Tác giả: (không rõ)

Dịch : QT

Editor: Yến Phi Ly

Thể loại: Đam mỹ, đoản văn, hài hước, HE~

***

Phụ thân của Thành Tiểu Quy là thái y, ông nội hắn là thái y, ông nội của ông nội cũng là thái y.

Thái y là cái nghề rất rất không an toàn, trong lúc tại chức tinh thần luôn phải tỉnh táo, quyết đoán, không để xảy ra sai sót, lúc nào cũng đau đầu nhức óc, phải nghe người ngoài khẩn trương rít gào, ngẫu nhiên gặp người bị thương nặng khó chữa, ngay cả đầu sỏ gây nên cũng muốn rít gào. Lúc nào cũng khắc khắc một câu: “Trị không hết ta chôn ngươi theo hắn!”

Thành Tiểu Quy là con trai độc nhất của dòng họ, cho nên người trong nhà tốn công tốn sức mà đặt cho hắn cái tên này, mong cho hắn về sau chức cao vọng trọng, mỗi ngày sung sướng.

Năm Thành Tiểu Quy mười tuổi, đi theo phụ thân đỡ đẻ cho Hoàng hậu nương nương. Gặp phải ca khó sinh, tiểu thư khuê các như Hoàng hậu cũng kêu đến thê thảm tục tằng, Hoàng Thượng vừa lui ra ngoài vừa rống giận: “Trẫm muốn mẫu tử bình an, trị không hết Trẫm chôn ngươi theo nàng!”

Bận rộn suốt một đêm, cổ họng Hoàng hậu nương nương cũng khàn đặc, may mà mẫu tử đều không sao. Tiểu hoàng tử mới sinh mềm mềm nộn nộn, Thành Tiểu Quy ôm vào trong ngực, nhịn không được chọc chọc cái mặt tròn vo của nó: “Vì ngươi thiếu chút nữa bồi thường cả mạng của lão tử. Chọc chết ngươi, hừ!

Tiểu hoàng tử tên là Chu Tiểu Minh, là đứa con đầu tiên của Hoàng thượng, tất nhiên giống như minh châu, cực kỳ được sủng ái yêu chiều. Ngay cả một nhà Thành Tiểu Quy cũng bị quấy động.

“Trị không hết ta chôn ngươi theo thái tử!”

Thành Tiểu Quy đáp: “Hồi bẩm nương nương, điện hạ chỉ là bị cảm phong hàn, uống hết chén dược này là khỏi.”

“Trị không hết ta chôn ngươi theo nó!”

Thành Tiểu Quy đáp: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, điện hạ chỉ là tự cắn rách tay mình thôi, vết thương cũng không quá nghiêm trọng, chỉ cần ba ngày không đụng nước không bôi dược cũng có thể khỏi.”

“Trị không hết ta chôn ngươi theo điện hạ!”

Thành Tiểu Quy đáp: “Hồi bẩm nhũ mẫu, tiểu nhân cũng không biết phấn trân châu cống phẩm này có thể rửa đi hay không.....”

“Trị không hết ta chôn ngươi theo điện hạ!”

Thành Tiểu Quy vẫn đáp rất nghiêm túc: “Hồi bẩm công công, điện hạ chỉ là ăn quá no....”

Thừa lúc không có người, Thành Tiểu Quy bèn trả thù Chu Tiểu Minh nhỏ xíu còn chưa thể mách tội: “Toàn làm cho lão tử mém bị chôn cùng ngươi! Chọc ngươi chọc ngươi!”

Thành Tiểu Quy trong hoàn cảnh tàn khốc như vậy mỗi ngày tới thái y viện, rồi mỗi ngày bình an trở về nhà, mỗi ngày dần dần trưởng thành. Mà Chu Tiểu Minh học xong cách đi, học xong cách nói, cũng học được không cắn bản thân bị thương hay không ăn quá no nữa, cho nên cơ hội Thành Tiểu Quy nhìn thấy Chu Tiểu Minh càng ngày càng ít, cơ hội chọc má y hiển nhiên cũng dần ít đi.

Tiếp sau đó, là khi Chu Tiểu Minh không thuộc bài bị thước đánh tay, Chu Tiểu Minh luyện võ bị thương mắt cá chân và vân vân. Khi ấy Chu Tiểu Minh đã có chút thâm trầm, lúc không có ai bèn dùng ánh mắt sâu thẳm xem xét Thành Tiểu Quy, cảnh giác đến mức làm cho Thành Tiểu Quy tìm không thấy thời cơ chọc má y.

