Thế Gả Bệnh Mỹ Nhân Cự Tuyệt Luyến Ái Não

Chương 4: Nô ức hiếp chủ


1 tháng


Tình Vũ quay trở lại viện tử tìm một vòng, nhưng không tìm được cái gọi là khăn tay, nghĩ như thế nào đều cảm thấy có gì đó không thích hợp, liền vội vội vàng vàng mà đuổi trở về, nhưng lại bị nha hoàn ở cửa chặn lại. 

Người canh ở cửa chính là Lan Hương cùng Thanh Trúc, hai người bọn họ đều là đại nha hoàn bên người Liễu Như Quân, Tình Vũ là người mới đến tự nhiên liền đắc tội không nổi, cười xòa nói: “ Hai vị tỷ tỷ, thế tử phi sai ta đi tìm khăn tay, ta không tìm được, nên cố ý tới hồi bẩm lại một tiếng. ” 

Lan Hương nhàn nhạt mở miệng, nói: “ Vương phi nói muốn cùng thế tử phi tâm sự chuyện gia đình, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy, ngươi chờ ở bên ngoài đi. ” 

Tình Vũ nghe vậy càng thêm cảm thấy không thích hợp, nói: “ Thế tử phi nói khăn tay kia là đồ tặng cho vương phi, lúc tới đây đã để quên trong viện tử, nên cố ý bảo ta quay trở về lấy. Nếu không hồi bẩm lại, ta sẽ bị liên lụy, còn thỉnh hai vị tỷ tỷ thông truyền lại một tiếng. ” 

Lan Hương nhăn chặt mày, nói: “ Lời ta mới vừa nói, ngươi không nghe rõ? Vương phi nói bất luận kẻ nào cũng đều không được quấy rầy! ” 

Thanh Trúc hừ lạnh một tiếng, nói: “ Rốt cuộc là ngoại lai, không hiểu quy củ. ” 

Tình Vũ khi ở Y gia chính là đại nha hoàn bên người Y Thanh Ca, nào đã phải chịu ấm ức như vậy, nhưng nhân tại oải thiềm hạ chẩm cảm bất đê đầu(*), vì vậy chỉ có thể nhịn cơn tức giận này xuống trước. Bất quá tuy rằng nàng không thể làm gì được Lan Hương cùng Thanh Trúc, nhưng lại có thể nghĩ ra cách trừng trị Y Hoa Nhiên, trút giận lên người hắn ta. 

(*) Bước qua mái hiên thấp, sao không phải cúi đầu. Ngụ ý: Bất đắc dĩ phải khuất phục hoàn cảnh.

“ Tỷ tỷ dạy bảo phải, muội muội mới đến, nếu làm điều gì không chu toàn, còn thỉnh các tỷ tỷ thứ lỗi. " 

Lan Hương cùng Thanh Trúc nhìn nhau, không hề phản ứng Tình Vũ. Nha đầu còn rất biết điều, muốn làm khó dễ nàng, còn cần trở về ngẫm lại biện pháp. 

Liễu Như Quân cùng Y Hoa Nhiên trò chuyện hồi lâu, chủ yếu là nói về những điều thú vị về thời thơ ấu của Tề Phương Sầm, Y Hoa Nhiên ngồi ở một bên chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại xen vào mấy câu, khiến Liễu Như Quân từ đầu đến cuối đều luôn ở trạng thái thoải mái, cũng làm nàng không tự giác mà nói càng nhiều. Cứ như vậy, bản thân hắn không chỉ có thể tìm hiểu thêm về tình hình trong Vương phủ, mà còn khiến nàng đối với hắn càng thêm đồng cảm, điều này tương đương với việc mở cửa sau cho chính mình, về sau hành sự sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. 

Thẳng đến sau giờ ngọ, Y Hoa Nhiên bồi Liễu Như Quân ăn xong cơm trưa, song mới rời khỏi Phù Lan viện. 

Hai người trở lại viện tử, Y Hoa Nhiên chân trước mới vừa bước vào cửa phòng, Tình Vũ ở sau lưng liền đóng cửa lại, xoay người nhìn về phía Y Hoa Nhiên, nhỏ giọng chất vấn nói: “ Ngươi không phải là đã quên thân phận của chính mình rồi chứ? ” 

Khi Y Tân cùng Tề Hằng thương định chuyện minh hôn, đã ấn định ngày thành hôn là sau nửa năm, mục đích chính là đưa nguyên chủ trở về, để hắn được nuôi dưỡng trong phủ thị lang một đoạn thời gian, một là vì dạy hắn lễ nghĩa và cách đi đứng ngồi nằm của nữ tử, hai là vì đem làn da thô ráp của hắn dưỡng tốt lên. 

