Tác giả: Bạch Nhật Mộng

Dịch: QT

Editor: Yến Phi Ly

Thể loại: đam mỹ, đoản, 1×1, ngược, HE~

***

Dù là sơn cốc đẹp như chốn đào nguyên, vào đêm cũng chỉ là trăng lạnh treo trên khoảng không, núi rừng tịch mịch, chỉ có một căn nhà gỗ bên sườn núi là tạo cho nơi đây một chút sức sống, hiện ra cảnh sắc nhân gian.

Trăng tròn rằm tháng tám sáng chiếu hòa quyện với ánh nến đỏ đầu giường, soi rõ trận mây mưa cuồng nhiệt, loan phượng tương giao.

“A. . . Sư phụ. . . Sư phụ, chậm, chậm một chút… nơi đó đau. . .”

Thiếu niên mười bảy tuổi mới phá giọng, tiếng nói trong trẻo nhẹ nhàng, lúc này kêu to lại khàn khàn chứa đầy dục tình, hai tiếng “Sư phụ” kia gọi đến mức rung động tâm can, mãi cho đến khi thét lên một tiếng. Thân thể trần truồng vặn vẹo, da thịt trắng như tuyết nhiễm một lớp mị sắc lan tỏa đến trên mặt, hé ra khuôn mặt xinh đẹp tao nhã tuyệt trần nhưng lại hoàn toàn quyến rũ xinh đẹp.

Phương Văn nằm ngửa phía dưới, một đôi tay màu đồng kiềm chặt vòng eo non mịn của Tô Cẩn, đồ nhi của hắn cao thấp đung đưa, nơi quan trọng của hai người dính chặt một chỗ, hương tình nồng đượm, trực tiếp ngấm thẳng vào tận tủy.

“Mới vậy đã chịu không nổi?” Mày kiếm rậm rạp khẽ giương lên, Phương Văn cúi đầu cười, nói: “Cẩn nhi ngoan, buổi tối hôm nay lôi “Long dương thập bát thức” ra cho vi sư hưởng thụ toàn bộ, ngày mai ba chiêu cuối cùng nhất định truyền cho ngươi.”

Đôi mắt diễm lệ của thiếu niên trong nháy mắt mở lớn, con ngươi trắng đen rõ ràng xẹt qua sóng lớn dữ dội, lập tức nheo lại.

“Sư phụ nói chuyện nhớ giữ lời, chớ lừa ta.”

Hung hăng đĩnh lên trên, Phương Văn vừa lòng nghe được một tiếng nỉ non mị hoặc, cười nói, “Ta có khi nào lừa gạt ngươi chưa?”

Dứt lời, hắn xoay người đè thiếu niên dưới thân mình, nâng chân trái thon dài của y lên, mạnh bạo áp chế.

“Ưm….” Tô Cẩn kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức cắn môi, nhắm mắt tùy ý Phương Văn tấn công ra vào. Có điều phía dưới rốt cuộc bị gây sức ép quá mức, hai tay y ôm ở trên lưng hắn nhẫn nhịn không được vẫn cào ra vài vết xước.

Trăng lên giữa trời, trận mây mưa này mới tiêu tán, Phương Văn cảm thấy mỹ mãn ôm lấy đồ đệ của mình vào lòng, đầu ngón tay như có như không đùa nghịch mái tóc đen gối lên trước ngực hắn.

Tô Cẩn giật giật khẽ, cúi đầu gọi một tiếng, “Sư phụ. . .”

“Không mệt sao? Còn chưa ngủ?” Phương Văn hơi ngạc nhiên, thân mình đồ nhi của hắn mãi không thể cường tráng, ngày xưa chỉ làm hai lần đã mệt đến mê man, hôm nay sao lại khác thường như vậy, trong lòng hắn không khỏi căng thẳng, vội hỏi: “Phía dưới bị thương sao?”

Dứt lời hắn xốc chăn nhìn phía dưới Tô Cẩn, chỉ thấy chỗ tư mật đã sưng đỏ, dính đầy dịch trắng đục nhưng rất may không chảy máu.

Phương Văn nhíu nhíu mày, xuống giường vắt khăn ướt lau sạch cho y, lại tìm du cao mát lạnh đến thoa lên.

Tô Cẩn không nói gì, mặc kệ động tác của Phương Văn, đợi hắn  nằm xuống bèn ghé đầu lại, để ở hõm vai Phương Văn.

“Tháng sau là ngày giỗ của phụ mẫu ta, sư phụ, ta muốn đi bái tế bọn họ. . .”

Phương Văn ngẩn ra, cúi đầu nhìn lại chỉ thấy một mái tóc đen nhánh, không thấy rõ khuôn mặt chôn ở bên trong.

Một tháng sau là mười lăm tháng chín, là ngày giỗ của vợ chồng Tô Thanh. Phương Văn nhớ tới vị quan Đại lý tự đoan chính thanh liêm kia, dẫu cho xưa nay hắn vốn là người tâm lãnh cũng không nhịn được thầm than một tiếng.

Người làm quan trước giờ bao che lẫn nhau, chỉ có Tô Thanh khác với thói tục, lại chẳng được nhận kết cục tốt, bởi vì ông đòi công bằng cho dân nữ bị người của Tể tướng ô nhục nên đắc tội quyền thần, quả nhiên bị hãm hại vào thiên lao, bị  đưa ra ngọ môn quan chém đầu, liên lụy cả thê tử con cái, đứa con bị bắt làm nô lệ. Ba năm trước đây Tô Cẩn xen lẫn trong một đám người bị bán, thật tiện nghi cho hắn, hai trăm lượng bạc bèn mua đứt, dễ dàng đoạt được bảo vật thông minh động lòng người này, trải qua một thời gian dạy dỗ, không chỉ một thân công phu đắc truyền, trên giường cũng không còn tịch liêu, thật sự là ngày ngày đêm đêm hưởng diễm phúc.

“Ngày mai ngươi học xong ba chiêu kia, ngày mốt chúng ta khởi hành đi Khai Phong, ta có việc ở đó vài ngày, xong xuôi sẽ đi bái tế mộ cha ngươi ở ngoài thành.”

Tô Cẩn gật gật đầu, không hề nhúc nhích, chỉ chốc lát sau y đã ngủ thiếp đi. Phương Văn nhẹ nhàng kéo cao góc chăn cho y, tắt đèn, trán kề sát một chỗ, nhắm mắt lại.

Vợ chồng Tô Thanh an táng ở một sườn núi hoang ngoại thành Khai Phong, danh tiếng trong nhân gian của ông rất tốt, thỉnh thoảng có dân chúng tới đây dâng hương dọn dẹp, không giống như mộ hoang vô chủ ngập tràn cỏ dại.

Tô Cẩn cung kính dâng hương nến, quỳ gối trước phần mộ, nước mắt giống như đã mất đi phòng tuyến cuối cùng mà lẳng lặng rơi xuống, muốn ngừng cũng không ngừng được.

Phương Văn biết đồ nhi này tính tình quật cường, lúc đầu y không chịu theo hắn cũng đã chịu không ít đau khổ, kiên quyết không chịu rơi lệ, lúc này nước mắt lại như vỡ òa, trong lòng hắn bèn cực kì không thoải mái, không biết là đau lòng hay là khó chịu thay đồ đệ này nữa.

“Cha, mẹ, Cẩn nhi bất hiếu, hôm nay mới đến gặp hai người. Đứa con này ba năm qua học không ít võ công, chỉ chờ xuất sư sẽ đi giết mấy kẻ… cẩu tặc kia báo thù cho cha mẹ.”

Lời thì thào nhỏ nhẹ của Tô Cẩn lọt vào trong tai, Phương Văn không khỏi cười thầm, Tể tướng đương triều có cuộc sống hằng ngày nghiêm mật, bao nhiêu hộ vệ ở bên, đồ nhi này cho dù có tư chất trời phú nhưng chỉ trong ba năm ngăn ngủi thì có thể có bao nhiêu công lực, đến đó chỉ là làm bia cho người ta tập bắn mà thôi.

Khóe miệng Phương Văn cong lên một nụ cười lạnh, hắn quay đầu nhìn giỏ trúc bên cạnh.

Nên chờ Cẩn nhi khóc xong rồi lấy ra, hay là hiện tại cho y xem luôn để nhanh chóng dừng lại tiếng khóc này?

Phía sau là thanh âm sột soạt, hắn nghĩ hẳn là Cẩn nhi đã đứng dậy.

Phương Văn quay đầu.

“Cẩn nhi. . .”

Đoản kiếm đánh lén hung hăng đâm vào bụng trái, ngọn gió lạnh như băng mang tới từng cơn đau nhức, Phương Văn cười khổ, từ khi hắn mười sáu tuổi thì chưa từng bị thương, hôm nay lại thua trên tay đồ nhi này.

Dựa vào thân cây ngồi xuống, Phương Văn điểm vài  huyệt đạo, máu thoáng chốc ngừng chảy, hắn đưa mắt nhìn về phía Tô Cẩn.

“Chừng nào thì ngươi bắt đầu muốn giết ta?”

“Một đêm của ba năm trước, ngươi đè trên người của ta.” Tô Cẩn đứng cách xa hơn mười bước, lạnh lùng nhìn hắn, giọng điệu cũng vô cùng băng lãnh, gương mặt tuấn tú nhìn không ra một chút dao động.

“Ta nhịn ba năm, mặc ngươi chà đạp chính là ngóng trông ngày này, học thành võ công, giết ngươi, sau đó đi tìm kẻ hại cha mẹ ta tính sổ.”

Thì ra là thế, nhẫn nhịn lâu vậy, thật sự là làm khó y rồi, nghĩ tới ba năm trước đây y mới bao nhiêu tuổi, thiếu niên hơn mười bốn tuổi chịu khổ gia biến lại bị sư phụ mới vừa bái sư cưỡng bức, nhẫn nhục chờ đến ngày này, Phương Văn cũng không tính là oan uổng. Có điều hắn mới ba mươi tuổi, hiện tại chết cũng thật luyến tiếc nhân gian tươi đẹp này.

Hắn thử giật giật thân mình lại chỉ đổi lấy đau nhức, Phương Văn thấy một nhát kiếm kia đâm vào rất sâu, chỉ sợ hôm nay thật sự sẽ chết ở nơi này, cái chết gần kề, mọi sự cũng rõ ràng, đây là hắn gieo gió gặt bão, trách không được đứa nhỏ này.

“Mở giỏ trúc kia ra nhìn xem.”

Phương Văn đơn giản quên đi ý niệm muốn sống, chỉ vào giỏ trúc mỉm cười.

Tô Cẩn biết sư phụ quỷ kế đa đoan, không hiểu hắn lúc này còn có suy tính gì, cái giỏ này hôm qua còn không thấy, sáng sớm hôm nay lại thấy Phương Văn đeo trên người, không biết chứa những thứ gì trong đó. Tô Cẩn sợ có quỷ kế trong đó nhưng lại không chịu yếu thế, do dự một lát, y ném một hòn đá qua đánh đổ cái giỏ trên mặt đất.

Một thứ tròn tròn gì đó từ trong nhanh như chớp lăn ra, lăn mấy vòng rồi dừng lại bên chân Tô Cẩn, tập trung nhìn vào hóa ra là một cái đầu người.

“Lô Minh. . .”

Trái tim Tô Cẩn nháy mắt ngưng trệ, qua một lát mới run rẩy thở ra một hơi, y xoay người nhặt  đầu người lên xem kĩ càng.

Đầu người nhắm chặt mắt, không thấy hoảng sợ thất sắc mà người bị giết thường có, xác nhận trong lúc ngủ mơ thì đã bị tiễn đến Hoàng tuyền, gò má trái có một nốt ruồi đen, Tô Cẩn đến chết cũng nhớ rõ.

“Đầu của Lô Minh. . .” Tô Cẩn không dám tin vào mắt mình, la lớn, “Ngươi giết Tể tướng đương triều!”

“Ngươi không phải vẫn muốn giết hắn báo thù sao?” Máu ngưng không được lại chảy ra, Phương Văn chỉ cảm thấy thân mình dần dần rét run, cố chống đỡ một hơi rồi nói: “Con của hắn cũng đã bị ta giết, chỉ chưa kịp cắt lấy đầu. . .”

Ngực bắt đầu khó chịu, Phương Văn ho khụ khụ hai tiếng, nói tiếp: “Nửa đêm hôm qua ta đã ra tay, có lẽ hiện tại trong thành bắt đầu truy tìm hung thủ, ngươi nhanh rời đi, đừng để cho người ta thấy. Cho dù ngươi có công phu nhưng không địch nổi truy binh.”

“Vì sao?”

Tô Cẩn cảm thấy lẫn lộn, ném đầu kẻ thù xuống nhìn hắn.

Phương Văn không đáp, một mạch nói xong, “Công phu của ngươi kỳ thật còn chưa học thành, ta vốn tính toán lại dùng vài năm dạy ngươi, hiện giờ. . . Thôi thôi, ngươi quay về trong cốc đi, dưới giường có một cái rương, bên trong là hai bản kiếm phổ quyền kinh, với tư chất của ngươi thì không cần ba năm nữa sẽ có thành tựu, chỉ là kinh nghiệm lâm trận của ngươi quá ít, ta lại không thể dạy ngươi, ngày sau hành tẩu giang hồ, mọi sự phải cẩn trọng. . .”

Nói tới đây, Phương Văn ho ra một ngụm máu, cảnh vật trong mắt bắt đầu mơ hồ, gương mặt Tô Cẩn đã thấy không rõ lắm, chỉ còn thân ảnh lam nhạt mơ hồ chiếm trọn toàn bộ ánh mắt hắn.

***

Ở đầu giường, Phương Văn thản nhiên ngắm lá đỏ ngoài cửa sổ. Trời đã vào tháng mười, lá phong phương bắc một khi nhiễm sương sẽ từ màu xanh biếc thanh nhã chuyển thành sắc đỏ diễm lệ, trở nên loá mắt giống như Tô Cẩn sau khi được dạy dỗ.

Cửa mở ra, Tô Cẩn bưng dược đi tới, không nói một lời mà chỉ cởi bỏ y phục xem xét miệng vết thương trên bụng Phương Văn.

Đã dưỡng nhiều tháng, vết đâm mặc dù sâu nhưng dốc lòng điều dưỡng cũng đã khép miệng lại gần hết, hắn lại vẫn nằm ở trên giường không chịu đứng lên, cũng là vì Phương Văn có tư tâm, cố ý khiến cho đồ nhi này hầu hạ mình, chiếm chút lợi nhỏ mà thôi.

Tô Cẩn cúi đầu thay dược cho hắn, một đoạn cổ trắng nõn lộ ra cướp đi hồn phách Phương Văn, hắn nhịn không được vươn tay sờ.

“Ái....”

Chỗ vết thương bị Tô Cẩn hung hăng đè mạnh, Phương Văn không khỏi kêu đau, rút tay về, không dám lộn xộn nữa.

Đồ nhi này vốn hận hắn tận xương, ngày đó không biết tại sao, có lẽ là vì cái đầu kia cho nên không muốn lấy tính mạng hắn, vừa lúc lại gặp thầy thuốc đang hái thuốc đi ngang qua mới cứu về cái mạng này.

Quãng thời gian này, Tô Cẩn đưa hắn đến biệt viện bỏ hoang của Tô gia trước đây, thu thập chỗ ăn ở, ngày đêm chăm sóc, cũng không chịu cho hắn sắc mặt hoà nhã, mỗi ngày cứ lạnh như băng, có khi là đang hối hận lưu lại tính mạng của hắn nhưng rồi lại không nỡ xuống tay lần nữa. Phương Văn khôn khéo cỡ nào, hắn giả bộ nghiêm chỉnh không lặp lại những hành vi phóng đãng ngày xưa, chỉ ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Tô Cẩn, ân oán trước đây không đề cập tới nửa chữ, hệt như muốn mượn lần này để từ nay về sau trở thành sư từ đồ hiếu. Chẳng qua là sắc đẹp trước mắt, hắn nghẹn hồi lâu, hôm nay nhẫn nại không được.

Cứ ngỡ đồ nhi sẽ làm khó dễ, ai ngờ Tô Cẩn vẫn chỉ lo đổi dược, quấn băng cho hắn, sau đó xoay người định đi. Phương Văn tâm niệm vừa động, ra tay nhanh như chớp, kéo đồ nhi vào trong lòng ngực, gắt gao giữ chặt.

"Sao không giết ta? Luyến tiếc?”

Hít sâu hương thơm trong hơi thở Tô Cẩn, Phương Văn cười hỏi.

Tô Cẩn cố sức né tránh nhưng cũng là phí công, trên mặt y tái nhợt, cắn răng nói: “Ngươi ô nhục trong sạch của ta, vốn nên thiên đao vạn quả, nhưng ngươi cũng giúp ta báo thù cho cha mẹ, có ân có oán, ta không cần tính mệnh của ngươi, nhưng muốn ta mặc ngươi khi dễ làm nhục là không thể.”

Phương Văn thầm than một tiếng, đứa nhỏ này không khỏi quá mức thiện tâm, ngày sau phải ôn nhu che chở mới có thể không đến mức chịu thiệt.

Trong lòng nghĩ như thế, ngoài miệng hắn lại nói: “Lời này cũng sai rồi. Ta chuộc thân cho ngươi tốn hai trăm lượng không nói, dạy võ công cho ngươi cũng nên thu chút tiền bái sư, ngươi không có đồng nào cũng không sao, ta  không cần bạc của ngươi, giúp vi sư khỏi tịch mịch cũng là bổn phận của đồ nhi, làm như thế đổi lấy một thân công phu, rõ ràng là giao dịch công bằng, sao nói ta ức hiếp ngươi? Hơn nữa sau này ta thay ngươi báo thù, ngươi lại nợ ta một ân tình thật lớn, nên ngẫm xem báo đáp ta thế nào mới đúng, thế mà ngươi lại muốn giết ta, thật bất công.”