Có điều vẫn có thời cơ thuận lợi, bởi vì Chu Tiểu Minh không ngủ thì thôi, một khi ngủ là sẽ ngủ rất say, tuyệt đối chọc cũng không tỉnh. Thành Tiểu Quy vừa chọc y vừa cười trộm: “Ha ha, ra oai cái gì, còn không phải cũng bị lão tử chọc?”

Sau khi Hoàng Thượng băng hà, Chu Tiểu Minh lên ngôi kế vị thì lại càng không có cơ hội, ngẫu nhiên nhìn thấy cũng là dưới khí thế uy nghi mà cung cung kính kính. Thành Tiểu Quy nghĩ hoàng cung nội uyển quả nhiên là chốn hổ lang, có thể biến một thiếu niên nho nhỏ bất tri bất giác chậm rãi trở thành một nam tử hô mưa gọi gió, nhìn không thấu đoán không ra.

“Chôn theo” và mấy từ tương tự cũng không còn được nghe nữa. Ai dám nói năng lỗ mãng ở trước mặt Hoàng thượng hỉ giận khó dò, đây chẳng phải là nguyền rủa Hoàng thượng sao?

Có khi y ngẫu nhiên đau đầu, cho truyền Thành Tiểu Quy tiến vào tẩm cung, trùng hợp đều là đêm khuya. Chu Tiểu Minh cho tất cả mọi người lui ra, nhắm mắt nằm ngửa, không nói một lời. Thành Tiểu Quy âm thầm buồn bực trong lòng, nếu không muốn nhìn thấy thái y, bắt mạch qua sợi chỉ không phải được rồi sao?

Trong tẩm cung yên ắng vô cùng. Thành Tiểu Quy bắt mạch kê dược, vừa ngẩng đầu đã thấy Hoàng Thượng ngủ say, hẳn là mệt mỏi quá rồi.

Thành Tiểu Quy không hề nghĩ rằng người này không hề đề phòng mình, hắn chỉ nghĩ, trong hoàng cung làm thái y đã khó, làm Hoàng thượng cũng không dễ dàng. Bất giác hắn đắn đo, do dự chọc hay không chọc đã lâu, cuối cùng vuốt nhè nhẹ lên gương mặt Chu Tiểu Minh, thôi quên đi.

Lần này lại là thời điểm vừa mới nổi lên cơn buồn ngủ thì bị triệu vào tẩm cung, huân hương lượn lờ, rèm ngọc bán mở. Hoàng thượng mặc áo mỏng nằm trên giường, tơ lụa dán thân, đã là thân thể to lớn vạm vỡ.

Thành Tiểu Quy quỳ xuống hành lễ, đến gần, nhìn hai hốc mắt thâm trũng trên gương mặt Hoàng đế bệ hạ anh tuấn.

“Mấy ngày gần đây Trẫm rất đau đầu....” Chu Tiểu Minh suy yếu nói.

Thành Tiểu Quy nghĩ ngợi một lát, chẳng phải là rõ ràng rồi sao, chắc chắn do mệt nhọc quá độ. Biên cảnh nổi lên chiến sự, Hoàng đế trẻ tuổi vì thế chiến đấu vất vả mấy tháng, còn thức trắng suốt mấy đêm liền.

Hiện giờ đã đại thắng, còn không nhanh nhanh đi ngủ?

Thành Tiểu Quy vừa định nói “Nghỉ ngơi nhiều là tốt rồi, thần cáo lui trước”, cổ tay ngọc của Hoàng đế bệ hạ đã đặt trước mặt hắn. Bất đắc dĩ, chỉ đành phải đưa ngón tay dán lên cổ tay y.

“Khụ, mấy ngày trước đây bệ hạ bận rộn quốc vụ, hiện giờ....”

“Trẫm còn đau ngực nữa.”

“Hả?” Thành Tiểu Quy ngạc nhiên.

Giấc ngủ không đủ còn có thể đau ngực? Đây thật sự kỳ quái. Thành Tiểu Quy nổi lên hứng thú, chứng bệnh lạ gì gì đó, thật hưng phấn nha.

Có điều người bệnh đã nằm xuống, lại không có khả năng bắt ngồi dậy. Thành Tiểu Quy đành phải làm bộ dáng xin chỉ thị, cởi y phục của Hoàng đế bệ hạ ra, phủ trước ngực y cẩn thận xem kỹ làn da không chút tỳ vết, sợi tóc hơi lạnh của hắn rũ xuống, chắn ngang tầm mắt Chu Tiểu Minh.

