"Chi Chi, đừng khóc." Ngón tay thon dài của Tần Khiếu Vân lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt Tô Niệm Chi. Tô Niệm Chi nghẹn ngào, không khóc. 
"Anh đừng nói chuyện," cô nói. Hai người cứ thế lẳng lặng nắm tay nhau, như thể có thể kéo dài tới địa lão thiên hoang.
Tiêu Thần loạng choạng bước vào, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở. "Lão Tần, cậu thật sự sắp chết sao? Anh ấy còn chưa được trông thấy con của cậu sinh ra, làm sao cậu có thể chết được chứ?" Tiêu Thần vỗ vào mép giường bệnh, giọng nói đau đớn kịch liệt. “Cậu yên tâm, nếu như cậu không còn nữa, tôi nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho em dâu. Con cậu cũng sẽ trở thành con ruột của tôi.”
Tần Khiếu Vân càng nghe càng cảm thấy không đúng, ánh mắt cũng càng lúc càng sắc như dao. Chắc hẳn tên này muốn anh chết lắm để được kế thừa vợ và con anh đây mà.
"Tiêu Thần," anh nói với vẻ mặt kiên định, “phiền anh đi ra ngoài trước, tự thanh lọc đầu óc mình đi.”
Tiêu Thần xoay người đi ra ngoài rồi lại đột nhiên dừng bước. "Ơ," anh ấy quay đầu nhìn chằm chằm Tần Khiếu Vân, sau đó duỗi tay véo thử lên mặt anh. “Mẹ nó, cậu còn sống à?”
Sắc mặt Tần Khiếu Vân đen kịt. “Tôi mẹ nó tưởng rằng cậu đã chết rồi. Hay là bị hồi quang phản chiếu?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play