Edit: Trà Viên

Beta: Khuynh

―――――

Tay Tống Viêm vô thức nắm chặt hơn, lúc trước ở trong lâu đài cổ, giữa Hồ Hàm và Kỷ Hành Phong từng có hơn nửa câu đối thoại.

Bọn họ... là người giống nhau.

"Đừng lo lắng, Viêm Viêm," Kỷ Hành Phong bao lấy nắm tay siết chặt của Tống Viêm trong lòng bàn tay, làm nó ấm hơn một chút: "Anh và hắn cũng không thật sự hoàn toàn giống nhau, anh chưa từng hại người."

"Vậy anh, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Tống Viêm ngẩng mặt, nhìn chăm chú vào ánh mắt Kỷ Hành Phong: "Bây giờ, anh có thể nói không?"

Kỷ Hành Phong gật đầu, sau đó chậm rãi nói: "Hắn nói hai người bọn anh là người giống nhau, thật ra không phải là vì nhân vật bọn anh sắm vai trong phó bản giống nhau, mà giống nhau ở chỗ... sinh ra là một phần của trò chơi, bất kể là còn sống hay đã chết đều không tránh thoát được."

"Ý anh là sao?" Tống Viêm không nắm được suy nghĩ của anh: "Cái gì mà sinh ra là một phần của trò chơi? Không phải sau khi anh chết mới tiến vào trò chơi hả?"

"Đúng, sau khi chết anh mới tiến vào trò chơi," Kỷ Hành Phong tiếp tục nói: "Nhưng trước đây anh từng nói với em, không phải ai chết đi cũng sẽ tiến vào trò chơi, có tiến vào hay không là xác suất ngẫu nhiên. Mà số anh đã định là phải tiến vào trò chơi, hoặc có thể nói, số mệnh đã định là phải quay lại trò chơi rồi."

"Bởi vì ba mẹ anh, đều là NPC trong trò chơi này."

Tống Viêm không dám tin trợn to hai mắt, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

"Sao, sao lại..." Mặc dù khoảng thời gian mẹ Kỷ Hành Phong cùng sống chung với hai người Tống Viêm không lâu, nhưng trong trí nhớ của Tống Viêm, mẹ Kỷ Hành Phong là một người phụ nữ bình thường.

Tuy bà trông có vẻ thường xuyên bận rộn, có thể vì công việc mà liên tục mấy ngày không về nhà, nhưng mỗi lần về nhà, bà đều sẽ cùng Kỷ Hành Phong và Tống Viêm xem TV, làm bài tập, ra ngoài chơi...

Tống Viêm hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, một người sống sờ sờ như vậy, lại là NPC trong trò chơi.

"Anh cũng không muốn tin, nhưng sự thật là vậy," Kỷ Hành Phong ngả ra sau, dựa vào lưng ghế sô pha, trông cực kỳ mệt mỏi: "Năm đó, không biết bằng cách nào mà mẹ thoát khỏi trò chơi, ở thế giới thực sinh ra anh, rồi lại đột nhiên biến mất, mấy năm sau mới xuất hiện lần nữa, nhận nuôi chúng ta từ cô nhi viện, mãi cho đến khi lại biến mất lần nữa."

"Mấy năm gần đây, anh liên tục tiến vào đủ loại phó bản để điều tra chuyện năm đó, nhưng thứ anh nhận được chỉ là những thông tin trên bề nổi, điều duy nhất có thể xác định chính là, ba mẹ anh thật sự là NPC trong trò chơi."

Đầu óc Tống Viêm cực kỳ rối loạn, lúc trước cậu suy đoán, mấy năm gần đây, Kỷ Hành Phong nhất định đã trải qua trải nghiệm đặc biệt nào đó, nhưng không ngờ được anh lại có thân phận như vậy.

"Vậy nên, Viêm Viêm," lúc này, Kỷ Hành Phong lại lên tiếng, hai mắt đối diện Tống Viêm: "Anh không phải người, cùng lắm chỉ xem như là NPC đặc biệt trong trò chơi này mà thôi."

"Anh ––"

Mặc dù thông tin vừa mới tiếp nhận rất khó tiêu hóa, nhưng trong chớp mắt Kỷ Hành Phong mở miệng, Tống Viêm lập tức đoán được anh muốn nói gì, hai tay cậu dứt khoát ôm lấy cổ Kỷ Hành Phong, ngửa đầu hôn lên, ngăn lời nói của đối phương trên môi.

"Anh chỉ vì cái này mà trốn em lâu đến vậy?" Tống Viêm gần như tức đến cười, chống lên trán đối phương, hung tợn nói: "Anh cho là, anh làm NPC thì có thể bỏ vợ rồi?"

