Tô Tuyết Sơn sực tỉnh: "... Tại sao tôi lại đứng đây nói chuyện với cậu chứ?" Đoạn y dợm bước.
Nhưng chính lúc này, một cách rất đột ngột, Lục Trì Phong bật dậy lao về phía trước như chẳng tiếc cả mạng sống.
"... Mẹ nó, lại nữa!" Tô Tuyết Sơn nổi đoá.
Trong nhà.
Nhìn hai người tay đấm chân đá vật lộn, Tô Mộ rất chi kinh ngạc: "Dữ vậy sao, bạn trai em cũng giỏi chịu đòn đấy. Trông cậu ta vẫn còn khoẻ phết nhỉ?"
Mẹ nó chứ cậu cầm tinh con chó hay gì, Tô Tuyết Sơn nghĩ. Đánh thua không nhận còn cứng đầu đòi đánh lại!
Thấy Tô Tuyết Sơn dần chiếm ưu thế, gã nhếch môi: "Chán. Không có gì mới."
Tô Mộ nghiêng đầu đi, phát hiện có tiếng sột soạt và sau đó là một thanh âm xé gió lao vùn vụt tới. Gã cũng thấy Úc Thu, người đang "đứng" đối diện mình, tròn to mắt kinh ngạc!
Một bóng ai thấp thoáng trong góc sau lưng Tô Mộ.
Quá tối, Úc Thu nhìn không rõ mặt mũi anh. Đại khái người nọ dáng cao cao, vai u thịt bắp, đang cầm một... khẩu súng.
Anh nhẹ nhàng bóp cò.
Viên đạn xé toạc không gian lao tới nhưng tiếc rằng, không trúng Tô Mộ.
Tô Mộ ngoảnh phắt lại. Gã cảm nhận được có một sức nặng đè lên lưng mình và đang dần trượt xuống, "Tô Tuyết Sơn? Anh sao vậy?" Gã cúi nhìn lồng ngực đang trào máu của y. "Anh trúng đạn?"
Tô Mộ đánh mắt về hướng viên đạn tới, là Quách Nghĩa, anh đang cầm súng.
Quách Nghĩa bước từng bước ra khỏi bóng tối. Thấy Tô Tuyết Sơn chặn một phát đạn cho Tô Mộ mà gã cũng không hề hấn gì, anh lập tức chĩa súng về phía đó lần nữa.
Tô Mộ từ tốn kéo tay Quách Tâm An. "Cảnh sát Quách này, anh cho rằng mình nhanh hơn, hay tôi dùng con gái anh làm bia đỡ đạn nhanh hơn?"
Quách Nghĩa đỏ mắt, không dám hấp tấp nổ súng.
Gã kẹp cổ Quách Tâm An, dồn toàn bộ sức nặng từ khuỷu tay trở xuống lên người nhỏ. Quách Tâm An chịu không thấu, nức nở.
"... Thả con bé ra!" Quách Nghĩa gào lên.
"Vậy anh bỏ súng xuống trước đi." Tô Mộ nói.
Quách Nghĩa thở phì phò, chậm rãi hạ tay xuống.
Tô Mộ vẫn thấy chưa đủ, "Thảy súng qua đây!"
Quách Nghĩa lần lữa một thoáng rồi ném súng sang.
Tô Mộ giơ tay chộp, rồi cảm nhận được có người bấu lấy mắt cá mình. Gã tặc lưỡi, đá phăng cái tay của Tô Tuyết Sơn ra: "Anh định làm cái gì nữa?"
Tô Tuyết Sơn đăm đăm nhìn gã, "Cha trước khi qua đời đã nói gì với em?"
Tô Mộ: "..."
Tô Mộ kinh ngạc: "Anh vẫn còn nhớ?"
Tô Tuyết Sơn bám rịt gã, mặc cho máu đang chảy dọc ngực mình.
"Được rồi, xem ra không nói cho anh biết, anh sẽ... Sẽ cái gì ấy nhỉ? Sẽ chết không nhắm mắt? Thôi thì tôi nói cho anh biết vậy," Gã nheo mắt như đang nhớ lại. "Tô Hàng... Tô Hàng trước khi chết quả thật có nói một câu về anh." Tô Mộ bừng tỉnh. "À! Ông ta bảo."
Tô Tuyết Sơn nghe được tim mình đập, thình thịch, thình thịch, trữ đầy chờ mong.
Y nghe Tô Mộ nói, bằng điệu trịnh trọng chưa từng có: "Trước khi chết, Tô Hàng nói với tôi rằng: So với con ruột của ta, con quả thật thích hợp làm con trai ta hơn."
Y nghe thấy tiếng giấc mộng mình vỡ tan.
"Trời đất quỷ thần tôi ơi! Đó là sếp tôi đấy! Ảnh sắp chết rồi hả, sao nơi nào cũng có máu v... ()*@#¥%¥!" Này này, mắc chi bịt miệng tôi, tôi còn chưa nói hết đâu!
"Tổ sư nó cái phường khốn nạn!" Tống Ký Nhiên toan xông tới thì bị nữ cảnh sát kéo ngược lại. Cô xì xà xì xồ... Mẹ kiếp, chả hiểu gì! Nhưng được rồi, cậu cũng biết vừa nãy mình quá kích động.
Xì xà xì xồ mà Tống Ký Nhiên không hiểu là những lời than thân trách phận của nữ cảnh sát. Lục Trì Phong trông được việc đáng tin bao nhiêu, cái cậu này ngược lại bấy nhiêu. Nhìn cỡ nào cũng không thấy hình ảnh cảnh sát xông pha tiền tuyến trên người cậu. Cũng may, tiếng mưa đã át đi tiếng nhóc đấy!
Cô đổi sang nói bằng tiếng Anh: "Đừng lo quá. Tôi có sắp xếp lính bắn tỉa rồi."
Tống Ký Nhiên trừng to hai mắt, kiểu chị muốn gã chết thật hở?
Nữ cảnh sát: "..."
Cô ra hiệu cho cậu nhìn Lục Trì Phong.
Lục Trì Phong đã vật vờ nửa sống nửa chết, thế mà còn "say hi" (2) với cậu.
Tống Ký Nhiên: "?"
Tống Ký Nhiên: "Sếp ơi, anh có ổn không vậy? Giờ nào rồi mà còn say hello với em?"
Nữ cảnh sát: "..."
Cô xoa trán, "Có lẽ sếp cậu muốn nói rằng trong tay gã có hai con tin. Nhưng suy cho cùng, chúng ta vẫn chưa biết bên trong đang diễn ra chuyện gì, tôi nghĩ cách tốt nhất là làm cho gã mất năng lực hành động, sau đó cả đội tông cửa xông v..."
Tay bắn tỉa nói vào kênh chung trong bộ đàm, cắt ngang lời cô: "Báo cáo! Mục tiêu luôn di chuyển, cả hai con tin đều đứng rất gần!" Chỉ cần lệch một li, viên đạn e rằng có thể găm trúng người khác.
Không ai dám hành động nông nổi, nhất thời hai phe rơi vào bế tắc.
Tô Mộ như không cảm nhận được chung quanh đương thay đổi, hoặc là, gã căn bản chẳng thèm quan tâm. Trong kế hoạch của mình, gã và Úc Thu sẽ chết; về phần Quách Tâm An... Gã liếc nhìn nhỏ và tay sĩ quan đứng đối diện: "Cảnh sát Quách đừng lo quá, tôi có bảo muốn mạng hai cha con anh đâu."
Quách Nghĩa lên giọng: "Rốt cục mày muốn làm gì!"
Tô Mộ ra chiều chưng hửng: "Ơ? Tôi cứ tưởng anh núp đằng đó là nghe được hết rồi?" Gã chỉ vào Tô Tuyết Sơn. "Cảnh sát Quách, lát nữa anh xách người này ra hộ tôi luôn nhé."
Nhìn anh nhăn mặt nhăn mày, Tô Mộ bật cười: "Người này từng cứu anh một lần đấy, anh không nể tình nể nghĩa gì sao? Ơ, đừng nói với tôi, anh thực sự cho rằng Tô Tuyết Sơn không biết anh đang theo dõi nhé?"
Quách Nghĩa hít một hơi, "..."
Tích tắc, tích tắc. Đồng hồ điểm 0 giờ.
Tô Mộ cười: "Mười hai giờ. Hôm nay là sinh nhật tôi đó." Gã múc một thìa bánh ngọt đưa tới bên miệng Úc Thu.
Úc Thu mím môi nhìn gã, lạnh nhạt.
"Rồi rồi, em không muốn ăn..." Tô Mộ hừ mũi. "Thì thôi." Như đứa trẻ hờn mát cha mẹ, gã thảy chiếc thìa trở lại bàn.
Tô Mộ đi tới góc tường, nơi có một két sắt bị khoá. Gã nhập ngày sinh nhật mình vào, ổ khoá đánh cạch một tiếng mở ra, bên trong là một chai chất lỏng màu nâu sẫm.
Xăng, Úc Thu nghĩ.
Tô Mộ mở nắp, đổ thứ chất lỏng trong chai xung quanh ghế Úc Thu như đang trù bị cho một nghi thức.
Quách Nghĩa nhìn gã, "... Rốt cục mày định làm cái quái gì thế?"
Tô Mộ thảy cái chai đi và dựa sát vào Úc Thu, để mình tiến sâu hơn vào vòng tròn mà gã đã tưới xăng lên. Gã ve vuốt cổ anh một cách trìu mến nhưng, tay phải xoay bật lửa, tiếng lách cách do đóng mở nắp liên tục va vào từng thớ thần kinh của những người ở đây.
Úc Thu không xoay cổ được nữa, giờ anh chỉ có thể ngước mắt nhìn Tô Mộ và tay phải của gã. Anh biết một chốc nữa thôi chiếc bật lửa sẽ rơi xuống đất, và hai người họ sẽ có thể mất mạng trong chính ngọn lửa này.