Trong nửa năm nay, nguyên chủ không ít lần bị nô tài của phủ thị lang chế nhạo, đặc biệt là đại nha hoàn bên người Y Thanh Ca, chỉ là tính cách hắn vốn nhu nhược, dưỡng thành thói quen nén giận, chưa bao giờ đi cáo trạng. Điều này cũng làm những nô tài đó càng thêm không kiêng nể gì, căn bản không xem hắn là chủ tử. Y Thanh Ca sau khi biết những việc này, lựa chọn mở một mắt nhắm một mắt, thậm chí càng cảm thấy vui mừng, bởi vì nguyên chủ càng là như vậy, nàng càng dễ xử lý. 

Thấy không, nha hoàn này ở Y gia kiêu căng ngạo mạn, nơi chốn áp chế nguyên chủ, dám chỏ mũi chất vấn hắn, có thể thấy được trước đây nguyên chủ sống ở Y gia như thế nào. 

Y Hoa Nhiên lập tức đi đến trước nhuyễn tháp mà ngồi xuống, lười biếng ngẩng đầu nhìn về phía nàng, nói: “Ngươi nói xem ta có thân phận gì?” 

“ Ngươi chỉ là một kẻ mạo danh thay thế người khác, ngươi không phải thật sự coi bản thân chính là chủ tử đấy chứ? ” trong mắt Tình Vũ không chút nào che giấu được sự khinh thường. 

Y Hoa Nhiên hơi hơi nghiêng đầu, vểnh tai lên nói: “ Ngươi nói cái gì, ta không nghe rõ, ngươi nói lại lần nữa đi. ” 

Tình Vũ còn muốn nói thêm, nhưng đột nhiên tỉnh táo lại, theo bản năng mà thoáng nhìn về phía cửa, ngay sau đó liền hạ giọng uy hiếp nói: “ Ngày mai hồi môn, nếu ta đem việc này bẩm báo lại với lão gia, ngươi tuyệt đối sẽ không có quả ngọt để ăn. ” 

Tình Vũ vẫn chưa nói hết lời, rõ ràng là đang tính toán bàn điều kiện, Y Hoa Nhiên thuận theo lời nàng mà nói: “ Vậy ngươi muốn như thế nào mới có thể không bẩm báo chuyện này với phụ thân? ” 

“ Vương phi thưởng cho ngươi nhiều trang sức như vậy, chỉ cần ngươi chịu cho ta một món trong số đó, ta liền miễn cưỡng, không bẩm báo việc này với lão gia. ” 

“ Ngươi thấy cái vòng tay này như thế nào? ” Y Hoa Nhiên nhấc lên tay áo, lộ ra dải hạt tròn đế vương lục. 

Tình Vũ nhìn sang, trong mắt hiện lên một tia tham lam, bất quá nàng tuy tham, lại không ngu, nói: “ Đây là đồ gia truyền của Bình Dương Vương phủ, cho dù ta muốn, cũng không có mạng mà mang. Ngươi đây là muốn hại ta? ” 

“ Trách không được muội muội lại đem ngươi đưa đến bên cạnh ta, quả thật là một người thông minh. ” Y Hoa Nhiên đem tay áo thả xuống dưới, rót cho chính mình một ly trà, nói: “ Hộp trang sức để ở trên bàn trang điểm, chính ngươi tự chọn đi. ” 

Trên mặt Tình Vũ khó nén được vẻ đắc ý, đi đến trước bàn trang điểm, bắt đầu lựa chọn. Y Hoa Nhiên nhìn sang, chỉ thấy nàng cầm lấy cái này, lại nhìn xem cái kia, nhìn qua khó có thể lựa chọn. Nhưng những thứ kia đều là thứ tốt, mỗi vật đều có giá trị xa xỉ, nàng tự nhiên khó có thể chọn lựa, trong lòng hiện tại chỉ sợ là đang nghĩ xem lần sau nên dùng lý do gì để lấy cớ tống tiền hắn. 

“ Đôi khuyên tai phỉ thúy màu hồng nhạt kia rất hợp với ngươi, nếu là ta, ta sẽ chọn chúng. ” 

Tình Vũ nhìn thoáng qua, dứt khoát bỏ đôi khuyên tai xuống, chọn một cái trâm cài phỉ thúy mãn lục rồi cầm trên tay. 

Nhìn thấy nàng đi tới, Y Hoa Nhiên liếc mắt nhìn một cái, cười nói: “ Ngươi thật biết cách chọn, trong đống trang sức đó, chiếc trâm cài này là thứ đáng giá nhất.” 

“ Ta đi theo bên người tiểu thư nhiều năm, có dạng trang sức châu báu nào mà ta chưa từng thấy qua, ngươi còn muốn lừa gạt ta? ” Tình Vũ khinh miệt mà ‘ hừ ’ một tiếng. 

