Chậu cây thoạt nhìn bình thường nhưng nếu để ý sẽ phát hiện nó hơi bẩn, chẳng hạn như trên chiếc lá to cỡ lòng bàn tay kia là ổ kiến và ổ côn trùng nhỏ.
Một chi tiết khá khó thấy.
Úc Thu vươn ngón trỏ chạm vào, dinh dính. Anh chợt nhớ ra một việc, bèn cầm đèn pin bên cạnh chạy về góc cửa hàng.
Lục Trì Phong ngờ ngợ, nhưng hắn cũng nhìn thấy Úc Thu vừa chạm vào lá. Bước tới chỗ cây xanh, hắn chiếu đèn pin săm soi thì phát hiện một góc phủ đầy xác côn trùng đen đặc.
Hạ đến, thời điểm côn trùng và kiến hoạt động tích cực nhất nhưng lúc này, chúng lại tụ tập với nhau như bị thứ gì kẹp lại. Cảnh tượng không mấy xa lạ, trước đây con phố bên ngoài trường số một khi chưa được cải tạo, để tiết kiệm chi phí, một số hàng quán sẽ vứt thẳng thức ăn thừa vào dãy thùng rác công cộng và đôi khi, nếu không được xử lý đúng cách, chúng sẽ nhầy nhụa ra ngoài; rồi lúc hạ đến, nơi đó trở thành cái ổ tuyệt vời cho lũ kiến sinh sôi, nhất là vùng ven thùng. Những năm gần đây, chính phủ đã mạnh tay chấn chỉnh ngành dịch vụ ăn uống và chú ý hơn đến diện mạo thành phố, những chuyện như vầy gần như không tồn tại. Logic mà nói, tình huống trên xảy ra ở quán trà sữa âu nhân chi thường tình, dù sao cái quán của họ ngày nào chả nấu trâu châu; và dù có thì cũng chỉ là quy trình vệ sinh chưa đúng cách.
Nhưng... Úc Thu hít sâu một hơi, như nhớ tới gì. Trong góc là chiếc tủ mở có hàng móc treo giẻ lau chùi, gần phía ngoài nhất là ba cây lau nhà và vốn dĩ, nơi đó cũng có ba miếng giẻ lau, tương ứng với ba người phụ trách chính ở cửa hàng.
Thế mà bây giờ lại thiếu một.
Một hình ảnh vừa quen vừa lạ lướt qua trong tâm trí, kèm theo đó là những tiếng ca thán.
Cốc đổ ra bàn, chất lỏng màu nâu chảy lênh láng... Ngày 14 chăng? Úc Thu không chắc lắm. Anh chỉ nhớ hình như là buổi chiều, trời không mấy trong, nắng không mấy gắt, làm người ta dễ buồn ngủ... Hình như anh cũng ngủ gật trong ca? Giữa lúc mơ màng, anh như nghe thấy tiếng ai bật thốt, sau đó là vài câu xin lỗi ríu ra ríu rít. Anh cố mở mắt ra khỏi phòng nghỉ, dựa vào khung cửa xem tình hình cửa hàng. Khổ thay, hàng cốc giấy xếp cao ngang người choán hết tầm nhìn, anh đành phải hỏi cửa hàng trưởng đang đứng trực quầy: "Xảy ra chuyện gì vậy anh?"
Vương Đông đang nằm dài ở quầy gọi món chơi điện thoại, "Không có gì. Cửa hàng có khách, Tiểu Lâm vô ý làm đổ ly."
"Cần em giúp gì không ạ?"
"Không, không cần," Vương Đông vẫn đang chơi game trên điện thoại. "Để Tiểu Lâm dọn, lát nữa con bé làm lại ly khác."
Anh nhớ mình nán lại một lúc, trông thấy vị khách nọ nhăn mặt cau có, còn nghe thấy tiếng lanh lảnh khi dây chuyền vàng lắc lư.
"Đổ ra tay tôi rồi!"
"Xin lỗi, xin lỗi anh..."
"Thôi. Có chỗ nào rửa tay không?"
"Thưa anh, cửa hàng hiện chưa có nhà vệ sinh cho khách, nhưng chúng tôi có khăn ướt. Anh dùng không ạ?"
"Đưa đây đi. Xui thế không biết."
Dây Chuyền Vàng đứng dậy, Tiểu Lâm đưa cho gã chiếc khăn ướt.
Một ít trà sữa nhỏ xuống bàn, Tiểu Lâm vội chạy đến góc phòng lấy giẻ lau dọn dẹp.
Anh cho là chuyện đã êm xuôi, sẽ không còn vấn đề gì nữa nên ngáp ngắn ngáp dài trở lại phòng nghỉ...
