Đây là một khu rừng nhỏ um tùm, xung quanh gần như không có nhà dân. Lục Trì Phong đứng giữa đó hít thở sâu chừng một, hai phút trước khi cất bước đi tiếp về phía trước.
Hắn trông thấy một ngôi nhà gỗ, chễm chệ và lọt thỏm giữa núi sâu rừng già, nó như được chuẩn bị riêng cho ai đó. Ngoài cửa có ánh lửa lập loè; hắn nheo mắt, thấy Tô Tuyết Sơn đang ngồi hút thuốc.
Trời đổ mưa nhẹ. Tí tách. Tí tách.
Tiếng mưa như một tấm màn phủ lên tiếng bước chân đang đến gần của Lục Trì Phong.
Trong nhà.
Tô Mộ nghe thấy tiếng mưa thì khựng lại, phóng mắt nhìn ra cửa sổ: "Dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ mưa, xem ra đúng thật nhỉ." Rồi gã lầm bầm như đương tự nhủ. "Những ngày mưa như thế đã đi qua một nửa tuổi thơ của anh đấy."
Gã nói bằng một thứ tiếng khác, Quách Tâm An không hiểu nhưng Úc Thu lại tỏ tường.
Ngoài nhà.
Lục Trì Phong men theo bìa rừng, đi từng bước đến khoảnh sân trước nhà gỗ.
Đã ngồi lên chức đội trưởng, Tô Tuyết Sơn hẳn nhiên không phải hạng xoàng. Y đã sớm cảm nhận được Lục Trì Phong đến gần, chỉ là chẳng buồn để ý mà cứ chăm chăm rít thuốc.
Nhìn Lục Trì Phong đứng trước mặt, Tô Tuyết Sơn từ tốn: "Cậu không thể vào."
Lục Trì Phong đi thẳng tới, chẳng thèm đếm xỉa đến y: "Nếu tôi cứ muốn vào thì thế nào?"
Trong nhà, có người mở cửa sổ.
Đèn không sáng nhưng hắn biết Úc Thu ở bên trong.
Tô Tuyết Sơn thả điếu thuốc xuống đất, mưa rơi liên tục dập tắt ngọn lửa sắp tàn. Y đột nhiên ra tay, nhanh đến mức Lục Trì Phong không thấy gì, một đòn cùi chỏ xé màn mưa lao thẳng vào cổ hắn.
Lục Trì Phong buộc phải đánh trả, một cú đá hiểm được dốc toàn lực nện vào bụng Tô Tuyết Sơn. Y đã nhanh, nhưng tốc độ phản ứng của Lục Trì Phong còn nhanh hơn. Tô Tuyết Sơn loạng choạng lùi về sau.
Lục Trì Phong hơi thở dốc, một đòn chỏ đột ngột của y khiến hắn cảm giác cổ mình như gãy lìa.
"Cậu đang do dự cái gì?" Tô Tuyết Sơn ôm bụng, bật cười khẽ. "Hay tôi phải hỏi, rằng cậu đang lo lắng cái gì?" Vì cả hai đều chừa đường sống cho đối phương trong mỗi một đòn vừa rồi.
"Tôi chỉ đang nghĩ," Lục Trì Phong giũ cổ tay. "Suy cho cùng chúng ta đã từng là đồng nghiệp."
Tô Tuyết Sơn lắc đầu, miệng cười mà mắt toé lửa: "Đúng vậy, chúng ta đã từng nhưng bây giờ, tôi có nhiệm vụ của mình."
Lục Trì Phong cau mày và chợt, tứ chi bắt đầu lả dần lả dần... Mẹ nó chứ lại cái ôn gì nữa?!
Hắn ngẩng phắt lên nhìn Tô Tuyết Sơn, té ra là đòn cùi chỏ vừa rồi!
Tô Tuyết Sơn thả kim tiêm xuống đất. "Xin lỗi nhé," Y nói. "Biết mình đánh không lại cậu, tôi đành phải làm thằng hèn một hôm."
Lục Trì Phong quỳ thụp xuống. Tô Tuyết Sơn đi tới đá vào mặt hắn, "Cậu nằm luôn bây giờ có phải tốt hơn không?"
Bất ngờ là chẳng biết Lục Trì Phong lấy sức ở đâu có thể húc thẳng vào chân Tô Tuyết Sơn, còn dồn hết trọng lượng phần thân trên lên người y.