“ Ta chỉ đang thử ngươi thôi. ” Y Hoa Nhiên đứng dậy, đi về phía Tình Vũ, nói: “ Đưa chiếc trâm đó cho ta, ta cài lên cho ngươi nhìn một cái. ” 

“ Ngươi cài lên cho ta? ” Tình Vũ kỳ quái mà nhìn hắn. 

“ Chúng ta vốn là châu chấu trên cùng cái một thuyền, nếu không thể đồng tâm hiệp lực, bại lộ sẽ chỉ là chuyện sớm hay muộn, đến lúc đó vô luận là ai đều không có đường sống. Huống hồ, chỉ cần ta còn ở trong vương phủ, muốn bao nhiêu vàng bạc châu báu mà chẳng được, ta cũng không thể chỉ vì một chiếc trâm cài mà làm hại ngươi đi? ” 

Tình Vũ gật gật đầu, đem trâm cài đưa qua, nói: “ Ngươi có thể nghĩ được như vậy là tốt. ” 

Y Hoa Nhiên cầm lấy chiếc trâm giúp nàng cài lên tóc, lùi lại một bước rồi cẩn thận quan sát, nói: “Tục ngữ có câu người dựa xiêm y mã dựa yên(*), ngươi cài chiếc trâm này lên, quả thật trông như một đại tiểu thư.”

(*) Nghĩa tương tự câu người đẹp vì lụa. 

Tình Vũ nhịn không được duỗi tay sờ một chút, sắc mặt hoà hoãn nhìn về phía Y Hoa Nhiên, nói: “ Xem như ngươi biết điều, ta sẽ thay ngươi nói tốt vài câu ở trước mặt lão gia cùng tiểu thư, về sau ngươi còn có thể sống tốt hơn một chút. ” 

“ Vậy…… ” 

Không đợi hắn nói xong, đã nghe thấy một trận tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, ngay sau đó liền nghe nha hoàn ở ngoài cửa nói: “ Nô tỳ tham kiến hai vị tỷ tỷ. ” 

Hai mắt Y Hoa Nhiên sáng lên, tiến lên một bước cầm lấy tay của Tình Vũ, hắn sở dĩ dung túng nàng ta, chính là vì thời khắc này, bởi vì trước khi hắn rời khỏi Phù Lan viện, Liễu Như Quân có nói qua, sau giờ ngọ sẽ sai Lan Hương cùng với Cúc Hương đi đến đây, thật đúng là tới sớm không bằng tới đúng lúc. 

“ Cái này không được, những thứ khác ngươi đều có thể lấy, nhưng vật mà vương phi thưởng cho ta ngươi không thể lấy. ” Y Hoa Nhiên lớn tiếng hét lên. 

Tình Vũ ngẩn ra, ngay sau đó liền lập tức phản ứng lại, dùng sức muốn rút tay ra, nhỏ giọng nói: “ Ngươi muốn làm cái gì? Mau buông tay ra! ” 

“ Tiếp theo bất kể xảy ra chuyện gì, ngươi đều phải nhịn xuống, ít nhất còn có thể sống sót, nếu thân phận của ta bại lộ, ngươi nhất định sẽ phải chết. ” 

Y Hoa Nhiên cảnh cáo mà nhìn nàng, ngay sau đó đột nhiên buông tay ra, bước đến bên cạnh trường kỷ(*), chỉ thấy hắn quét đổ chung trà trên bàn, sau đó liền kêu ‘ ai nha ’ một tiếng, đặt mông ngồi ở trên mặt đất. 

(*) là loại bàn ghế có lịch sử lâu đời do người xưa sáng tạo nên. Thường kê dùng trong các gia đình quan lại thời xưa. Chữ “Trường” trong nghĩa là: “Dài – Lâu – Tốt”,  “Kỷ” nghĩa là: “ghế có lưng dựa” ngoài ra kỷ cũng có nghĩa là cái bàn nhỏ.

Không đợi Tình Vũ kịp phản ứng, cửa phòng đã bị người đẩy ra, Lan Hương cùng Cúc Hương xuất hiện ở cửa, chỉ thấy Y Hoa Nhiên ngã trên mặt đất, mảnh vỡ của chung trà bị rơi vãi đầy đất. Cúc Hương vội vàng đi tới, nói: “ Thế tử phi, này là đang xảy ra chuyện gì vậy, nô tỳ đỡ ngài đứng lên. ” 

Y Hoa Nhiên nhờ sự giúp đỡ của nàng mà đứng lên, đem cổ tay đỏ ửng của mình rụt lại vào ống tay áo, nói: “ Ta không sao, chỉ là không cẩn thận bị ngã một cái mà thôi. ” 

Lan Hương vừa tiến vào liền nhìn chằm chằm Tình Vũ, đem động tác nhỏ của nàng đặt vào trong mắt, không nói hai lời trực tiếp tiến lên, bẻ tay nàng ra, đem trâm cài đoạt trở về, ngay sau đó liền vung tay, ‘ bang ’ một tiếng, tát vào mặt nàng một cái thật mạnh. 

“ Đồ vật mà Vương phi thưởng cho thế tử phi, là thứ mà một nô tỳ nho nhỏ như ngươi cũng có thể mơ tưởng đến sao? Người đâu!” 

Nha hoàn ở ngoài cửa nghe thấy tiếng gọi, liền nhấc chân đi vào, nói: “ Tỷ tỷ có gì phân phó? ” 

“ Mau trói tên nô tỳ gian dối này lại, áp giải đến Phù Lan viện, giao cho vương phi xử lý.” 

“ Vâng, tỷ tỷ. ” 

Nhìn thấy hai nha hoàn đang tiến tới, Tình Vũ định thần lại, vội vàng nói: “ Tỷ tỷ bớt giận, tỷ tỷ hiểu lầm rồi, trâm cài này là thế tử phi thưởng cho nô tỳ, tỷ tỷ dù có cho nô tỳ mười cái lá gan, nô tỳ cũng không dám mơ tưởng đến đồ vật được vương phi ban thưởng. Ngài nếu không tin, liền cứ hỏi thế tử phi. ” 

Y Hoa Nhiên đỏ mặt cãi lại nói: “ Trang sức mà vương phi ban thưởng, ta làm sao có thể cho ngươi? ” 

“ Thế tử phi, người…… ” 

“ Vương phi đối xử với ta giống như nữ nhi thân sinh của mình, chưa nói đến chiếc trâm cài quý trọng như vậy, chính là từng đường kim mũi chỉ, ta đều sẽ không tặng cho người. ” Y Hoa Nhiên ngắt lời Tình Vũ, quay đầu nhìn về phía Lan Hương, nói: “ Dù sao nàng cũng là nha hoàn của hồi môn của ta, vẫn là nên giao cho ta tới xử trí đi. ” 

Lan Hương cùng Cúc Hương liếc nhìn nhau, nói: “ Vâng, nô tỳ tuân mệnh. ” 

“ Tình Vũ, thân là nô tỳ mà dám ức hiếp chủ nhân, phạt vả miệng hai mươi cái, lấy đó làm răn đe cảnh cáo. ” 

“ Thế tử phi! ” Tình Vũ vừa nghe thấy lời này liền tức khắc thay đổi sắc mặt. 

“ Như thế nào, ngươi đây là đối với cách xử trí của ta không phục? Vậy không bằng vẫn là nên làm theo ý của Lan Hương, đem ngươi áp giải đến Phù Lan viện, giao cho mẫu phi xử lý đi. ” 

Tình Vũ trong lòng căng thẳng, nếu thật sự bị áp giải đến Phù Lan viện, có thể sống sót rời khỏi hay không đều khó nói, sau khi cân nhắc nhiều lần, nàng chỉ có thể cắn răng nói: “ Nô tỳ tạ ơn thế tử phi thủ hạ lưu tình. ” 

Lan Hương cùng Cúc Hương đang đứng phía sau Tình Vũ, ngay sau đó một người trong số họ đá mạnh vào chân của Tình Vũ, ‘ rầm ’ một tiếng, đầu gối bị nện ở trên mặt đất, Tình Vũ thiếu chút nữa liền úp mặt xuống đất, ngã như chó ăn phân. Không đợi nàng phản ứng lại, tóc liền bị người túm chặt, ngay sau đó một bàn tay giáng xuống, hung hăng tát thẳng vào mặt nàng. 

‘ bốp bốp bốp ’, những tiếng tát giòn giã liên tục không ngừng vang lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Tình Vũ, trải qua một hồi công phu, liền biến thành đầu heo. Y Hoa Nhiên lạnh lùng nhìn qua, đối với loại người tâm thuật bất chính này, hắn từ trước đến nay đều sẽ không nhân từ mà nương tay, sở dĩ không giao cho Liễu Như Quân xử trí, là vì sợ Liễu Như Quân thật sự muốn chỉnh chết nàng, vậy thì chuyện hắn nam giả nữ trang thật sự là muốn giấu cũng không được, bất quá này cũng mới chỉ là bắt đầu mà thôi. 

Hai mươi cái tát thực mau liền đánh xong, Cúc Hương đứng ở đằng sau áp chế liền buông lỏng tay, lúc này đầu Tình Vũ đã có chút choáng váng, hoa mắt, ù tai, thân thể giống như bùn nhão, mà nằm liệt trên mặt đất, căn bản không thể động đậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play