Anh đã mất hết lực, mà Tô Mộ vẫn cứ khăng khăng bóp cổ để ngăn cản sự vùng vẫy cuối cùng của anh. Gã đánh mắt nhìn Quách Nghĩa, ráo hoảnh: "Tôi vốn không có ý định giết hai cha con anh, kể cả Tô Tuyết Sơn. Anh đưa họ đi ngay đi."
"Rốt lại mày..."
Tô Mộ cúi nhìn Úc Thu, hung ác nham hiểm đến cùng cực: "Tôi chỉ muốn ở bên em trai mình mãi mãi." Gã giơ tay phải lên cao, chiếc bật lửa chông chênh chực rơi!
"Anh à, em muốn ăn bánh." Úc Thu nói, rất đột ngột.
Tô Mộ: "..."
Gã ngỡ ngàng, như là không hiểu Úc Thu nói gì.
Một tiếng "Anh à" thật khẽ, chứa chút mềm mại ít khi của Úc Thu. Tô Mộ cứng người trong vài giây, yên lặng nhấm nháp tiếng "anh" này.
Gã xị mặt: "Giờ thì không được," Đoạn cúi xuống đến gần Úc Thu. "Anh có cảm giác người bên ngoài càng ngày càng đông, chúng ta không thể dùng dằng dây dưa nữa đâu. Em còn kéo, rồi lỡ như có người đến cứu em thì sao? Anh không muốn chết một mình."
Úc Thu mỉm cười: "Anh biết không, sau khi tỉnh lại, người em trông thấy đầu tiên là anh. Lúc đó em sợ lắm, em cảm thấy mọi thứ quanh mình sao mà xa lạ. Nhưng chỉ có anh, chỉ duy một mình anh, là em không sợ."
Tô Mộ ngây người nhìn anh: "..."
"Vận mệnh, hay có điều gì khác đã nói với em rằng anh sẽ không bao giờ làm em đau." Úc Thu nhẹ giọng. "Bây giờ em biết đó là gì rồi. Huyết thống, anh nhỉ."
Tô Tuyết Sơn khẽ động.
Tô Mộ lại bật cười, nâng cằm Úc Thu lên: "Trời ạ, em trai đáng mến của anh ơi, em đang làm gì đấy? Mỹ nhân kế... À không không, đây hẳn là khổ nhục kế? Hay em đang đem tình cảm gia đình ra bẫy anh? Em thực sự ngây thơ cho rằng nó sẽ có tác dụng với anh sao?"
Úc Thu vẫn cười. Anh nhìn xoáy vào Tô Mộ, nhìn xoáy vào... người thân máu mủ ruột rà của mình. "Úc Mộ," Anh gọi gã, nghiêm túc mà gọi. "Anh có biết tại sao Úc Thuần Vu chọn gia nhập vào đội đặc nhiệm không?"
"... Anh không có tâm tình chơi trò hỏi gì đáp nấy với em đâu. Nhưng anh phải sửa lại một chút, ông vốn là thành viên của đội đặc nhiệm!"
"Không, cha không phải. Ông không phải thành viên cơ hữu của đội đặc nhiệm. Về sau, ông mới chủ động xin chuyển sang đó."
"... Em nói gì cơ?"
"Cha ban đầu chỉ là một tay cảnh sát quèn, nhưng ông đã tình nguyện tham gia đội đặc nhiệm để truy tìm T và Utopia, cuối cùng còn vì chúng mà bỏ mạng. Anh có biết tại sao không? Tất cả là vì anh đó, Úc Mộ."
Tô Mộ siết cằm anh, buộc anh không được nói tiếp.
Úc Thu cứ nói: "Tất cả là vì anh. Úc Thuần Vu đáng lẽ có thể sống một cuộc đời êm ả mà không lo bị các tổ chức này nhắm đến. Nhưng vì anh bị T bắt giữ, ông muốn tìm anh và đích thân tóm gọn cái lũ đã xáo trộn cuộc sống anh, khiến anh phải xa gia đình, nên mới quyết tâm gia nhập đội đặc nhiệm."
Tô Mộ há hốc.
"Cha vẫn luôn tìm anh," Như tay đao phủ khét tiếng, Úc Thu nở nụ cười, buông ra lời tàn nhẫn nhất. "Cha chưa bao giờ từ bỏ anh. Nhưng cuối cùng thì sao? Anh lại giết họ, bằng chính 'con dao' chữ T này. Úc Mộ ơi là Úc Mộ, ban đêm nằm mộng, anh có thấy họ tới tìm mình không?"
Ngoài nhà.
Tay bắn tỉa dứt điểm bóp cò, viên đạn xuyên qua màn mưa, xuyên qua kính cửa sổ vỡ để mà găm vào chân trái của Tô Mộ. Gã ngã ngồi xuống bên cạnh Úc Thu, máu chảy lênh láng.
Nhưng gã hoàn toàn không biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT