Sếp Tần, Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy!

Chương 4. Tị nạn (1)


1 tháng


Khi Sở Nhiên vác tấm thân mệt mỏi và một cái đầu bốc hỏa phừng phừng về tới nhà trọ thì đã là một giờ sau đó.

Cô đá hai chiếc giày cao gót rơi loạn xạ trước hành lang, mở cửa bước vào nhà rồi đổ ập xuống sô pha.

Đêm qua thực sự rất điên rồ! Cô không nên vì một phút tinh thần yếu ớt mà buông thả bản thân để dẫn tới việc đụng chạm xác thịt với người đàn ông đó.

"Sở Nhiên, mày ở một mình quá lâu đến nỗi thèm khát như vậy sao? Lại đi chạm vào tên sở khanh từng xem mày như một trò đùa giải trí?"

Sở Nhiên bực bội đứng lên tắm rửa. Lúc trút bỏ quần áo bước đến dưới vòi sen, lúc nhìn rừng dâu trên khắp cơ thể và cảm nhận sự đau đớn tê dại giữa hai chân khiến cô nhịn không được âm thầm hỏi thăm mười tám đời nhà Tần Tranh.

Cô nhăn mặt với vẻ ghét bỏ vứt chiếc áo sơ mi và áo khoác vào sọt rác, nhưng lúc đi vào đến phòng ngủ, Sở Nhiên ngẫm nghĩ một lúc rồi lại tìm một chiếc túi giấy vứt vào. Hạng người đê tiện giỏi lợi dụng hoàn cảnh như anh ta chắc chắn sẽ kiếm cớ ăn vạ nếu cô vứt đi. Nghĩ ngợi một hồi, cô tìm đôi tất bẩn dùng để leo núi nặng mùi nhất của mình vứt vào đó. Sở Nhiên vừa gấp miệng túi vừa tính toán đợi vài ngày sẽ lấy tất ra rồi chuyển phát nhanh mớ y phục thơm tho ngào ngạt này thẳng đến văn phòng ở khu Hạ của đội trưởng Tần.

Nghĩ đến đó, tâm tình Sở Nhiên trở nên thư giãn sung sướng một chút, cô quyết định đóng cửa ngủ nguyên một ngày. Còn con người phản bội Hàn Lâm kia, cô sẽ bơ cô ấy một tháng, để cho cô ấy mốc meo dưới sự giám sát của Cố Bắc Cực. Người gặp sắc quên bạn không thể chơi chung được, lúc nào người bị bỏ rơi cũng là cô.

Giấc ngủ kéo dài đến hơn 12 giờ đêm, Sở Nhiên thức giấc vì tiếng chuông điện thoại ồn ã, cô thở dài nuối tiếc vì trước khi ngủ đã quên tắt chuông điện thoại. Bực bội cầm điện thoại lên xem lại nhìn thấy là một chuỗi số lạ, cô chần chừ một lúc rồi bấm nhận cuộc gọi. Đầu dây bên kia là một giọng đàn ông trầm ấm:

- Đang ngủ?

- Ai đấy?

- Trai bao của em! Sao có thể vừa kéo quần, à không, vừa kéo váy lên đã không nhận ra anh rồi? Người ta nói một đêm vợ chồng, trăm năm ân nghĩa, sao có thể..

Sở Nhiên lạnh lùng cắt ngang:

- Đừng lằng nhằng vô nghĩa. Gọi tôi có việc gì?

- Tôi gửi số tài khoản rồi, nhưng không thấy động tĩnh gì. E hèm, em biết đó, phận trai mười hai bến nước..

Sở Nhiên đang rót nước trong phòng biết rốt cuộc mất kiềm chế hét lên.

- Tần Tranh! Câm miệng, anh mà còn..

Đang nói chưa dứt câu, bên ngoài vang lên một tiếng va đập liên tục, rốt cuộc là một tiếng "Bịch!" rất lớn xuyên qua màn đêm yên tĩnh cắt đứt lời Sở Nhiên.

Sở Nhiên vội vàng bước đến cửa sổ nhìn xuống đường phía dưới. Trong ánh đèn đường vàng vọt, một thân hình đang nằm bất động trên đất, từ vị trí người đó nằm, một vũng chất lỏng đang từ từ lan dần rồi mở rộng trên đất.

Tim Sở Nhiên đập liên hồi, cô nhanh chóng quét tầm mắt xác định xem người đó rơi xuống từ đâu. Đến tầng bốn của chung cư đối diện cách một con đường, trong ánh trăng sáng trắng mờ, cô nhìn thấy một người đàn ông đeo khẩu trang mặc quần áo màu đen đang đứng ở ban công nhìn xuống vị trí dưới đường, chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp che gần hết một phần gương mặt.

Hắn ta ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm trực diện vào ánh mắt thảng thốt của cô. Sở Nhiên giật nảy mình kéo màn lại rồi tắt đèn.

Qua khe màn cô nhìn sang phía cửa sổ đối diện phía dưới, gã đồ đen vẫn ung dung đứng đó. Sau một thoáng bất ngờ, gã bình tĩnh nhìn chằm chằm về phía cửa sổ phòng bếp của cô. Rất may lúc nãy ánh đèn phía sau cô làm cả người cô ngược sáng nên chắc chắn hắn không thể nhìn rõ mặt mày người vừa đứng trước cửa sổ.

Sở Nhiên nhìn gã bình thản quan sát phía này, ngón trỏ bàn tay trái đưa về phía trước làm một động tác lên xuống khá kỳ quặc, đôi môi lộ dưới khẩu tranh động đậy như đang nở một nụ cười khiến người sởn gai ốc.

Sở Nhiên đơ người, chiếc điện thoại trong tay vang lên tiếng Tần Tranh đầy gấp gáp:

- Tiểu Dã, Tiểu Dã! Em sao thế? Trả lời anh đi!

Cô nuốt nước miếng đưa máy lên tai.

- Tần.. Tần.. Tranh?

- Ừm, sao thế?

Anh nhanh chóng trả lời, khá ngạc nhiên vì giọng nói run rẩy của cô.

- Tôi, tôi gặp rắc rối rồi. Đối diện.. có người té lầu, tôi nhìn thấy, thấy một kẻ đáng nghi ở tầng bốn. Hắn đang nhìn về phía nhà tôi, tay làm động tác rất kỳ quặc.

- Kỳ quặc thế nào?

- Chỉ về phía này, đưa lên đưa xuống.

Bên đầu dây kia im lặng một giây rồi giọng Tần Tranh vang lên có vẻ nghiêm trọng.

- Nghe tôi nói này, em lập tức rời khỏi nhà, tìm một nơi càng đông đúc một chút càng tốt. Nhanh lên! Tôi sẽ tới ngay.

Sở Nhiên vốn định phản đối, nhưng nhìn gã đàn ông ở chung cư đối diện đột nhiên biến mất, tim cô như ngừng đập, đột nhiên hiểu ra. Thế là giày cũng không kịp mang, Sở Nhiên lập tức lao ra khỏi nhà. Nhà thuê của cô ở tầng tám, mặc dù gấp gáp nhưng cô không dám mạo hiểm đi thang bộ, chỉ đành đứng dậm chân chờ thang máy tới.

Thời gian tích tắc trôi qua, Sở Nhiên đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cô quyết định mạo hiểm nhanh chóng chạy qua thang bộ xuống chờ thang máy ở tầng bảy. Chờ khoảng ba phút, cửa thang máy rốt cuộc mở ra, Sở Nhiên bước vào.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play