Edit + beta: Khuynh

―――――

Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Tống Viêm đã bị một trận luyện giọng cao vút ngoài cửa gọi tỉnh.

Tối qua cậu ngủ rất trễ nên sáng ra chẳng có tí tinh thần, mơ mơ màng màng kéo tay Kỷ Hành Phong ụp lên hai tai mình, Kỷ Hành Phong cũng hết sức phối hợp mà che kín lỗ tai giúp cậu. Tống Viêm vô thức cọ vào lòng bàn tay đối phương, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Đến lần thứ hai tỉnh lại, trời đã sáng hẳn rồi, Tống Viêm dụi mắt, phát hiện Kỷ Hành Phong đã rời giường, đang ngồi cạnh bàn, trên bàn còn bày một ít điểm tâm.

"Còn buồn ngủ không? Em có muốn ngủ thêm một lát không?" Kỷ Hành Phong thấy cậu tỉnh, đi đến mép giường, bàn tay nhẹ nhàng áp lên đôi mắt của Tống Viêm.

Tống Viêm bị che mắt nhưng vẫn rất thoải mái, cậu lắc đầu: "Thôi, em cũng nên dậy rồi."

Cậu hiểu, suy cho cùng thì hiện giờ vẫn đang là ở trong trò chơi, không thể ỷ vào sự che chở của Kỷ Hành Phong mà hoàn toàn buông lỏng tính cảnh giác.

"Không ngủ tiếp thật hả?" Kỷ Hành Phong thu tay, khom lưng hôn lên đôi mắt hơi sưng của Tống Viêm.

Tống Viêm cười khẽ, ngửa đầu nhìn Kỷ Hành Phong, khẳng định: "Không ngủ nữa, bây giờ em muốn ăn chút gì đó."

Kỷ Hành Phong thấy cậu như vậy cũng không tiếp tục khuyên cậu, anh đỡ lưng Tống Viêm giúp cậu ngồi dậy, thay một bộ trường sam mới.

Sau khi ăn xong bữa sáng, bọn họ quyết định đi dạo quanh hí viên như thường lệ, nhưng vừa mở cửa phòng, hai người đều bất ngờ.

Chỉ thấy Trần Kỳ Phi dùng một chiếc chăn mỏng bọc bản thân thành một con nhộng, chỉ chừa cái đầu ở bên ngoài, vẫn đang say sưa trong giấc mộng.

Tình cảnh này làm Tống Viêm nhớ đến chuyện tối hôm qua.

Tuy đến giờ cậu vẫn cảm thấy mình chẳng làm sai điều gì, nhưng nhìn bộ dáng đáng thương này của Trần Kỳ Phi, trong lòng cậu vẫn không khỏi sinh ra vài phần tội nghiệp.

Mà theo bước chân của hai người Tống Viêm, Trần Kỳ Phi cũng từ từ tỉnh lại, mệt mỏi vươn một bàn tay từ trong kén ra, hướng về Tống Viêm chào hỏi: "Học trưởng, buổi sáng tốt lành!"

"Chào buổi sáng..." Tống Viêm điều chỉnh giọng nói, hơi mất tự nhiên mà chào hỏi với Trần Kỳ Phi.

Tống Viêm vẫn còn cho Trần Kỳ Phi một sắc mặt tốt, nhưng Kỷ Hành Phong thì không được tốt tính như vậy. Anh cúi đầu nhìn thoáng qua Trần Kỳ Phi, trực tiếp ôm Tống Viêm tránh qua hắn rời đi.

Đúng lúc này, Vân Sanh cách mấy căn phòng cũng đẩy cửa bước ra, vừa vặn nhìn thấy Trần Kỳ Phi đang ôm chăn ngốc trước cửa phòng Tống Viêm, còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà sáp qua, nhẹ như bay mà nói: "Nguyệt lão bản Nguyệt Hành thật sự bản lĩnh gớm, đã trèo lên cành cao Triệu gia rồi, mà vẫn còn muốn trèo lên thiếu gia ngài."