Tim đập rất có lực, chỉ hơi nhanh một chút, thế này cũng không có gì lạ. Thành Tiểu Quy nhíu mày trầm tư, vậy phải làm sao bây giờ?

Đang lúc rối rắm, Chu Tiểu Minh lại mở miệng: “Mắt Trẫm khô.”

Thành Tiểu Quy nhẹ nhàng thở ra, mắt khô là bình thường, trở về phối chút dược tiêu quầng thâm là được.

“Ngươi xem cho Trẫm.”

Thành Tiểu Quy bất đắc dĩ lại cúi người, lúc này là gần gũi nhìn thẳng vào mắt, bỏ qua đôi mắt thâm quầng, ánh mắt Hoàng đế bệ hạ vẫn rất đẹp, sâu thẳm và đen, nói là khô khốc, kỳ thật thoạt nhìn vẫn trơn bóng. Ai, còn giống tấm gương phản chiếu gương mặt mình. Ừ, bộ dạng của mình cũng không tồi, cái mũi cũng cao mà…..

“Ái khanh cảm thấy thế nào?” Thanh âm nặng nề vang ở bên tai, hô hấp gần gũi thẳng tiến vào trong lỗ tai.

Thành Tiểu Quy nhột nhột hơi rụt cổ, vội lấy lại tinh thần, trong lòng thầm mắng to chính mình ngu ngốc, bốn mắt nhìn nhau mà còn cho là đang soi gương. Hắn xấu hổ vô cùng, thuận miệng bịa chuyện, còn nói cái gì “Thực Long Thiên tử, trong mắt huyền cơ vô hạn” linh tinh vô số từ, rốt cục nói xong, hơi hắng giọng tiếp tục: “Tiên phụ trước khi lâm chung để lại cho vi thần hộp cao dưỡng mắt, vi thần....”

Còn chưa kịp nói “Vi thần về nhà lấy”, người đối diện lại sâu kín mở miệng: “Chân Trẫm tựa hồ cũng không thoải mái.”

Hôm nay là làm sao vậy, đã không ngủ được còn nhiễu giấc ngủ của người ta. Chẳng phải rõ ràng là đang đùa giỡn thái y sao? Thành Tiểu Quy âm thầm hạ quyết tâm, đợi kê đơn xong rồi, nếu thấy Chu Tiểu Minh ngủ, nhất định phải hung hăng chọc chết y.

Chẳng qua cửa ải trước mắt khó à nha. Vị trí này của chân khá nửa vời, vén ống quần là không thể vậy phải cởi quần. Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, cung nữ thái giám đều đã lui, Thành Tiểu Quy ít nhiều hơi xấu hổ, lại có chút kính sợ. Dù sao cũng là Hoàng Thượng, dù sao cũng là cởi quần.

Nghĩ như vậy, hắn chậm chạp không ra tay.

“Kỳ thật cũng không có gì....” Hoàng Thượng nói.

Thành Tiểu Quy “Vâng”  một tiếng, nội tâm hãy còn giãy giụa.

“Nhưng mà ngày mai sứ giả man di muốn vào cung nghị hòa, mấy ngày sau tiếp đãi, không thiếu được phải cưỡi ngựa, luận võ, tỏ rõ uy danh nước ta....”

Thành Tiểu Quy nắm tay, lời nói kế tiếp không nghe cũng hiểu, nếu đến lúc đó đôi chân này không dùng lực được, thái y Thành Tiểu Quy phải chôn cùng ngàn vạn binh sĩ chết trên sa trường mất. Tâm hắn khẽ nhảy dựng, lão tử cởi là được! Lão tử còn đỡ đẻ cho mẹ ngươi đấy! Cùng lắm thì cởi quần ngươi trước cả hoàng hậu của ngươi!

Hắn nhắm mắt dùng sức kéo xuống, “Toạc” một tiếng, sau đó cảm giác được một bàn tay vuốt tóc của mình: “Xé rách rồi.....”

Kinh ngạc quay đầu lại, hoàng đế bệ hạ đã ngồi dậy.

Thành Tiểu Quy chớp chớp hai mắt: “Bệ hạ không phải đau chân.... sao?”

Đôi chân Chu Tiểu Minh rắn chắc hữu lực, hoàn toàn không có chút xíu dấu hiệu bệnh tật nào, giờ phút này y đang cầm tay Thành Tiểu Quy: “Ngươi chọc chọc thì tốt rồi.”

“Hả?”

“Từ nhỏ ngươi đã chọc Trẫm, tưởng rằng Trẫm không biết?”

