Lục Trì Phong đi thanh toán. Ông chủ nhìn hắn cười: "Cô bé bàn bên tính cho hai cậu rồi."
"... À." Cất điện thoại đi, Lục Trì Phong vừa quay người đã phát hiện Úc Thu đang đứng tại chỗ cúi gằm mặt.
Mái tóc đen bồng bềnh, tự dưng muốn xoa quá. Nhưng hắn không chạm vào tóc mà nắm tay Úc Thu.
Úc Thu sửng sốt.
Lục Trì Phong đút một tay vào túi, tay còn lại đan vào tay anh: "Sao thế?"
"Tay..." Nhìn hai người tay trong tay, Úc Thu giơ lên lắc lắc.
"Tay làm sao?" Lục Trì Phong giả ngu.
Úc Thu mím môi, gần như quên mất vừa rồi Lục Trì Phong đã tha thứ cho mình.
Tức là anh và Trì Phong đã về với nhau? Nghĩ tới đây, Úc Thu cười nhẹ dịu dàng. Sau khi uống bia, hốc mắt anh ươn ướt, hai gò má hây hây, đẹp át vía, ngay cả ánh đèn sặc sỡ xung quanh cũng lưu luyến trên mặt anh vài nốt.
Lục Trì Phong ngỡ ngàng, "... Đi thôi."
"Đi đâu?" Úc Thu ngơ ngác.
Lục Trì Phong khẽ cười, "Em say rồi à?"
"Em không có. Em ít say lắm." Úc Thu nghiêm túc sửa lại. "Em còn từng uống thay anh cơ."
Anh sực nhớ về kế hoạch tối nay, "Hồi nãy em không phản ứng kịp. Đi thôi, mình đến cửa hàng nào."
Lục Trì Phong cầm lái, Úc Thu ngồi vào ghế phụ. Đâu đã ra đó mà Lục Trì Phong mãi không nổ máy.
Úc Thu: "?" Anh tròn mắt nhìn Lục Trì Phong từ từ lại gần, từ từ dựa hết vào người mình.
Úc Thu nín thở nhìn Lục Trì Phong. Rồi anh thấy mắt hắn cong cong, nghe được cả tiếng cười rất trầm của hắn.
"Giúp em thắt dây an toàn thôi." Lục Trì Phong kéo dây an toàn sang, khoá lại giúp anh.
Lục Trì Phong trở về chỗ nổ máy, hắn có thói quen để yên cho xe hoạt động một lúc.
Đương lúc chuẩn bị khởi hành thì "Tích tích tích", Lục Trì Phong đứng hình, còn Úc Thu lại dè dặt: "Có muốn em... thắt dây an toàn hộ anh không?" Mặc dù đã cố kiềm chế, đã cố thấp giọng sao cho không quá hả hê nhưng Lục Trì Phong vẫn nghe ra anh đang cười vào mặt mình.
Lục Trì Phong: "..." Đội phó Lục quả là "cây đa cây đề" trong làng cảnh sát. Quanh năm ở tiền tuyến, một chút xấu hổ cỏn con này há có thể đánh bại hắn.
Lục Trì Phong bình tĩnh mà trả lời "Không cần" rồi thắt dây an toàn.
Xe lăn bánh, hoà vào màn đêm ngoài phố.
Úc Thu bật điều hướng, đoạn lướt phần mềm nghe nhạc. Một bài hát tiếng Nhật mà Lục Trì Phong chưa từng nghe và cũng chẳng hiểu vang lên trong xe.
"Nghe cái này được không?" Úc Thu hỏi.
"Được." Lục Trì Phong đáp. Dù không hiểu nó nói gì nhưng phải thừa nhận giai điệu rất bắt tai.
"Từ đây đến cửa hàng mất khoảng nửa giờ lái xe," Úc Thu nói. "Mình phải đi xuyên hai quận." Nghĩa là họ phải băng qua hai cây cầu, và đôi khi có thể kẹt xe, kể cả vào tối.
"Dù đến rồi cũng phải chờ một lát." Lục Trì Phong nhẩm tính thời gian, hiện tại mới hơn tám giờ gần chín giờ, quá lắm đến cửa hàng cũng chừng mười giờ, lúc này trên phố vẫn còn lác đác vài quán chưa đóng cửa.
"Vậy cứ thong thả," Úc Thu nói. "Mình hành động vào khoảng mười một giờ rưỡi."
...
Lục Trì Phong dừng xe ở bên đường, nghiêng đầu thì thấy Úc Thu đã ngủ thiếp.