"Ngài tốt xấu gì cũng là đại thiếu gia của đoàn Quế Phương này nha, sao lại có thể chấp nhận xem nhẹ ––"

"Vân lão bản," Trần Kỳ Phi cúi đầu, một bên vụng về bò ra khỏi chăn, một bên ngữ điệu khinh miệt mà nói: "Ngươi thì tốt hơn ở chỗ nào chứ..."

Nếu là vào những lúc bình thường, có lẽ sẽ còn có người lặng lẽ chú ý tới, Vân lão bản có thể móc mỉa tất cả mọi thứ và đại thiếu gia vô tri vô dụng chạm mặt nhau thì có thể nói cái gì, chỉ tiếc rằng hôm nay vẫn còn sớm, đã định là không được như "bình thường".

"Cứu mạng, cứu mạng, bầu gánh rơi xuống hồ rồi!"

Sáng sớm ngày thứ hai, người chơi thứ ba xảy ra chuyện.

Khi Tống Viêm và Kỷ Hành Phong nghe được tiếng kêu cứu này, cả hai gần như đã xem nó là thông báo cái chết của Phan Trung Hách, nhưng bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng, lúc Phan Trung Hách được người vớt ra khỏi hồ nước ở tiền viện thế mà vẫn còn sống.

"Ban nãy bầu gánh ngồi cạnh hồ xem bọn ta đáp hí, không biết sao lại rơi xuống nước, may là mấy người Vạn sư phụ biết bơi nên mới vớt bầu gánh lên kịp."

Đến khi Tống Viêm và Kỷ Hành Phong đuổi tới, Phan Trung Hách đã được đỡ sang một bên, đang chật vật ói từng ra từng ngụm nước, không còn dáng vẻ tàn nhẫn, trong ánh mắt toàn là kinh sợ khi tìm được đường sống trong chỗ chết. Mặc kệ người khác hỏi cái gì, hắn cũng không chịu mở miệng, chỉ im lặng run rẩy. Cuối cùng vẫn là một người chạy vặt ở đó kể lại sự tình.

Không lâu sau, Mã phu nhân cũng chạy đến tiền viện, vội vàng bảo mọi người nâng Phan Trung Hách về lại phòng ở hậu viện.

Nhưng đâu ai ngờ, hắn vừa mới được khiêng vào cửa liền đột nhiên nổi điên, duỗi tay chỉ lung tung vào mấy cái tủ trong phòng, kêu gào: "Mau, mau đập, đập hết đi! Mau lên!"

Mã phu nhân chỉ nghĩ là do Phan Trung Hách cho rằng có người chết ở đây nên không may mắn, bà tuy đau lòng "Mã bầu gánh", nhưng vẫn khá luyến tiếc một phòng khảm đầy kính màu này, vừa nôn nóng vừa vội trấn an: "Đừng, đừng đập... chúng ta đổi phòng được không, đổi qua phòng không có tủ."

Phan Trung Hách đã bị giày vò một hồi, hắn sắp tiến vào trạng thái hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, chỉ biết vô lực rũ tay, trong miệng còn lẩm bẩm: "Vậy đổi, đổi..."

Mã phu nhân thấy hắn đồng ý, lập tức chỉ huy mọi người luống cuống tay chân mà đem Phan Trung Hách nâng tới một gian phòng khác, lại thu xếp đi mời đại phu.

Tống Viêm và Kỷ Hành Phong vẫn luôn giữ khoảng cách theo sau, tất nhiên cũng thu hết mọi phản ứng của Phan Trung Hách vào mắt, đồng thời cũng không khỏi nghi hoặc: "Hắn đã gặp phải chuyện gì trong nước vậy, sao giờ lại đột nhiên muốn đập tủ chứ?"

Tống Viêm chẳng nghĩ ra được cầu nối nào giữa hai chuyện này, nhưng tiếc là hiện giờ Phan Trung Hách đang được rất nhiều người vây quanh, thật sự không thể tự mình hỏi hắn.

Nhưng càng như thế, Tống Viêm càng muốn hỏi cho bằng được, muốn biết xem Phan Trung Hách đến cùng là đã gặp phải chuyện gì, hắn làm sao chạy thoát khỏi tay tử thần, sao lại sợ mấy cái tủ như vậy.

"Đừng gấp, đợi đám người tản đi, chúng ta lại tìm cơ hội." Kỷ Hành Phong thấp giọng, quan sát Trần Kỳ Phi và Đường Vân Phương đang lẫn trong đám người: "Bây giờ không bằng ngồi ngẫm lại, xem là ai có khả năng ra tay."

Tống Viêm sửng sốt, đúng vậy... Số người chơi trong phó bản lần này rất ít, nếu kẻ hiến tế xuống tay với tần suất cao như vậy, kéo theo từng người chơi chết đi, vậy chính hắn cũng sẽ nhanh chóng bại lộ.

Ánh mắt cậu tối đi, hiện giờ trừ cậu và Kỷ Hành Phong ra, người chơi vẫn an ổn chỉ còn lại Trần Kỳ Phi và Đường Vân Phương.

Dù Tống Viêm muốn giữ khoảng cách với Trần Kỳ Phi, nhưng cũng không có ý nghĩ rằng cậu chấp nhận nghi ngờ Trần Kỳ Phi là kẻ hiến tế, mà Đường Vân Phương... Tống Viêm không khỏi nhớ lại ánh mắt tối qua của Đường Vân Phương, nhưng cậu luôn cảm thấy, cũng không có khả năng sẽ là bà ta lắm.

"Nếu không thể bắt đầu tìm từ phía người chơi, vậy thì thử suy xét lại từ phía sự kiện của hung trạch xem." Kỷ Hành Phong nhìn ra Tống Viêm đang đi vào ngõ cụt, anh nhắc nhở.

Tình tiết nguyên bản của sự kiện xảy ra ở hung trạch... Nếu dựa theo tình tiết, ai càng dễ là người sinh lòng oán hận mà muốn hiến tế cả rạp hát đây? Là đại thiếu gia chẳng làm nên trò trống gì, hay là nha hoàn thiếp thân của phu nhân?

Lúc này, đại phu ôm hòm thuốc đi ra, sau khi kê thuốc thì cẩn thận dặn dò một phen, sau đó mới cáo từ rời đi.

"Hữu Đức, con tiễn đại phu về đi." Mã phu nhân dùng khăn chấm chấm khóe mắt, để thể hiện sự tôn trọng, bà phái "con lớn" Trần Kỳ Phi tự mình tiễn đại phu ra về.

Từ khi Trần Kỳ Phi tiến vào trò chơi đến nay đã bị Mã phu nhân xem như con trai mà sai sử, hiện giờ gần như đã hình thành thói quen của nhân vật, sau khi đáp ứng thì chịu thương chịu khó mà đưa đại phu đến cửa.

Tống Viêm đứng trên hành lang hậu viện nhíu mày nhìn bóng dáng Trần Kỳ Phi dần đi xa, cậu vẫn chưa thể quyết định.

Đại phu đi rồi, nhóm người tụ tập trong phòng Phan Trung Hách cũng dần dần tan đi, Tống Viêm và Kỷ Hành Phong trôi theo dòng người, tạm thời rời khỏi nơi này, dự định đến đêm lại tìm cơ hội hỏi Phan Trung Hách một chút.

Nhưng bọn họ vừa mới về phòng của mình, chưa kịp ngồi xuống đã nghe thấy tiền viện lại xôn xao một trận.

Lần này, là Trần Kỳ Phi xảy ra chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play