Khương Ninh nhìn thiếu niên ủ dột mặt mày, không nhịn được cười, đáp một tiếng: "Được, cậu chủ muốn, tôi lên núi đao xuống biển lửa cũng kiếm về cho cậu. Cậu chủ không muốn, tôi cũng đồng ý làm cho cậu."
Lại bắt đầu nhanh mồm nhanh miệng rồi đấy, nhiều lúc Yến Nhất Tạ thật sự không biết Khương Ninh nói câu nào là thật câu nào là giả.
Nhưng bất luận như thế nào câu nói này có lợi với cậu.
Cậu nhếch khóe miệng, dựa vào ghế dựa, nhìn cần gạt nước di chuyển qua lại, làm bộ chỉ là thuận miệng nhắc: "Vậy tôi, muốn cậu sau này không được tặng đồ cho Hứa Minh Dực nữa."
Rất ấu trĩ, cậu thiếu niên biết vậy.
Nếu như không gặp Khương Ninh, cả đời cậu cũng sẽ không nói ra lời ấu trĩ như thế.
Không biết từ lúc nào, tâm tình đã không do bản thân khống chế nữa. Có lúc trời mưa xối xả cũng cảm giác trời sáng sủa, ánh nắng như trứng lòng đào, có lúc lại cảm giác mình không phải là mình, mà là một cây chanh màu xanh, trong suốt, mình chứa đầy vị chua.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play