Hắn nhìn anh dịu dàng.
Lục Trì Phong lặng lẽ xuống xe lấy tấm chăn trong cốp, đắp lên cho Úc Thu.
Hắn đóng cửa sổ mà cũng không bật đèn, chỉ muốn ngắm nhìn Úc Thu trong bóng tối yên tĩnh.
Hắn ôm anh, bằng mắt mình. Hắn khẽ khàng ôm chiếc kho báu mình từng đánh mất.
...
Thời gian dần trôi, đã tới mười một giờ rưỡi tối. Những hàng quán hay đóng cửa muộn đã tắt đèn treo bảng; quán trà sữa hôm nay thì đóng cửa sớm, từ chiều đã tối om.
Lục Trì Phong không có ý định đánh thức Úc Thu, nhưng Úc Thu lại tự giác tỉnh giấc.
Rất đúng giờ.
"Mấy giờ rồi anh?"
"... Mười một giờ rưỡi," Lục Trì Phong nói. "Em vẫn có thể ngủ thêm chốc nữa."
"Thôi, không ngủ nữa đâu." Úc Thu nhấc chăn lên.
Chợp mắt được lúc, đầu óc cũng tỉnh hơn, dù sao anh chỉ uống một chai. Có điều vừa rồi khi thức dậy thấy Lục Trì Phong, tim anh đã đập chệch đi một nhịp. Nhưng đây không phải là lúc để bàn về chuyện tình cảm.
Úc Thu đặt tay lên nắm cửa, "Em đi tìm cầu dao tổng của con phố này trước."
"Khoan đã," Lục Trì Phong ngăn lại. "Em biết nó nằm đâu à?"
"... Chắc là biết," Úc Thu nói. "Hẳn nằm cuối phố. Em và anh phải làm xong nội trong hai mươi phút, sẽ không có vấn đề gì đâu." Thực tế, hầu hết cửa hàng trên phố đều là tiệm buôn nhỏ, họ sẽ không dễ gì tiêu thêm một khoản phí để bật camera suốt đêm, thậm chí có vài cửa hàng còn không buồn lắp (camera), việc tắt hai mươi phút chẳng làm nên trò trống gì.
Lục Trì Phong bảo: "Thật ra, anh không nghĩ giờ này Vương Đông còn xem camera. Em thấy thế nào?"
Úc Thu: "Tại sao anh nghĩ vậy?"
"Trực giác thôi," Lục Trì Phong nhớ lại vẻ mặt của Vương Đông khi nộp "bằng chứng" lên. "Biểu cảm của hắn khi đưa ống ethylene glycol cho anh như thể... đã đạt được mục đích." Kiểu rốt cục đã an tâm.
Lục Trì Phong từ khi đó đã lấy làm lạ, Vương Đông cứ như... tự kết án cho Úc Thu rồi?
Để an toàn, Úc Thu vẫn chạy đi ngắt cầu dao tổng.
Anh đeo găng tay do Lục Trì Phong đưa sang trước khi cầm chìa khoá mở cửa, "Nếu Lý Lâm uống phải ethylene glycol trong đây, vậy chắc chắn phải để lại dấu vết."
Sẽ tốt hơn nếu để pháp chứng xuống khám nghiệm (hiện trường), nhưng điều quan trọng và cũng là mục đích cho chuyến đi này, Úc Thu muốn tái hiện cảnh tượng của ngày hôm ấy. Đây thực ra là một vấn đề đơn giản, thời điểm nạn nhân uống phải ethylene glycol rất rõ ràng, vào ngày 13 hoặc 14 tháng này. Chỉ cần có thể nhớ lại chuyện gì đã xảy ra trong hai hôm đó, như nạn nhân đã uống đã ăn gì, ai làm và qua tay ai, thì có thể thu hẹp phạm vi điều tra.
Ngặt nỗi, Úc Thu lại quên mất.
Dạo đó cửa hàng ế ẩm, nói không ngoa thì Lý Lâm là khách duy nhất trong khoảng thời gian dài, cũng chính vì lẽ đó, người duy nhất có thể làm chứng cho Úc Thu chỉ có cửa hàng trưởng và Tiểu Lâm.
Mà cũng ngặt nỗi, lời khai hai người họ chồng chéo lẫn nhau.
Khéo làm sao camera hỏng, ống chất lỏng xuất hiện, tay nắm cửa được bôi ethylene glycol rồi đến túi đóng gói từ tiệm bánh nơi Úc Thu thường ghé – tất thảy đều gây bất lợi cho anh. Úc Thu buộc phải nhớ những gì đã xảy ra trong hai ngày đó nếu muốn chứng minh mình vô tội, và nếu muốn tìm ra kẻ đang thao túng mọi thứ.
"Hơn nữa," Lục Trì Phong tiếp tục. "Nếu muốn đi theo kế hoạch của em, tương kế tựu kế, thì ngày mai khi trời sáng, hay ngay khi Vương Đông mở mắt, hắn phải biết em đã trở thành nghi can số một trong vụ án này. Nên rằng theo lý thuyết, ngày mai em phải bị giam ở Cục, không được đi đâu hết." Lục Trì Phong chiếu đèn pin cho Úc Thu. "Bây giờ em muốn làm gì thì tranh thủ (làm) ngay đi."
Anh biết Lục Trì Phong đang an ủi mình theo cách riêng của hắn. Úc Thu gật đầu, cười: "Em hiểu. Vả lại dù em làm gì cũng có đội phó Lục bên cạnh, em không sợ đâu."
À há, Lục Trì Phong sững người đúng như anh đoán.
Nương theo ánh đèn pin, Úc Thu đứng ở cửa ngẫm lại một lượt: "Em nhớ hai hôm đó..." Đoạn anh nhíu mày tặc lưỡi. "Không được, em cảm thấy ngày nào mình cũng làm những việc giống nhau. Đứng tại chỗ mà nhớ, thì em chỉ nhớ mình sắp xếp nguyên liệu và pha trà như thế nào thôi."
Lục Trì Phong sao đang tâm nhìn Úc Thu loay hoay một mình, "Vậy em thử đổi cách khác xem." Hắn chiếu đèn pin quanh cửa hàng. "Như em nói, chắc chắn phải để lại dấu vết."
Lục Trì Phong đi từng bước một, "Lý Lâm thường ngồi ở đâu?"
Quét mắt nhìn tứ phía, Úc Thu chỉ một bàn không gần không xa, cách quầy nước một khoảng vừa phải. Quan trọng là trên bàn có chậu cây kiểng, cao khoảng bốn mươi phân, lá nào lá nấy cỡ lòng bàn tay.
Lục Trì Phong nghĩ bụng: Chắc tao điên mất. Đây quả là nơi lý tưởng để nhìn trộm ha, Lý Lâm?
Úc Thu hoàn toàn chẳng biết Lục Trì Phong đang trên đà tức giận. Anh đi tới kéo ghế ra, ngồi vào bàn. Thú thật, từng ấy ngày, anh thực sự không có cảm giác Lý Lâm đương "quan sát" mình. Có lẽ vì cách nhau tầng thân phận, anh coi tất cả những người tới đây đều là khách.
Chỉ có thế. Anh thực sự không nghĩ nhiều. Nhưng điều đó cũng cho thấy Lý Lâm đã rất thận trọng khi "quan sát" Úc Thu.
"Nếu em là gã," Úc Thu kéo nhẹ chiếc lá che trước mặt mình. "Như thế này có phải kín đáo hơn không?"
Lục Trì Phong để lại đèn pin cho Úc Thu trước khi bật flash điện thoại đi đến khu vực nhận đơn. Giống như Úc Thu thường đứng tại đây làm việc, hắn giả vờ cúi đầu chọn món, giả vờ đi sang bên còn lại cầm cốc pha thức uống. Và từ đầu chí cuối, hắn đều cảm nhận được có ánh mắt dõi theo mình, như ẩn như hiện. Mặc dù chậu cây có thể chắn tầm nhìn trên mức độ nhất định, song chỉ cần để ý hơn, chắc chắn sẽ nhận ra có người đang nhìn chằm chằm mọi lúc.
Lục Trì Phong toan dạy bảo Úc Thu, dạy anh phải đề cao cảnh giác trước người lạ thì... Hắn trông thấy Úc Thu biến sắc.
"Lục Trì Phong," Úc Thu gọi hắn. "Em hình như thấy được gì rồi. Ở đây có rất nhiều kiến."
Lời tác giả:
Lục Trì Phong: Vợ quên thắt dây an toàn, đến lượt tôi lên sân khấu làm này làm nọ rồi nhỉ?
Và sau khi làm-này-làm-nọ, tôi nhận ra mình chẳng những quên thắt dây an toàn mà còn muốn lái xe đi. Vợ phát hiện tôi "ra dẻ", phải làm sao đây, online chờ gấp!
./.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT