Edit: Trà Viên
Beta: Khuynh
―――――
Có chuyện gì vậy? Sao cậu lại một thân một mình xuất hiện trong hành lang này?
Không ai có thể giải đáp thắc mắc của cậu, hiển nhiên, từ giờ phút này, cậu cũng không thể dựa dẫm vào bất kỳ ai.
Bây giờ, chỉ có chính cậu. Ý thức được điều này, sau lưng Tống Viêm toát mồ hôi lạnh, mà trong bụng cậu chợt đạp nhẹ, giống như đang bác bỏ kết luận cậu "một thân một mình".
"Con ngoan, ba biết vẫn còn có con bên cạnh ba mà." Tống Viêm khẽ vuốt đứa bé trong bụng, tảng đá lớn trong lòng nhẹ nhàng nâng lên một chút, cho cậu một kẽ hở để nghỉ ngơi, để cậu chuẩn bị sẵn sàng mà tiến lên phía trước.
Bố trí hành lang trước mắt tựa hồ không khác với trước kia, nhưng Tống Viêm có thể cảm nhận được rõ ràng, từ mặt đất, vách tường, trần nhà... mỗi một nơi, mỗi một chỗ đều thẩm thấu âm khí dày đặc.
Rốt cuộc là tại sao cậu lại đến nơi này, là vì kích hoạt điều kiện của phần thưởng sao? Nhưng sau khi kích hoạt phần thưởng, cậu nên bị xóa sổ ngay lập tức mới đúng chứ.
Trong lúc nhất thời, Tống Viêm nghĩ không ra đầu mối, nhưng cậu không muốn đứng yên chờ chết, cũng may thanh katana kia còn treo bên hông cậu, Tống Viêm cẩn thận cầm nó, sau đó hướng lên cầu thang.
Một tầng rồi lại một tầng, tầng nào cũng trống rỗng, không có bất kỳ ai, bất kỳ đồ gia dụng nào, chỉ có căn hộ trống trải cùng với những vách tường xám trắng.
Nhưng càng làm Tống Viêm lo sợ chính là, tòa chung cư vốn chỉ có sáu tầng, hiện tại lại như biến thành vô số tầng, dù Tống Viêm có leo lên thế nào, cũng không thấy được tầng trên cùng.
Sau khi leo qua không biết bao nhiêu tầng, Tống Viêm sức cùng lực kiệt đến gần bên tường, mặc dù mệt mỏi, nhưng cậu vẫn không dám thả lỏng chút nào, luôn cảnh giác chú ý hoàn cảnh xung quanh.
Có khi, đối mặt với những mối nguy hiểm đã biết trước không đáng sợ, đáng sợ là những mối nguy hiểm chưa rõ không biết sẽ bất ngờ ập đến khi nào.
Đối với Tống Viêm hiện giờ mà nói, thứ cậu đang phải đối mặt chính là trường hợp thứ hai.
Ở nơi hành lang trống rỗng này, giữa những vách tường loang lổ dày đặc, hết thảy đều đang chìm trong sự yên tĩnh không thể tưởng tượng, nhưng giờ phút này, nỗi sợ lớn nhất của Tống Viêm lại đến từ sự yên tĩnh ngoài mặt này đây.
Tinh thần cậu không lúc nào không khẩn trương cao độ phòng bị, thứ duy nhất cậu có thể dựa vào chỉ có thanh katana trong tay. Ở nơi làm cho người ta căng thẳng hít thở không thông, Tống Viêm liên tục nhớ lại mọi hành động của mình trước khi xảy ra chuyện, suy đoán nguyên nhân mình rơi đến đây, nhưng không thu hoạch được gì.
Nhưng sau khi ở nơi này suy đi nghĩ lại, cậu bất chợt chú ý đến dị thường từ lúc tiến vào phó bản đến nay.
Đầu tiên là trước khi chính thức tiến vào, đoạn trải nghiệm đó rõ ràng không thuộc về nội dung của phó bản, đây thật sự là do lỗi ngẫu nhiên trong lúc trò chơi chuyển giao sao?
Sau đó là trước khi đến Tượng đài Khai Sáng, Ngô Kiêu đã từng đề cập, mặc dù sẽ có một vài nguy hiểm dùng để sàng lọc người chơi, nhưng sẽ không thật sự đến mức trí mạng. Hai lần trải qua vòng chơi trước đó, cậu có thể xác nhận điều này, đêm trước sẽ không quá khó khăn, chỉ cần không luống cuống tay chân là có thể giải quyết vấn đề. Nhưng hiện tượng cát đen lần này khiến Tống Viêm cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt, giống như một cái bẫy đã được chuẩn bị xong từ sớm, một khi bước vào, cậu sẽ không thể phản kháng, ngay cả Kỷ Hành Phong cũng không nắm chắc trăm phần trăm có thể phá giải nó.
Cuối cùng là đến hành lang trống không trước mắt, Tống Viêm bỗng cảm thấy nó có hiệu quả giống như cát đen trước đó.
Trong tối tăm, cậu đánh hơi thấy có điều không bình thường trong đó.
Nhưng điều bất thường không nhìn thấy cũng không sờ được này lại không thể giải quyết được vấn đề trước mắt, rốt cuộc là cậu đang ở đâu, nên làm thế nào để quay lại vòng chơi bình thường?
Sau khi nghỉ ngơi chốc lát, Tống Viêm chống tường tiếp tục thăm dò tòa nhà cũ kỹ trước mắt. Trải qua sợ hãi lúc đầu, cậu đã có thể bình tĩnh lại, bắt đầu cẩn thận kiểm tra mỗi một căn hộ, thậm chí là mỗi một nấc thang.
Nhưng đáng tiếc, cậu vẫn không thu hoạch được gì, và nguy hiểm cũng chưa xuất hiện.
Cậu không thể làm gì, hoặc có thể nói là, làm cũng không có ích gì. Sau một lần lại tìm kiếm vô nghĩa, Tống Viêm mỏi mệt cam chịu nằm ngửa trên mặt đất, tiếc là khi mở mắt lần nữa, thứ cậu nhìn thấy vẫn là vách tường u ám đè nén đầy áp bức, không có gì thay đổi so với trước khi cậu thiếp đi.
Chỗ này không thấy được cuối tòa nhà cũ, tựa như chỉ đơn giản muốn vây nhốt cậu ở nơi này.
Mà cậu giống như đã bị thế giới ruồng bỏ, thứ duy nhất có thể giao lưu, chỉ có đứa bé trong bụng thỉnh thoảng hơi động đậy.
Trong hoàn cảnh khép kín thế này, cậu hoàn toàn không xác định được thời gian, nhưng cậu có thể chắc chắn tuyệt đối rằng đã vượt qua ba ngày, hơn nữa đã qua rất nhiều rất nhiều. Trong đó, thứ để tham chiếu rõ ràng nhất chính là, bụng cậu đã lớn hơn đôi chút.
Có thể đã qua một tháng, cũng có thể đã qua hai tháng... Trong khoảng thời gian này, Tống Viêm không ăn không uống gì, ngay cả thuốc dinh dưỡng trong túi tùy thân cũng chưa dùng qua, nhưng cơ thể lại không có bất kỳ khó chịu nào.
Mặc dù cơ thể không xảy ra vấn đề, nhưng thời gian dài bị kiềm chế trong hoàn cảnh như vậy làm tâm lý Tống Viêm đang trên bờ vực sụp đổ.
Tòa nhà cũ này giống như một cái quan tài ngột ngạt, vây chặt Tống Viêm ở bên trong, nặng nề đè lên ngực Tống Viêm.
"Rẹt ––"
"Rẹt ––"
Lưỡi katana sắc bén quét qua bề mặt xi măng, tạo ra âm thanh chói tai, vang vọng ở giữa hành lang.
Tống Viêm dường như không nghe thấy, tiếp tục dùng katana trong tay vạch lên nền xi măng lạnh như băng, mãi đến khi mặt đất bị xước đến mức không còn hình dạng, cậu mới ôm bụng, co rúc trên đất.
Mỗi khi trôi qua một khoảng thời gian, cậu sẽ dùng katana gõ, chém, tạo ra tiếng động khó nghe, nhưng chính những âm thanh này khi rơi vào tai cậu lại rất đáng trân quý.
Tống Viêm nghĩ, nếu cứ tiếp tục thế này, cậu sẽ điên mất.
"Ầm ––" một tiếng động rất nhỏ, nhưng tựa như tiếng sấm rền truyền vào tai Tống Viêm.