"Viêm Viêm, anh không phải ––" Kỷ Hành Phong vừa định nói gì đó, liền bị Tống Viêm hôn chặn trở về.

"Bây giờ em chỉ cần anh nghe em nói," cơn giận của Tống Viêm hoàn toàn bị kích phát, cắn răng nói: "Em mặc kệ anh là thứ gì, dù sao người 18 tuổi tỏ tình với em là anh, cha của đứa bé trong bụng em cũng là anh."

"Gần nửa đời của em đã dính liền với anh rồi, anh đừng hòng khoác lớp vỏ NPC rồi không chịu trách nhiệm!"

Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Kỷ Hành Phong nhìn thấy bộ dạng tức giận của Tống Viêm, anh như bị trấn áp mà ngây ngẩn, sau đó đột nhiên đau lòng không thôi.

Anh không biện bạch gì, chỉ lặng lẽ ôm chặt Tống Viêm, ôm vừa chặt vừa sát, cho đến khi người trong lồng ngực dần dần hết giận, giọng điệu cũng nhẹ đi.

"Sao anh lại hồ đồ vậy hả, giờ tụi mình đang ở trong trò chơi, anh là người hay NPC thì có gì khác nhau đâu," Khẩu khí của Tống Viêm mềm đi, nhưng vẫn muốn tung ra cơn giận còn sót lại: "Anh chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà không nhận em, trốn tránh em, anh có biết lúc đó em khó chịu biết bao nhiêu không."

"Sẽ không," Kỷ Hành Phong cúi đầu hôn trán Tống Viêm, cam đoan: "Lần này là anh sai, sau này... anh sẽ không như vậy nữa."

Sau khi nói rõ thân phận của Hồ Hàm và Kỷ Hành Phong, hai người Tống Viêm cũng ra khỏi căn hộ, định dạo thêm một vòng, thử xem có manh mối mới xuất hiện hay không.

Bọn họ mới ra khỏi cửa không lâu, đã gặp ngay Chu Đình vừa từ chỗ bà Triệu quay về.

Chu Đình thấy bọn họ, dù gì cũng vẫn là người trẻ tuổi, nhịn không được mà oán trách: "Hên là hai người sáng suốt, không đi theo xuống tầng 1. Bà lão đó nói quá trời quá đất, tôi nghe mà nhức đầu."

"Bà ấy một hồi thì nói Hồ Hàm ở tầng 2 và vợ hắn bằng mặt không bằng lòng, ngay cả một đứa con cũng sinh không được, một hồi lại chê hai anh em ở tầng 5, nói quan hệ của họ không bình thường... hên là hai người đó không nghe thấy, không thì mắc công đánh lộn nữa."

"Dừng cái đã," Tống Viêm nghe Chu Đình nói, trong đầu bất chợt hiện lên dáng vẻ anh em keo sơn một nhà của Ngô Kiêu và Đổng Đề, hiệu quả chấn động cực lớn: "Ngô Kiêu mà nghe được thì đúng là quá nguy hiểm."

Chu Đình quả quyết ngậm miệng, một cậu thiếu niên mười mấy tuổi, cắn răng nín nhịn nghe bà Triệu khua môi múa mép lâu như vậy, đã sớm không chịu nổi nữa: "Hai vợ chồng Trương Dực với cái cô tên Nghiêm Kiều đó vẫn còn ở dưới nghe đấy, tôi chịu không nổi nên đi lên nghỉ trước."

Nói xong thì đi lên lầu, Tống Viêm nhìn bóng lưng cậu ta lên lầu, bắt đầu suy tính.

Tác dụng của NPC bà Triệu này đến tột cùng là gì? Nếu bà ấy thật sự cung cấp tin tức, vậy phải làm sao để phân biệt những thông tin đó là thật hay giả đây...

Tống Viêm suy nghĩ đến mê mẩn, chợt bị Kỷ Hành Phong kéo cánh tay, lôi qua một bên.

"Coi chừng!"

Mấy thứ trông như đá vụn, theo lời nói từ trên lầu nện xuống, gần như sượt qua trán Tống Viêm.

Tống Viêm như người trong mộng mới tỉnh, vội vàng theo Kỷ Hành Phong lui về phía sau, đồng thời cảnh giác dò xét bốn phía, muốn hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra.

Nhưng một lát sau, ánh mắt cậu đông cứng lại.

Xuyên qua khe hở không lớn giữa cầu thang, cậu nhìn thấy trên bậc thang tầng 4, thiếu niên vừa mới cùng cậu lầu bầu oán trách bà lão, đã biến thành một bức tượng đắp bằng xi măng.

Thậm chí cậu ta còn đang giữ nguyên tư thế đi lên lầu, một tay hơi nâng lên, có vẻ như muốn che miệng ngáp.

Nhưng động tác này vĩnh viễn dừng lại ở giây phút đó, thiếu niên đang sống sờ sờ, trong chớp mắt chợt biến thành bức tượng màu xám u ám.

Vết nứt giống như rắn độc uốn lượn trên bức tượng, các khối xi măng lỏng lẻo bắt đầu vỡ tan, dồn dập rơi rớt, nện xuống trước mặt Tống Viêm và Kỷ Hành Phong, cuối cùng thì rầm một tiếng, pho tượng kia hoàn toàn sụp đổ, cặn xi măng cùng tro bụi rơi đầy đất, và chẳng còn ai có thể gặp lại cậu thiếu niên đó nữa rồi.

"Cậu ta... Chu Đình..." Qua hồi lâu, Tống Viêm mới gian nan nắm ống tay áo Kỷ Hành Phong.

"Ừ," tận mắt nhìn thấy mọi chuyện, Kỷ Hành Phong không thể tô son trát phấn bất kỳ điều gì, chỉ có thể tận lực kéo Tống Viêm về hiện thực: "Chu Đình... chết rồi."

Chết bởi phần thưởng, chết trong tay kẻ hiến tế.

Những người khác nghe thấy động tĩnh trên cầu thang bên này thì rối rít kéo qua, vì cái chết của Chu Đình mà nhao nhao hiện ra đủ loại phản ứng.

"Phần thưởng lần này rốt cuộc là gì đây?" Tống Viêm cố gắng nhớ lại tất cả chi tiết khi Chu Đình đi qua trước mặt bọn họ, mà lúc này, một giọng nói quen thuộc lại vang lên.

"Chao ôi, đứa nhỏ đáng thương," bà Triệu tầng 1 vịn cầu thang chậm chạp bước lên, đi đến chỗ mấy khối xi măng chồng chất trên mặt đất, đau lòng nói: "Mới trò chuyện với bà thôi mà, đứa nhỏ ngoan ––"

"Đứa nhỏ ngoan như vậy, cố tình cha lại chết sớm, mẹ bỏ theo người khác, một mình lẻ loi... Không sao đâu, bà Triệu giúp con thu dọn."

Vừa nói, bà vừa móc một cái bao nilon nhăn nhúm trong túi ra, ngồi xổm trên mặt đất, đem Chu Đình đã biến thành những khối xi măng vỡ cất vào bao nilon, đến khi thu dọn mặt sàn sạch sẽ xong xuôi, bà lão mới run run đứng lên, xách bao nilon to đi xuống lầu, quay về căn hộ dưới tầng 1.

"Chu Đình... và ông Trương lúc còn sống, đều từng nói chuyện với bà Triệu." Bỏ qua những chi tiết chưa rõ, giờ phút này, Tống Viêm chỉ có thể bắt được điều rõ ràng nhất.

"Nhưng em cũng từng nói chuyện với bà ấy, vợ chồng Trương Dực, Nghiêm Kiều, còn có rất nhiều người khác, ai cũng từng trò chuyện với bà Triệu." Kỷ Hành Phong đỡ vai Tống Viêm, bình tĩnh nhắc nhở.

Đúng vậy, nếu chỉ là nói chuyện với bà Triệu, thì phạm vi của "phần thưởng" này không khỏi quá lớn, Tống Viêm biết, cậu cần phải tiến thêm một bước thu nhỏ lại, cụ thể hơn.

"Từ từ nghĩ, đừng gấp." Lời Kỷ Hành Phong vang vọng bên tai, nhưng không biết từ giây phút nào, lại làm cho Tống Viêm có một loại cảm giác không chân thật.

Sau đó, hết thảy xung quanh tựa như đều bị ảnh hưởng, tất cả mọi thứ cậu nhìn thấy nghe thấy đều bắt đầu mơ hồ, Tống Viêm nhíu chặt mày, cậu biết Kỷ Hành Phong đang ở ngay cạnh cậu, cậu theo bản năng muốn tìm nơi nương tựa. Nhưng khi Tống Viêm bước ra bước đầu tiên, lại giống như bỗng nhiên bước hụt, làm cả người cậu mất thăng bằng, nghiêng người té xuống.

Mình đang rơi xuống –– đây là chuyện duy nhất Tống Viêm có thể xác định, nhưng cậu nhanh chóng phát giác bản thân đang đứng trong một hành lang tối đen.

"Kỷ Hành Phong?" Tống Viêm phát hiện xung quanh không có lấy một bóng người, cậu mở miệng khẽ gọi, nhưng không có ai đáp lời.

Nơi này thật sự, chỉ có một mình cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play