Tô Tuyết Sơn đứng không vững, vả lại trời mưa đường trơn, hai người kéo nhau ngã lăn quay ra đất. Y còn sức nhưng ngặt nỗi, Lục Trì Phong bám dai như đỉa, hắn có thể liều mạng quấn lấy đối thủ mà không màng đến hình tượng của mình.
Nhưng dẫu mạnh cỡ nào, Lục Trì Phong cũng bị đánh bại trước tác dụng của thuốc. Tô Tuyết Sơn nhân cơ hội này đá ngược ra sau vào bụng Lục Trì Phong rồi lập tức đứng dậy.
Lục Trì Phong của bây giờ quả thật chẳng còn đâu dáng vẻ của một đội phó đội hình sự Lâm Giang – môi rách da rướm máu, đã thế, đòn đá của Tô Tuyết Sơn vừa rồi đã tiễn hắn thẳng xuống bãi bùn. Trái lại, Tô Tuyết Sơn vẫn còn gọn gàng chán, tóc chỉ hơi rối, vạt áo sau lưng chỉ hơi bẩn, vẫn duy trì tốt hình tượng thanh cao nhã nhặn của một cựu đội trưởng đội đặc nhiệm.
Y cúi nhìn Lục Trì Phong. "Cậu biết không, tôi đã muốn làm chuyện này rất lâu rất lâu rồi đấy. Cậu quá phiền, cứ bám rịt lấy Úc Thu kể từ trung học. Tôi ngứa mắt cậu lâu lắm rồi. Úc Thu cũng vậy nữa, bảy năm, dù tôi đưa thằng bé rời khỏi Lâm Giang, nó vẫn nhớ cậu, ngày nào cũng muốn gọi điện cho cậu." Y bật cười mỉa. "Ha, quay tới quay lui, không ngờ bảy năm sau hai người cũng gặp lại. Đây gọi là... tình yêu đích thực ư?" Y giễu.
Dù lý do là gì chăng nữa, y cũng đã ngứa mắt Lục Trì Phong lâu lắm rồi.
Lục Trì Phong ngã vào bãi bùn, mưa kêu phều phào quất ràn rạt bên tai. Hắn chẳng nghe được gì cho đến khi hai tiếng "Úc Thu" thoát ra khỏi miệng y.
Hắn cố hết sức xoay người, mặt đối mặt với Tô Tuyết Sơn. Cảm nhận tay chân mất hết sức lực như không phải của mình, hắn nói, hơi đứt quãng: "Nhắc, mới nhớ. Tôi đây phải, phải thực sự... cảm ơn anh, đó." Nếu Tô Tuyết Sơn không đưa Úc Thu về Lâm Giang, liệu họ có còn gặp nhau?
Vỏ bọc dịu dàng nay vỡ toang trước cái điệu gần như khiêu khích của Lục Trì Phong. "Cậu còn lên mặt với tôi?!" Tô Tuyết Sơn nổi cáu, mất hết phong độ quý ông thường ngày. Y đá vào bụng Lục Trì Phong.
Lục Trì Phong bấm bụng nhịn, đãi giọng nói với y: "Chào anh vợ nhé."
Tô Tuyết Sơn nghiến chân lên cổ hắn. Bao nhiêu dịu dàng dường như đã trôi tuột theo cơn mưa ấy, y của hiện tại hệt như ngọn núi phủ tuyết (tuyết sơn) quanh năm không bao giờ tan. Y nhìn Lục Trì Phong nằm rạp dưới chân mình, như nhìn con sâu cái kiến.
Từ đầu chí cuối, Úc Thu "ngồi" bên cửa sổ trông thấy hết thảy.
"Bạn trai em cũng không vừa đâu." Tô Mộ nói.
Không ai đáp lại gã.
Chất giãn cơ mà Tô Mộ đưa vào cơ thể khiến tứ chi anh kiệt quệ nhưng có lẽ gã không biết, rằng tâm trí Úc Thu lại hoạt động mượt mà hơn bao giờ hết.
Anh nhìn Tô Tuyết Sơn, nghĩ về một buổi chiều nọ.
Bảy năm trước, Tô Tuyết Sơn cùng anh lên máy bay, rời thành phố Kinh đến một vùng đất vô danh khác. Khi anh rệu rã cả về thể xác lẫn tinh thần, khi anh đang thầm ghen tị với những đám mây ngoài cửa sổ, Tô Tuyết Sơn ngồi bên cạnh đã bảo với anh rằng, "Đáng tiếc hiện tại đã giữa trưa, nếu là buổi sáng, em sẽ có thể xuyên qua mây mù nhìn thấy mặt trời...".