Lúc đầu Tống Viêm chưa kịp phản ứng, nhưng sau đó cậu nhanh chóng nhào tới mặt đất, áp sát lỗ tai lên nền xi măng, đến khi cậu nghe được tiếng động thứ hai.
"Ầm ––"
Hai mắt Tống Viêm trợn to, âm thanh kia không phải truyền đến từ dưới lầu, mà là từ trong lớp xi măng truyền tới.
Cậu giống như tóm được cọng rơm cuối cùng, lòm còm bò dậy, hai tay nắm chặt thanh katana, liều mạng chém xuống mặt đất.
Một nhát, lại một nhát.
Tay cậu từ đau đớn chuyển sang chết lặng, hổ khẩu* rách tươm, máu dính dấp chảy ra. Bề mặt xi măng bị cậu chém ra thành từng khe rãnh, mà âm thanh bên kia cũng chưa từng dừng lại. Tống Viêm thậm chí còn có thể nghe ra, âm thanh kia cách cậu càng ngày càng gần, càng ngày càng gần!
*Hổ khẩu: chỗ khe giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
Cũng chính tại lúc này, cậu nhận ra hành lang vẫn luôn tử khí nặng nề bất biến quanh mình bắt đầu giống như màn hình ti vi tín hiệu không ổn định, dần dần xuất hiện từng đợt nhiễu loạn.
Sự phát hiện này càng cổ vũ cậu, không màng đến vết thương trên tay, cậu tiếp tục dốc sức chém lên nền xi măng.
Đối diện lại truyền tới tiếng va chạm bén nhọn, lần này vô cùng rõ ràng, làm cho Tống Viêm có cảm giác dường như giữa bọn họ chỉ cách nhau một lớp cách mỏng như vỏ trứng.
Nhưng sau âm thanh đó, đối diện đột nhiên dừng lại, hồi lâu cũng không tiếp tục phát ra tiếng động nữa.
Tống Viêm cúi đầu nhìn mặt đất một cái, tựa như được sự chỉ dẫn ăn ý nào đó, cậu dùng kiếm chống lên mặt đất, miễn cưỡng lùi vài bước, tránh qua một bên.
Quả nhiên, sau khi cậu rời khỏi, đối diện lại truyền đến thanh âm, chẳng qua lần này giống như đang cố ý thả nhẹ động tác.
Hai mắt Tống Viêm nhìn chằm chằm mặt đất đã bị cậu chém tanh bành, nghe theo âm thanh đối diện, trong miệng nhẹ nhàng đếm.
"1 –– 2 –– 3!"
Ngay khi tiếng "3" vừa dứt, kèm theo đó là một tiếng vang thật lớn, nền xi măng và cả hành lang hỗn loạn liền cứ như thủy tinh vỡ nát, toàn bộ bể tan tành, rơi vào hư không.
Còn cơ thể Tống Viêm lại như không có gì chống đỡ, cùng với hằng hà sa số mảnh vỡ lấp lánh rơi xuống.
Sau đó là một vòng lộn nhào làm cậu đầu váng mắt hoa, cơ thể vốn đang rơi xuống bắt đầu hướng lên phía ngược lại.
Biến đổi như vậy làm Tống Viêm cảm thấy cả người sắp bị xé nát, nhưng cậu không hề sợ hãi, như được giải thoát mà nhắm hai mắt lại, khóe miệng lộ ra nụ cười đã lâu không thấy.
Như chờ đợi đã lâu, lại tựa như chỉ thoáng qua một cái chớp mắt, cuối cùng cậu được ai đó dùng hai tay vững vàng kéo lấy, chậm rãi kéo cậu ra khỏi nơi hư không hỗn độn này, rồi ôm thật chặt trong lòng.
"Anh tìm thấy em rồi."
Katana trong tay rơi xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy, Tống Viêm mở hai mắt, trong đường nhìn mơ hồ, phác họa ra hình bóng của đối phương.
"Ừm," cậu gật đầu một cái, rúc người vào lồng ngực Kỷ Hành Phong, dùng âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu nhưng cực kỳ kiên định nói: "Anh tìm được em rồi..."
Nói xong, trước mắt tối sầm, hoàn toàn rơi vào hôn mê.