*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + beta: Khuynh
―――――
"Lý sư phụ, Lý sư phụ!" Đêm đến, bên trong hí viên vẫn bận rộn như thường lệ, hôm nay Cao Kỳ đã phải lăn lộn trong nhóm đệm nhạc cả một ngày, khó khăn lắm mới tìm được cớ trốn đến một góc trong hậu trường nghỉ ngơi một chút, lại không ngờ chưa được bao lâu đã bị người ta tìm được.
"Ài, đang ở đây này." Cao Kỳ đứng dậy đáp lời, bất đắc dĩ cầm nhị hồ chuẩn bị ra ngoài, nhưng người kia lại vẫy tay với hắn: "Không cần đem theo nhị hồ, là phu nhân bảo ta tới tìm ngươi."
"Mã phu nhân?" Tròng mắt Cao Kỳ xoay chuyển, hắn không hiểu phu nhân của bầu gánh tìm riêng một tên kéo đàn nhị hồ như mình để làm gì, vì thế hỏi dò: "Phu nhân có nói kêu ta làm gì không?"
Người truyền lời là một đứa nhóc chạy vặt chừng 15 16 tuổi, bị hắn hỏi như vậy, nó ngại ngùng vỗ vỗ đầu: "Trong phòng phu nhân có một thứ bị hỏng rồi, bọn họ nói ngươi biết sửa thứ đó, nên ta tới tìm ngươi."
"Thứ gì... Ta có biết sửa đâu..." Cao Kỳ vừa nghe, trong lòng liền suy tư, chắc lại là kỹ năng vốn có của nhân vật mà mình đóng vai, nhưng chưa chắc hắn sẽ biết, vì thế hắn đành tìm cớ thoái thác.
Nhưng nhóc sai vặt lại bám chặt không buông, nhất định muốn Cao Kỳ phải đi, chết sống quấn lấy hắn: "Ai ui, Lý sư phụ, ngài đừng ngại phiền mà, mau đi với ta đi, nếu không phu nhân hỏi tới, ta biết báo cáo thế nào đây."
Cao Kỳ bị nó quấn chặt đành cân nhắc một chút, cuối cùng quyết định đi theo tình tiết mà trò chơi sắp xếp: "Được rồi, vậy ta đành theo ngươi lần này vậy."
Nhóc sai vặt nghe thấy lập tức vui mừng, thúc giục Cao Kỳ mau đi theo nó.
Trước khi đi, Cao Kỳ ngẩng đầu nhìn hí đài lộng lẫy đang rực rỡ ánh đèn, có lẽ là vì phải nghe tiếng nhạc ồn ào cả ngày, hắn luôn ẩn ẩn cảm thấy có chút không dễ chịu. Quay đầu nhìn hậu viện tương đối an tĩnh phía trước, bị gió lạnh thổi qua một trận, hắn ngược lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều, vì thế cũng tăng bước chân, đi theo nhóc sai vặt kia.
Cùng lúc đó, trong phòng Nguyệt Hành, từng đợt gió nhẹ thổi bay tiết trời khô nóng của đầu hạ, song cửa sổ khép kín lại ngắn cách hết thảy mọi thứ bên ngoài.
Trường sam thủy sắc nhẹ nhàng rơi xuống, diễn phục dệt kim đỏ thẫm được khoác lên người Tống Viêm, dưới ánh nến, Kỷ Hành Phong kiên nhẫn cài từng hạt nút áo cho cậu.
Thẳng đến nút cuối cùng trên cổ...
"Ssss ––" Tống Viêm hít vào một hơi, hoảng loạn kéo cổ áo lại, che đi dấu răng mà người nào đó vừa mới lưu lại.
"Nguyệt lão bản thật sự rất đẹp." Kỷ Hành Phong cười khẽ, hơi dịch đến trước mặt Tống Viêm. Anh bất chợt lấy ra một cây bút chấm son, quét lên môi Tống Viêm, tinh tế mà phác hoạ viền môi, tô điểm hai cánh môi hồng cho cậu, rồi lại nhịn không được mà tiến lên cắn, nghiền: "Đẹp đến mức, câu mất hồn người ta."
"Thế này đã là câu hồn rồi?" Tống Viêm thoáng ngửa ra sau một chút, thoát khỏi ngực Kỷ Hành Phong, diễn phục hồng kim đung đưa theo động tác của cậu, ẩn ẩn mà phác hoạ ra quả bụng tròn trước người cậu: "Vậy để Nguyệt Lão bản xướng cho Triệu gia nghe một đoạn hí, thế nào?"
"Em còn biết xướng hí?" Kỷ Hành Phong tựa vào bàn, mắt kính đen cũng không ngăn nổi tầm mắt nóng rực của anh.
"Biết nha," Tống Viêm mấp mái đôi môi đỏ tươi do Kỷ Hành Phong tự tay vẽ cho cậu, có hơi trúc trắc mà cử động ống tay áo to rộng, trong miệng nhẹ nhàng ngâm nga: "Ta mở dần khuyết áo, cổi lần dây đai... chưa quen ngây ngất cả người, buồng khuya lan xạ ngát mùi hương...*"
Còn chưa kịp xướng xong đã bị cánh tay Kỷ Hành Phong vòng lấy, nâng cằm hôn lên...