Anh làm thinh trước lời y, nhưng y chưa từng tỏ ra khó chịu chút nào. "Đây là Trung Quốc. Nếu về nước từ Nhật, em sẽ có thể nhìn thấy một con đường mòn chạy xuyên suốt dãy Fuji (Phú Sĩ), trên đỉnh quanh năm tuyết phủ, ngoại trừ tháng Sáu và tháng Bảy".
Anh lại phớt lờ y.
Nhưng y đã dịu dàng nói với anh, "Thôi thì ngủ một giấc đi em. Dậy rồi, chúng ta sẽ đến Johor Bahru. Ở đó, chúng ta sẽ bắt đầu một cuộc sống mới". Y kéo miếng che mắt giúp anh lên, để bóng tối che đi hiện thực tàn nhẫn.
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, anh nghe thấy Tô Tuyết Sơn thầm thì: "Em biết không, cái ngày mà cha bỏ rơi hai mẹ con anh, cũng là ngày ông thà nhận một người không có huyết thống làm con trai còn hơn níu giữ gia đình mình lại."
"Khi ngồi trên máy bay từ Nhật đến Trung Quốc, mẹ hỏi anh đã quyết định chọn cho mình cái tên tiếng Trung nào chưa. Lúc đó tình cờ nhìn ra cửa sổ thấy núi Fuji, trên đỉnh quanh năm tuyết phủ nom như toà tháp tĩnh lặng, anh bèn nói với mẹ, rằng từ nay tên của con sẽ là Tô Tuyết Sơn."
Xuống máy bay, anh nhìn Tô Tuyết Sơn đi bên cạnh và đã từng nghĩ, hẳn đó chỉ là mơ, một giấc mơ về người anh của mình. Nhưng sau bảy năm và đến hôm nay ngẫm lại, có vẻ như đó không phải là mơ nữa rồi.
Mưa ngày càng nặng hạt.
Lục Trì Phong đầu váng mắt hoa, ý thức đã có dấu hiệu tan rã.
Tô Tuyết Sơn tuyên bố, lạnh nhạt: "Cậu sắp chết."
Lục Trì Phong phì cười: "Chắc vậy."
"Đừng trách tôi. Dù tôi tha cho cậu thì khi cậu xông vào đó, Tô Mộ cũng sẽ không nương tay đâu."
"Ừm." Lục Trì Phong cố hết sức vươn tay, chỉ vào ngực trái của Tô Tuyết Sơn.
Tô Tuyết Sơn nhìn anh, toan cất bước.
Lục Trì Phong gọi y lại: "Cảnh sát Tô này, số hiệu (cảnh sát) của anh là bao nhiêu vậy?"
Tô Tuyết Sơn đột ngột dừng bước, chừng như cũng đang tự hỏi.
"Tôi muốn biết là..." Lục Trì Phong ho sù sụ. "Tại sao?" Tại sao anh đầu quân cho T?
"Có lẽ anh không biết, trước đây tôi đã từng gặp anh. Anh vốn là một người rất tốt mà." Lục Trì Phong thều thào. "Lớp 11, có một lần trên đường về nhà, Úc Thu gặp nguy hiểm – có kẻ theo dõi em ấy... Ừ, tôi cũng ở đó đấy. Nhưng trước khi ra tay xử gã, tôi..." Hắn thở gấp. "Đã thấy anh."
Lục Trì Phong khi đó vẫn chưa biết Tô Tuyết Sơn là "anh trai" trên danh nghĩa của Úc Thu, chỉ cho rằng y là một người qua đường tốt bụng. "Anh đã đánh đuổi kẻ đó," Lục Trì Phong ngước nhìn y. "Anh cũng muốn bảo vệ Úc Thu. Nên tôi nghĩ anh hẳn là người tốt."
Tô Tuyết Sơn đứng lặng, chìm sâu vào hồi ức.
"Tại sao... đi theo T?" Và bắt đầu làm việc cho T từ khi nào?
Mưa đổ xuống sầm sập. Những hạt mưa quất vào tóc, vào vai Tô Tuyết Sơn.
"Vì," Y nhắm mắt lại, tắm trong tiếng mưa. "Huyết thống nhỉ." Mối quan hệ huyết thống là một cái ách không tài nào có thể gỡ bỏ hoàn toàn.
Đúng. Chính xác rồi, cha ruột của y là người đứng đầu trước đây của T, Tô Hàng.