“A?”

“Đó là Trẫm chịu đựng mà thôi.” Chu Tiểu Minh chăm chú nhìn Thành Tiểu Quy, tuy rằng đôi mắt rất đen, lời nói nhẹ nhàng nhưng vẫn uy nghiêm, “Khi chưa làm Hoàng đế phải nhẫn nhịn, thời điểm quyền lực bất ổn phải nhịn, khi chiến đấu cũng phải chịu đựng....”

“A!” Tay Thành Tiểu Quy bị kẹp giữa hai chân, cảm thấy một loại biến hóa thật lớn, nhất thời sợ hãi muốn chết: “Bệ hạ tuổi trẻ thân thể cường kiện, vi thần đi tìm cung nữ.....”

“Tìm cái gì? Nếu không phải Đại tướng quân gấp rút nhét con gái vào tẩm cung của ta, sao ta lại phải vội vã bồi dưỡng tướng lĩnh mới đi chiến đấu, đi đoạt quyền?” Thành Tiểu Quy kề thật sát vào Chu Tiểu Minh. Hẳn là đôi mắt thâm quầng của y thế này, đều là vì nước vì dân?

“Vậy hiện giờ bệ hạ nắm quyền, tâm nguyện đã thành, vi thần cung thỉnh bệ hạ nghỉ ngơi....”

“Trẫm ngủ không được.”

“Vi thần có thể kê...kê đơn... cho bệ hạ” Thành Tiểu Quy khẽ run.

“Ái khanh, ngươi có biết vì sao Trẫm ngủ không được?”

Thành Tiểu Quy lập tức phối hợp lắc đầu. Bệ hạ, ta làm thái y cũng không thể cái gì cũng biết đâu!

Chu Tiểu Minh vươn ngón trỏ thon dài quơ quơ: “Bởi vì nghiệp lớn đã thành, nợ nhỏ chưa báo.”

Thành Tiểu Quy nhất thời như bị sét đánh, mình.... sao lại bị người nhớ thương nhiều năm thế này?

Tẩm cung u tối, một cái bóng khủng bố phủ lên thái y Thành Tiểu Quy: “Ngươi nói.... Ta phải chọc lại như thế nào đây?”

Sắc mặt Thành Tiểu Quy tái mét, nội tâm hô to: Trời ơi, năm đó để ta chôn cùng hắn đi!

Cứ như vậy, kiếp sống thái y tàn khốc của Thành Tiểu Quy vẫn duy trì liên tục, mãi cho đến về sau khi hắn thành đại Quy, thành lão Quy, chẳng qua đó là nói sau.

Sau khi sứ giả man di rời khỏi kinh, Thành Tiểu Quy cũng bởi vì trị chứng mất ngủ cho Hoàng thượng, phụng chỉ làm thống lĩnh thái y viện. Hoàng Thượng đặc biệt lệnh Thành Tiểu Quy chỉ xem bệnh cho một mình Hoàng thượng. Này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ Thành Tiểu Quy cao hơn các thái y khác nhiều nhiều lắm. Ít nhất Thành Tiểu Quy không cần chôn theo đủ loại hoàng thân quốc thích loạn thất bát tao cố tình gây sự nữa.

Những thái y khác đều không ngừng hâm mộ. Có điều mọi người cũng không suy nghĩ cẩn thận, vì sao chuyện tốt như vậy cố tình lại về tay Thành Tiểu Quy chứ? Nhắc tới thái y chuyên trách thì đây vẫn là trường hợp đặc biệt của cả triều đại.

Thành Tiểu Quy bị hỏi thì luôn là một bộ “Đánh chết ta cũng không nói." 

Danh tiếng Thành Tiểu Quy càng nổi, hắn càng cố gắng chăm chỉ, bắt đầu nếm thử đủ loại bách thảo, nghiền ngẫm y thư, muốn trở thành làm một đại danh y. Lại bởi một việc sau đó, làm cho chúng thái y bừng tỉnh đại ngộ, nhìn thấy manh mối.

Bởi vì có một lần Thành Tiểu Quy trúng độc, chúng thái y xem bệnh cho hắn. Hoàng đế đích thân tới canh giữ ở bên giường: “Trị không hết...” Chúng thái y quen thuộc mà âm thầm nói tiếp trong lòng: “Trị không hết ta chôn các ngươi theo hắn.”

Ai ngờ ánh mắt Chu Tiểu Minh thâm trầm, lời nói ra lại là: “Trị không hết, ta chôn cùng hắn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play