Lời này rõ ràng là giảo biện nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận thì thật sự cũng có lý. Sắc mặt Tô Cẩn không khỏi tái nhợt vài phần, y kinh ngạc một lúc lâu rồi đột nhiên rơi lệ, nói: “Xem như ta không đúng, lấy mạng trả cho ngươi là được, thù lớn đã báo, như vậy lý do vấy bẩn thân mình cũng không còn.”

Lời này như bát nước lạnh hắt vào mặt, Phương Văn lập tức không có tâm tư đùa giỡn nữa, hắn không dám tiếp tục hù y, ôm y vào trong ngực ôn nhu an ủi.

“Vi sư đùa ngươi thôi, chớ tưởng thật. Là vi sư không tốt, ức hiếp ngươi, ngày sau làm trâu làm ngựa cho ngươi, bảo vệ ngươi cả một đời, được không?”

Tô Cẩn mặc cho hắn ôm vào trong ngực, vẫn không nhúc nhích, lúc đầu nước mắt chỉ yên lặng chảy, một lúc sau lại khóc thành tiếng, dần dần biến thành gào khóc, bi phẫn tủi hờn dằn xuống đáy lòng vài năm qua như tuôn trào hết ra bên ngoài, Phương Văn nhìn mà hối hận không thôi, trong lòng lại run sợ.

Tô Cẩn khóc liên tục vài canh giờ, lúc sau đã là thanh âm nức nở nhưng vẫn không ngừng, Phương Văn càng ngày càng sợ, sợ y khóc tổn thương tâm phế, không đành lòng mà dỗ y, lại ưng thuận đưa ra vô số lời thề nhưng vẫn chẳng mảy may tác dụng. Hắn đành phải điểm huyệt ngủ của y, nhẹ nhàng đặt y nằm xuống bên cạnh, lúc này mới thở dài một hơi, khẽ lẩm bẩm: “Sớm biết hôm nay, lúc trước tội gì tạo sắc nghiệt này, chờ một hai năm tốt xấu gì cũng dỗ cho ngươi cam tâm tình nguyện theo ta, đỡ cho lúc này nhìn ngươi đau lòng.”

Lẩm bẩm xong rồi, hắn bèn nằm xuống ôm lấy y, một đêm này lại chẳng thể ngủ được.

Sáng sớm hôm sau, Tô Cẩn tỉnh lại, một đôi mắt đỏ hoe sưng lên, Phương Văn vắt khăn ướt đắp lên cho y, ghé vào tai y nhẹ giọng nói: “Vi sư biết là mình không phải với ngươi, một kiếm kia cũng là xứng đáng, vốn dĩ không trông cậy có thể sống sót, chẳng ngờ ngươi thiện tâm như vậy, không tính toán với sự vô lý bừa bãi khi xưa của ta. Chúng ta làm sư đồ vài năm, trừ bỏ chuyện đó là do ta ép buộc, những chuyện khác ta đều nhất nhất theo ngươi, khi luyện công trách móc nặng nề tàn nhẫn cũng là vì tốt cho ngươi. Mảnh chân tâm của vi sư đối với ngươi. . .”

Nói tới đây, Phương Văn thở dài một cái, không tiếp tục lên tiếng nữa.

Tô Cẩn lẳng lặng nghe, trăm ngàn ngày đêm vừa qua hiện lên trong đầu, xác thực như Phương Văn nói, ngoại trừ chuyện thân mình bị hắn gây sức ép vô cùng, còn lại thật sự là mọi chuyện đều theo ý y, chớ nói sư đồ, cho dù là cha mẹ cũng không cưng chiều y như vậy. Những lúc ở trên giường cũng là ôn tồn âu yếm hơn là ức hiếp làm nhục, tư vị tiêu hồn sớm xâm nhập cốt tủy, nhiều tháng nay không có mây mưa, mỗi đêm thanh vắng, thân mình y thật sự có chút tịch mịch khó nhịn. . .

Kéo xuống cái khăn trên mắt, Tô Cẩn mở to mắt liếc nhìn hắn, oán hận khó tiêu vẫn tồn tại chút ý tứ trách móc trong đó, y lập tức quay đầu vào trong.

Tim Phương Văn hẫng một nhịp, nắm một bàn tay Tô Cẩn, nhẹ nhàng vuốt ve.

Hai người nằm im không nói một lời, đây là an nhàn bình tĩnh trước nay chưa từng có, ngoài cửa sổ vài phiến lá đỏ lơ đễnh chao nghiêng, thật sự là thời tiết cuối thu vô cùng tươi mát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play