Và sở dĩ không có nhiều ấn tượng vì ngày đó, anh chưa từng gặp Lý Lâm. Anh thậm chí còn không biết Lý Lâm đã đến. Nhưng chỉ Lý Lâm mới đeo dây chuyên vàng trơn xoắn trị giá mười tệ, chỉ Lý Lâm mới có guu thẩm mỹ độc đáo như vậy.
Xem ra, anh đã đoán được Lý Lâm trúng độc như thế nào.
"Loại ethylene glycol này rất có thể đã được cải tiến," Úc Thu nói, từ tốn. "Độc tính của nó cao hơn và đậm đặc hơn ethylene glycol thông thường phải không?"
Lục Trì Phong đi tới trước mặt anh, "Bên pháp chứng chưa nói gì, nhưng gần như là vậy. Muốn dùng một ly giết chết nạn nhân, nếu chỉ thêm ethylene glycol thông thường thì ước chừng phải bỏ non nửa ly, chưa kể còn pha loãng với trà sữa, hương vị và kết cấu sẽ rất lạ."
Úc Thu gật đầu.
Chiếc cốc ngày hôm đó hẳn đã được tiêu huỷ và gửi đến bãi rác, giờ chúng cũng thành mồ chôn với rác rồi; dù chưa thì cũng còn hung thủ, người nọ chắc chắn sẽ xử lý, không để lại dấu vết gì.
Dấu vết duy nhất còn sót chính là vết trà sữa vô tình vấy lên chậu cây, cùng với cái giẻ rách còn thiếu.
Ngày hôm đó có người đã thêm ethylene glycol nồng độ cao vào thức uống của Lý Lâm, trái khoáy thay lại bị làm đổ. Chiếc giẻ lau sau khi tiếp xúc với trà sữa chứa ethylene glycol rất khó làm sạch nên hung thủ cả quyết vứt đi. Sau đó, hung thủ pha cốc trà sữa thứ hai rồi bỏ chất độc đã chuẩn bị... Khoan đã, vậy còn hoá đơn kia?
Úc Thu hỏi: "Bill ngày 14 là số 02 nhỉ?" 02, mã nhân viên của Tiểu Lâm, nếu cô làm thu ngân thì chứng tỏ công việc pha chế thuộc về anh và cửa hàng trưởng.
"Đúng," Lục Trì Phong đáp. "Vương Đông nói cửa hàng không quá nghiêm ngặt trong việc phân công thu ngân – pha chế, hai ngày đó luôn là em pha thức uống."
"Không," Mắt Úc Thu lạnh đi. "Hắn nói dối, em không hề luôn luôn pha nước. Thực tế, phần lớn bọn em sẽ không vi phạm quy tắc 'người này cashier, người kia barista'." Ngoại trừ một vài trường hợp hiếm hoi, chẳng hạn ngày 13. Úc Thu nhớ rất rõ, vì hôm đó Lý Lâm chẳng những xuất hiện mà còn sờ mó lung tung. Khi định giao đơn cho Tiểu Lâm và Vương Đông, anh thấy hai người họ châu đầu nói chuyện, không biết nói gì nhưng tóm lại rất chăm chú. Anh ngại cắt ngang, cũng ngại làm phiền, bèn tự pha, dù sao trong cửa hàng khi ấy chỉ có một khách. Song, dẫu ngộ độc hay làm đổ thì đều xảy ra trong (ngày) 14, không có gì bất thường ở ngày 13, từ lúc nhận đơn đến lúc pha chế, toàn bộ quá trình đều qua tay Úc Thu; hung thủ cũng sẽ không hạ độc vào nguyên liệu hay que khoáy, nếu không thì Lý Lâm chẳng phải nạn nhân duy nhất.
Tình huống có lẽ là vầy: Ngày 14, số thu ngân trên hoá đơn là 02 – Tiểu Lâm trực quầy, vậy công việc pha chế là của Vương Đông. Chẳng qua, thấy cửa hàng trưởng mê game, cô đành tự pha nước và đích thân giao cho khách, khổ nỗi lỡ tay làm đổ. Rồi cô bận dọn dẹp, không thể ra quầy làm lại, vậy cốc tiếp theo do... Vương Đông pha?
Không. Sai rồi. Anh nhớ cốc tiếp theo là do mình làm.
Anh cho là mọi chuyện êm xuôi nên chuẩn bị trở lại phòng nghỉ, ngờ đâu Vương Đông...
"Này Tiểu Thu, đừng đi, đừng đi, tới giúp anh một tay nào." Vương Đông nhìn thoáng qua Tiểu Lâm đang lau bàn, rồi lại cúi xuống bấm game. "Con bé đang bận bên kia, em giúp anh pha lại ly khác với."