*Trích từ "Tây sương ký".
"Người đâu! Người đâu mau tới!"
Trong viện đột nhiên truyền đến một tiếng hét cắt ngang động tác của hai người, Tống Viêm tựa lên vai Kỷ Hành Phong điều chỉnh hô hấp, còn Kỷ Hành Phong thì sắc mặt cực kỳ bất thiện nhìn ra ngoài cửa.
"Học trưởng, học trưởng hai người ngủ rồi hả?" Trên cửa sổ là bóng dáng vội vàng của Trần Kỳ Phi, hắn sốt ruột đánh lên cửa phòng: "Cao Kỳ chết rồi!"
Tống Viêm đứng dậy, cùng Kỷ Hành Phong liếc nhau, dù sao hai người cũng vẫn còn bảo trì lý trí.
"Đi thôi, chúng ta đi xem." Tống Viêm nhẹ giọng, tựa như trấn an mà thổi khí bên tai Kỷ Hành Phong: "Đợi ra ngoài... lại bù vào."
Kỷ Hành Phong rũ mắt, duỗi tay lau đi vết son bị lem trên mặt cậu, sau đó mới gật đầu: "Ừ, đi thôi."
Trần Kỳ Phi vừa mới tận mắt nhìn thấy Cao Kỳ tử vong, liền lật đật chạy tới thông báo cho Tống Viêm và Kỷ Hành Phong. Bây giờ hắn phải đứng một mình trong tiểu viện tối mù, thật sự là sắp bị dọa cho vỡ mật, ngay cả cơn gió vốn mát mẻ sảng khoái cũng làm hắn thấy không khỏi rét run. Nhưng hắn không dám tiến vào phòng Tống Viêm, chỉ có thể đáng thương nhìn cánh cửa đang đóng chặt.
Cuối cùng cánh cửa trước mắt cũng được mở ra, Trần Kỳ Phi lập tức mừng rỡ bước đến, nhưng vừa nhìn thấy người bước ra khỏi phòng thì ngây ngốc.
Vì quá gấp gáp, Tống Viêm vẫn chưa thay bộ diễn phục trên người ra, diễn phục hồng kim và khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng khiến Trần Kỳ Phi không thể dời mắt.
"Cao Kỳ ở đâu?" Đúng lúc này, một bóng người cao lớn ngăn cản tầm mắt của Trần Kỳ Phi, ngữ điệu lành lạnh hỏi.
"A... à đúng rồi, hắn, Cao Kỳ ở trong phòng Mã phu nhân." Trần Kỳ Phi bị Kỷ Hành Phong đột nhiên xuất hiện trước mặt dọa sợ, sau khi hoảng hồn lui về sau hai bước, mới lấp bấp trả lời.
"Chúng ta mau qua đó đi." Tống Viêm lên tiếng, nhưng Trần Kỳ Phi không dám ngẩng đầu nhìn cậu lần nữa.
"Ừ." Kỷ Hành Phong gật đầu, kéo tay Tống Viêm đến hướng phòng của Mã phu nhân.
Vì tiếng gào to vừa rồi, gần như tất cả mọi người ở hậu viện hiện giờ đều bị kinh động, hễ là người to gan đều tụ tập ngoài phòng Mã phu nhân, một bên nhỏ giọng nghị luận, một bên nhón chân nhìn lén vào trong.
Kỷ Hành Phong không quan tâm nhiều, ỷ vào thân phận của mình, dẫn Tống Viêm vào phòng Mã phu nhân.
Sau khi vào trong, Tống Viêm cũng không sốt ruột đi xem thi thể của Cao Kỳ, mà là nhìn một vòng quanh phòng ngủ của Mã phu nhân trước.
Xem ra, đoàn Quế Phương những năm gần đây thực sự làm ăn khá tốt. Đồ cổ trong phòng Mã phu nhân nhiều không kể xiết, đáng chú ý nhất là bộ gia cụ gỗ gụ trong phòng, bất kể là lớn hay nhỏ, trên mặt chúng đều được khảm kính màu ghép*. Ở niên đại này, thứ đó cũng được xem như vật hiếm lạ.
Mà Cao Kỳ thì chết trước một cái tủ nhỏ cao cỡ nửa người, tử trạng cực kỳ giống với Văn Tuệ.
Một chủ nhân khác của căn phòng, "Mã bầu gánh" Phan Trung Hách vẫn đang ở tiền viện khi sự việc xảy ra, mà Mã phu nhân đã sợ tới mức ngất đi, may mà lúc ấy trong phòng vẫn còn Trần Kỳ Phi và Đường Vân Phương, bọn họ nói sơ về sự tình đã xảy ra.
Đêm cùng ngày, Mã phu nhân gọi "con trai lớn" Trần Kỳ Phi vào phòng tán gẫu, ngẫu nhiên nhắc tới chuyện có một mảnh pha lê trên tủ nhỏ bị rớt, Trần Kỳ Phi đương nhiên là không biết sửa cái này nên tùy tay chỉ một tên sai vặt gần đó, bảo hắn tới tiền viện tìm đại một vị sư phụ đến đây sửa lại. Ai biết tên sai vặt kia tìm đông tìm tây như thế nào lại tìm trúng Cao Kỳ.
Sau khi Cao Kỳ tới, hắn căng thẳng ngồi sửa cái tủ kia. Ban đầu vẫn không có chuyện gì, nhưng hắn đột nhiên giống như Văn Tuệ, điên cuồng ngồi trên đất cào cổ, không lâu sau thì đứt khí.
"Văn Tuệ gặp chuyện khi đang hoá trang, Cao Kỳ gặp chuyện khi đang sửa tủ..." Tống Viêm duỗi tay muốn nâng mắt kính, nhưng nhớ tới vì thiết lập nhân vật lần này nên trò chơi không cho cậu đeo mắt kính, đành không quen thu tay.
"Hai người này, có chỗ nào liên quan đâu?"
Kỷ Hành Phong không trả lời cậu, mà chỉ chậm rãi quan sát mọi thứ trong phòng Mã phu nhân, Tống Viêm vừa tự hỏi, ánh mắt vừa đuổi theo thân ảnh của Kỷ Hành Phong, cậu luôn cảm thấy thứ gọi là "phần thưởng" đã gần ngay trước mắt, nhưng lại bị cậu xem nhẹ.
Đáng tiếc, cảm giác mơ hồ này chẳng có tác dụng gì, thẳng đến khuya, bọn họ vẫn không tìm được đầu mối hữu dụng nào từ trên người Cao Kỳ, cuối cùng vẫn phải trắng tay về phòng.
Nhưng dù đã về tới phòng mình, một đêm này, Tống Viêm cũng không thể ngủ yên.
Chỉ cần cậu vừa nhắm mắt liền bất giác suy tư về những chuyện đã xảy ra hôm nay, lúc thì là cái chết của Văn Tuệ và Cao Kỳ, lúc lại là bộ diễn phục dệt kim đỏ thẫm kia, rất nhiều thứ hỗn độn trộn lẫn với nhau, thay phiên nhau tung hoàng trong đầu cậu, muốn dừng cũng dừng không được.
Giấc ngủ không tốt, thân thể sẽ không khoẻ. Không biết từ khi nào, Tống Viêm cảm thấy trên eo khó chịu vô cùng, càng ngủ không được, càng muốn đổi tư thế, nhưng vô luận có đổi như thế nào, cái bụng phía trước cứ luôn trụy xuống làm eo cực kỳ khó chịu.
Kỷ Hành Phong ngủ cạnh cũng nhận ra tình trạng của Tống Viêm, anh tìm một viên thuốc trong hành lý tùy thân cho Tống Viêm uống trước, sau đó ôm lấy người Tống Viêm, vừa nhẹ nhàng mát xa eo cậu, vừa thấp giọng rầm rì với cậu, trấn an cảm xúc của cậu
Tống Viêm chôn đầu trong vai Kỷ Hành Phong, nghe giọng Kỷ Hành Phong, thân thể dần dần thả lỏng, chậm rãi tích góp ra một chút buồn ngủ.
Nhưng không ngờ, đúng lúc này, cửa phòng lại bị gõ vang.
"Học trưởng... mấy anh ngủ rồi hả?"
Không cần nhìn, người tới vẫn là Trần Kỳ Phi.
Lúc này đây, Tống Viêm khó chịu đến mức không còn sức lực để nổi giận, chống giường rũ rượi ngồi dậy.
Mà Kỷ Hành Phong tuy chẳng nói câu nào, nhưng hắc khí trên người gần như muốn bùng nổ, sau khi an trí Tống Viêm xong, anh lập tức xuống giường đi tới cạnh cửa, mở cửa phòng ra.
"Cậu lại tới làm gì?"
Trần Kỳ Phi sợ tới mức cong thành con chim cút, khom eo, hai tay ôm chặt một đống chăn mềm, mặt mày trắng bệch, bi thương khẩn cầu nói: "Tối nay, tối nay... em ở chung với mấy anh được không... xin, xin mấy anh đó!"
"Em thật sự, thật sự không dám ngủ một mình!"
"Cút!" Lúc này, Kỷ Hành Phong không cần hỏi ý Tống Viêm, cũng không màng đến Trần Kỳ Phi đang khẩn cầu mà trực tiếp đóng sầm cửa lại, sau đó xoay người về lại giường, đỡ Tống Viêm nằm xuống.
"Mặc kệ cậu ta, em mau ngủ đi."
Sau một hồi lăn lộn, cuối cùng Tống Viêm cũng buồn ngủ. Cậu thật sự không rảnh quan tâm đến Trần Kỳ Phi, ôm cánh tay Kỷ Hành Phong, không lâu sau thì ngủ mất...
―――――
Chú thích:
Kính màu ghép (玻璃画): còn gọi là glass-painting (một môn nghệ thuật vẽ lên thủy tinh và kính), được dùng để nói tới một loại vật liệu hoặc các công trình, tác phẩm tạo ra từ kính màu.