"Thật ra tôi chỉ muốn về nhà..." Đáng tiếc ngay cả giường bệnh của Tô Hàng y cũng không nhìn thấy. Đáng tiếc ngay cả khi về nhà y vẫn cảm thấy mình là kẻ ngoại tộc. "Tôi chỉ muốn... có được 'sự công nhận' của cha."
Đó là khi còn rất rất bé, Tô Hàng đã bỏ rơi hai mẹ con y. So với y, Tô Hàng thích đứa nhỏ ông mang từ bên ngoài về hơn – một đứa nhỏ không có mối quan hệ ràng buộc huyết thống, thậm chí ông còn tặng cho nó cái họ của mình, đặt tên là "Tô Mộ".
Tại sao? Tại sao cơ chứ? Trên đời này còn gì có thể vượt qua sự trói buộc của quan hệ máu mủ?
"Tô Mộ nói," Y bảo. "Tô Hàng, cha của tôi, trước khi chết có để lại cho tôi một lời nhắn." Đó là lý do tại sao y làm việc cho Tô Mộ.
Rất đơn giản phải không? Đơn giản đến nực cười. Chỉ vì một câu chưa biết thực giả, y rũ bỏ tất cả vinh dự tích luỹ bao năm ở thành phố Lâm Giang, rũ bỏ cuộc đời tươi mới dưới ánh mặt trời, để mà cúi mình làm việc cho một tổ chức tội phạm.
Nghe có vẻ nực cười. Nhưng thực tế là vậy.
Lắm lúc y nghĩ, phải chăng dòng máu đang chảy trong người mình chứa gene bạo lực? Y từng vươn tay, cứu một chàng thiếu niên muốn nhảy lầu tự sát trên sân thượng. Và người được y cứu ấy, ở vài năm sau, khi trở thành sinh viên đại học, đã viết cho y một lá thư cảm ơn. Y từng phát hiện một tên móc túi trộm ví của ông cụ trước cổng bệnh viện. Y đuổi theo gã suốt ba con phố, và sau vài phen ẩu đả rách da rướm máu, y lấy lại được ví tiền, cả nhà ông cụ rốt rít cảm ơn.
Nhưng y chưa từng cảm thấy hạnh phúc. Nó không thoả mãn và khiến y hài lòng thực sự. Ngược lại y còn nghĩ: Điều gì sẽ xảy ra nếu lúc đó mình buông tay? Điều gì sẽ xảy ra nếu tên móc túi trộm được số tiền đó?
Y quy tất cả những ý tưởng này cho gene và huyết thống. Vì Tô Hàng là người như vậy nên y cũng phải như vậy. Chỉ khi về bên cha mình, y mới cảm nhận được từ sâu trong linh hồn rằng "Tôi không phải là kẻ lạc loài".
"Tôi muốn biết cha đã nói gì về tôi trước khi ông qua đời."
Liệu đó có phải là một lời sám hối, sám hối cho bằng hết khoảng thời gian bỏ rơi hai mẹ con y? Liệu đó có phải là một lời xin lỗi, xin lỗi vì lẽ ra cha không nên bỏ bê con và yêu thương một người xa lạ không có máu mủ? Hay liệu đó chỉ là lời bâng quơ về y?
"Tôi biết cậu muốn hỏi gì," Tô Tuyết Sơn nói. "Đúng vậy, Lâm Nghiên đã ở trên con tàu đó và bị nhốt trong phòng kho cùng với mẹ mình. Tôi nhìn thấy, tôi biết hết, tôi biết cô ta đã tha thiết cầu cứu như thế nào. Nhưng khi Úc Thuần Vu hỏi 'còn ai khác trên tàu không', tôi đã trả lời 'không'."
Đó là một phép thử của y. Biết bao lần y muốn buông tay, ngoảnh mặt làm ngơ nhưng lại bị trách nhiệm và nguyên tắc thế tục đánh ngã. Hết lần này tới lần khác, y trái với ý muốn của mình để trở thành một "người tốt".
Vậy cô ta sẽ ra sao, nếu hôm nay y làm khác đi?
Lời tác giả:
Chương này tôi viết bằng hết tâm huyết của mình. Cảnh hành động cũng lên tay rồi ha? (gãi đầu). Kho từ vựng của tôi còn kém quá, sau chiếc truyện này phải chăm chỉ học hỏi thêm thôi.
Ngày mai tôi up hẳn hai chương cuối!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT