tình đạp hắn một phát, để Vệ đại ca nối xương cho hắn.”

Giáo chủ nói: “Vệ đại ca?”

Vệ thần y thở dài: “Giáo chủ, thắt lưng của ngươi còn đau không?”

Giáo chủ gật đầu, Vệ thần y vuốt thắt lưng giáo chủ: “Giáo chủ, nếu ngươi thực sự thích ta, e là sẽ phải đau thắt lưng cả đời đó.”

______

* Tàng hồng hoa (hay nghệ): Có hại cho phụ nữ mang thai, có thể gây sảy thai. (Cảm ơn Tử Anh vì chú thích này)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play