"À. OK." Úc Thu đi vào quầy.
Vương Đông ra vẻ rất quan tâm, nhưng tay mắt không rời màn hình một khắc. Hắn ta hời hợt rằng: "Ôi! Em ơi là em! Không cần lau kỹ vậy đâu, cứ để đó đi, lát nữa anh làm ch... Mẹ kiếp cái thằng bò này, mắc gì đánh tao!"
"Không sao đâu. Để em lau luôn, kẻo nó trây trét khắp nơi." Vừa nói, cô vừa mỉm cười với Úc Thu. "Vất vả cho anh rồi, Tiểu Thu."
"Khách sáo quá."
...
Đúng vậy, cốc tiếp theo là do anh làm. Vương Đông từ đầu chí cuối đều chơi game, không hề can thiệp vào quá trình pha chế đóng gói. Tuy nhiên, anh chắc chắn toàn bộ quá trình thảy không có vấn đề – cái cốc chưa từng rời khỏi tay anh, mắt anh; trong quán khi đó có sáu hàng cốc rỗng, cái cốc anh chọn cũng là ngẫu nhiên. Nếu có vấn đề, thì cũng là cái cốc mà Tiểu Lâm đưa cho nạn nhân.
Úc Thu nói suy đoán của mình cho Lục Trì Phong. Anh lẩm bẩm: "Nhưng em vẫn không rõ lắm, Lý Lâm làm thế nào nuốt phải ethylene glycol? Rõ ràng gã dùng khăn ướt lau tay rồi." Rõ ràng cốc đổ, trà sữa chảy lênh láng ra bàn. Mà cốc còn đổ khi Tiểu Lâm sang tay cho nạn nhân, có nghĩa Lý Lâm thậm chí còn chưa kịp nhấp một hớp.
Lục Trì Phong cũng lấn cấn chỗ này.
Nếu mọi chuyện dừng lại ở đó, vậy vụ án lại đi vào ngõ cụt.
Manh mối đứt đoạn, Lục Trì Phong đành tạm gửi những gì phát hiện được cho Hà Miểu. Hắn đến chỗ cây xanh ngắt một lá cho vào túi chứng cứ, sau đó xoay chậu sao cho người khác không thấy phần bị mất.
Úc Thu nhìn Lục Trì Phong, nhưng dòng suy nghĩ bên trong cứ chạy liên tục – đó là thói quen mỗi lần anh suy tư. Khi nhổ lá, Lục Trì Phong rất cẩn thận, bàn tay đeo găng hơi cong, và mặc dù không nhìn rõ xương tay nhưng vẫn có thể cảm nhận được lực tác động từ nó. Tựu trung, một việc quá ư đơn giản mà Lục Trì Phong có thể làm tới mức thanh tao nhã nhặn.
Một lời khen không đầu không đuôi lại thành công khiến đội phó Lục đứng máy.
Úc Thu vẫn đang nghĩ, vẫn đang tưởng tượng bàn tay đó sẽ như thế nào khi tháo găng ra và... sự ấm áp mà nó mang lại. Tay hắn lớn hơn anh một cỡ, mặc dù vì tính chất công việc nên làn da hơi thô ráp sần sùi nhưng cảm giác mà nó mang đến chỉ có ấm áp chứ không phải châm chích...
Úc Thu cau mày, ngẩng đầu hỏi: "Lý Lâm có thích cắn... móng tay không anh?"
"..." Lục Trì Phong cũng cau mày.
Anh nhớ lại cảm giác Lý Lâm chạm vào tay mình, đó là châm chích, ngứa ngáy và nóng ran. Độ dài của móng chừng như không đều, nhưng xét theo độ nhám... Úc Thu tin rằng Lý Lâm không dùng kềm bấm móng.
"Nếu móng tay hơi dài thì có dễ bám bụi bẩn hơn không?" Úc Thu hỏi.
Lục Trì Phong hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này.
"Chưa kể là đồ ngọt," Anh nói thêm. "Dù đã dùng khăn ướt lau qua, nhưng rất có khả năng trong móng tay còn sót lại trà sữa trộn lẫn với chất độc, khó mà làm sạch ngay được." Đã thế, Lý Lâm còn có thói quen cắn móng tay.
Nếu nghĩ theo cách này, manh mối dường như đã liên kết nhưng... Nhưng hơi quá rồi, trên đời này có nhiều sự "trùng hợp" thế sao?
"..." Mặt mày méo xệch, anh nghĩ cả buổi mà chỉ phán được một câu. "Xem ra phải vệ sinh cá nhân cho thật kỹ..."
./.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT