Vương Đông cảnh giác nhìn quanh, phát hiện mọi người đều đang làm việc không chú ý tới mình.
Lục Trì Phong rót ly nước đặt trước mặt hắn, "Bằng chứng gì?"
Vương Đông móc cuộn khăn ăn trong túi ra, đặt lên bàn – bên trong nó là một ống chất lỏng.
"L-là... cái này đây." Vương Đông bảo.
"Cái này là cái gì?" Tống Ký Nhiên tò mò.
"Tôi... không biết," Vương Đông trả lời. "Nên muốn nhờ các anh giám định giúp. Tôi, tôi nghi..."
"Nói cho rõ ràng," Lục Trì Phong mất kiên nhẫn. "Đây là gì? Anh nghi cái gì? Anh tìm được nó ở đâu và khi nào?"
Vương Đông rùng mình, "L-là... vầy. Các anh cũng biết, gần đây camera trong quán bị hỏng, sáng nay vừa đến tôi đã cho lắp cái mới. Cũng vì... có chuyện xảy ra ở đó," Hắn chỉ đến cái chết của Lý Lâm. "Tôi đã lắp thêm vài camera nữa, muốn xoá bỏ hiềm nghi càng sớm càng tốt."
"Rồi sao?"
"T-tôi... cũng lắp camera trong phòng nghỉ nhân viên, hướng về phía tủ đồ. Vừa rồi ở quán, qua camera, tôi nhìn thấy T... thứ này xuất hiện trong tủ của một nhân viên." Vừa nói, hắn vừa đẩy ống chất lỏng bọc trong khăn ăn về phía trước. "Đây, chính nó."
Vương Đông ăn nói đứt quãng, như chần chừ việc gì, mà cũng như đang lo sợ trước bầu không khí nghiêm túc mà Lục Trì Phong vẽ ra.
Lục Trì Phong đưa mắt ra hiệu, Tống Ký Nhiên bèn cầm ống chất lỏng lên: "Vậy bây giờ em đưa đi kiểm tra, thuận tiện xét nghiệm dấu vân tay luôn."
"Ừ." Lục Trì Phong lại hỏi Vương Đông, "Anh tìm thấy nó trong tủ của ai?"
Vương Đông lại chần chừ, thoạt như đang đấu tranh nội tâm.
"Nếu đã bảo đây là 'bằng chứng', vậy anh cứ nói thẳng ra đi, đừng úp úp mở mở." Lục Trì Phong hạ giọng.
Vương Đông nhắm tịt mắt, "Úc Thu." Hắn ta mở mắt và lặp lại. "Tôi thấy nó trong tủ của Úc Thu."
Lục Trì Phong không bỏ sót bất cứ thay đổi gì trên mặt Vương Đông; và cùng với đó, hắn cau mày đúng lúc khi nghe thấy cái tên "Úc Thu".
"Là cậu ta?" Lục Trì Phong kinh ngạc.
"Ừ. Tôi cũng không ngờ t..."
Lục Trì Phong ngăn hắn ta than thở, ngăn hắn ta nói nhảm bằng sự kinh ngạc và nghiêm túc của mình: "Được rồi. Tôi hiểu rồi. Việc còn lại cứ giao cho chúng tôi." Hắn đứng dậy. "Tôi đưa anh ra ngoài. Cảm ơn anh đã cung cấp cho chúng tôi manh mối quý giá."
Vương Đông lấy làm ngạc nhiên, trước vị cảnh sát lúc nào cũng mặt mày hình sự trông khó gần này lại có thái độ lễ phép, tôn trọng và còn biết cảm ơn mình.
Lục Trì Phong nghĩ bụng, Vương Đông sáng lắp camera, còn Úc Thu đã phát hiện ống chất lỏng vào đêm hôm trước; giả sử tối qua Vương Đông lắp và bắt gặp Úc Thu ngửi nó, vậy hắn ta phải rõ Úc Thu không biết dung dịch đó là gì.
Nhưng hắn ta chỉ mới lắp vào sáng nay.
Thú vị rồi.
Lục Trì Phong tiễn Vương Đông xuống lầu.
Vương Đông đi chưa được mấy bước đã quành lại, "Ờ..."
"Sao vậy?"
"Tôi muốn hỏi, nếu ống chất lỏng đó thực sự là thứ đã giết Lý Lâm thì... chuyện gì sẽ xảy ra?"
Lục Trì Phong đưa ra câu trả lời tiêu chuẩn: "Sau khi tìm được chân tướng, chúng tôi sẽ đưa hung thủ ra vành móng ngựa."
Vương Đông trầm ngâm gật đầu, cất bước.
Quán trà sữa cổng sau trường số một hôm nay hơi lạ, việc kinh doanh hiếm lắm mới thấy khởi sắc mà đột nhiên lại đóng cửa sớm.
Bốn giờ chiều.
"Rốt cục cửa hàng trưởng đi đâu vậy," Tiểu Lâm tắt đèn khoá cửa, đây là dấu hiệu rõ nhất cho thấy hôm nay quán ngừng hoạt động. "Trưa thì vội vội vàng vàng ra ngoài, nguyên cả chiều không xuất hiện, bây giờ lại gọi điện thoại báo đóng cửa nghỉ bán."
"Bọn mình có ép uổng gì đâu," Tiểu Lâm đổ quạu. "Hiếm lắm mới được một ngày bán đắt! Mà bận tối mày tối mặt là hai anh em bọn mình, chứ cửa hàng trưởng ngồi chơi xơi bánh đó kìa! Tiền vào túi anh ta, làm như vào lương bọn mình không bằng!"
"Thôi, thôi nào," Úc Thu bật cười, yên ủi. "Không sao đâu. Vả lại làm công ăn lương, ông chủ nói sao thì chúng ta nghe vậy đi em." Anh đóng gói những chiếc hộp chứa nguyên liệu thô vào phòng nhân viên.
Vài phút sau.
Úc Thu bước ra khỏi phòng nghỉ, đồng phục chưa thay.
Tiểu Lâm đang xếp ghế cũng phải dừng lại: "Ơ, sao anh chưa thay áo nữa Tiểu Thu? Mau lên, còn về!"
Úc Thu ngoảnh phắt đầu. Lo lắng, sợ sệt và hoảng loạn, đó là những gì Tiểu Lâm đọc được từ gương mặt anh.
Cô sửng sốt, "Anh sao thế?"
"... Không, anh không sao." Úc Thu nhíu mày trở lại phòng nhân viên, một lúc sau thì thay áo bước thẳng ra khỏi quán.
Ngoài cửa hàng.
Xe đen đỗ bên đường vừa thấy Úc Thu thì bật mở, sau đó có một người đàn ông vận cảnh phục bước xuống. Người nọ đi về phía Úc Thu, chặn đường và hỏi anh đôi lời.
Chẳng chốc, Úc Thu được "mời" lên xe.
Trong cửa hàng.
Tiểu Lâm cau mày thấp giọng, "Là sao đây?"
Úc Thu được "mời" đến Cục Cảnh sát.
Tống Ký Nhiên cầm lái, Từ Trạch ngồi ghế phụ, Úc Thu ngồi hàng sau; cả ba cùng im lặng.
Úc Thu còn "tỉnh" chán, vẫn đeo AirPod nghe nhạc kia kìa; chỉ khổ cho hai vị cảnh sát, chẳng dám ý kiến ý cò gì – nguyên nhân rất đơn giản, Úc Thu trong mắt họ đang ngày càng thần bí. Không chỉ có mối quan hệ thân thiết với đội phó Lục, mà cục trưởng Tần còn đích thân đứng ra bảo lãnh, và cho dù đó là vụ án trước của Triệu Thiển hay vụ án hiện tại của Lý Lâm, đều ít nhiều liên quan đến người đàn ông trông hiền lành này.
Đến văn phòng, Úc Thu tự nhiên đi thẳng lên lầu, từ thần thái đến hành vi đều cho thấy anh đang rất ổn.
Tống Ký Nhiên tò tò theo sau, hỏi nhỏ: "Trông anh ta cứ như về 'nhà' thế nhỉ?"
Từ Trạch cũng khẽ giọng, "Chắc đến nhiều rồi đâm ra quen?"
Úc Thu đến Cục, bề ngoài được "mời" hợp tác điều tra, thực chất là đến đợi Lục Trì Phong tan tầm. Vì thế vừa tới, anh đã được xếp vào khu vực chờ của người thân – trên chiếc sofa nhỏ cạnh phòng Lục Trì Phong, còn được "phục vụ" một cuốn sách chuyên về dược học mà Lục Trì Phong đang ngâm cứu gần đây.
Đó hoàn toàn là trái quy tắc, song, thân phận của Úc Thu lại quá đặc biệt. Với sự đồng ý của cục trưởng Tần và Lục Trì Phong, mọi người cũng thôi lời ra tiếng vào.
Độ chừng một lúc thì Lục Trì Phong xuất hiện, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là một Úc Thu ngồi ngoan trên sofa đọc sách, đang chờ mình.
Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh.
Úc Thu ngẩng đầu lên, thấy là Lục Trì Phong thì cười: "Anh tới rồi à."
"Ừ," Lục Trì Phong nghiêng người về trước, chống khuỷu tay lên đầu gối. "Em hiểu nó nói gì không?"
Lục Trì Phong thầm nghĩ: Không phải trước kia em rất thích đọc sách sao...
Hắn giật phăng cuốn sách khỏi tay anh, "Khéo thật. Anh cũng chả hiểu."
"Thế mà anh vẫn đọc?" Úc Thu thuận tay chống trán, mỉm cười nhìn hắn. "Anh còn nghiêm túc highlight và ghi chú nữa."
Lục Trì Phong ho khan, lảng sang chuyện khác: "Vương Đông quả nhiên đưa ống chất lỏng tới đây, Tống Ký Nhiên đã gửi nó đi kiểm tra. Báo cáo cho thấy là ethylene glycol, còn trên ống thuỷ tinh chỉ có dấu vân tay của em."
Úc Thu đánh mắt nhìn ra ngoài, ai nấy đều đang làm việc của mình và vừa rồi khi anh tới, chẳng ai nhìn anh như một kẻ tình nghi. Úc Thu bèn hỏi: "Anh nói với đồng nghiệp của mình rồi?"
Không đầu không đuôi nhưng Lục Trì Phong vẫn hiểu được ý anh: "Ừ. Đêm qua em phát hiện ống chất lỏng, anh kể họ nghe rồi."
Úc Thu nhướng mày, "Họ tin?"
"Vẫn có người không tin."
Úc Thu cười, sự dịu dàng như tan ra trong mắt.
Tống Ký Nhiên tặc lưỡi lần thứ tám trăm. Tuy chẳng biết họ nói gì nhưng, nhìn cái cách hai người mắt đưa mày lại, cậu chỉ muốn bất chấp báo thẳng lên tới lãnh đạo.
Úc Thu: "Ngày mai em không đi làm, quán trà sữa hẳn phải đóng cửa một thời gian dài."
"Như vậy cũng được." Lục Trì Phong nói.
"Đội phó này," Cầm chồng văn kiện vào phòng Lục Trì Phong, vừa thấy Úc Thu, Hà Miểu đã ngạc nhiên khựng lại. Mặc dù cục trưởng bảo lãnh Úc Thu, mặc dù ông cam đoan Úc Thu không phải hung thủ, nhưng Hà Miểu vẫn chưa tin lắm, vẫn dè chừng khi nói những thông tin cơ mật.
Ngoại trừ tin này.
Cô liếc nhìn Úc Thu, rồi đứng nghiêm báo cáo với Lục Trì Phong: "Có phát hiện."
Lục Trì Phong lắng tai nghe, chờ "phát hiện" mà cô nói.
"Bên kỹ thuật dẫn thực tập sinh qua hiện trường, tình cờ lại phát hiện lượng nhỏ ethylene glycol trên găng tay của một trong số họ. Sau khi được hỏi, và sau khi rà soát hiện trường lần nữa, cuối cùng bên họ đã tìm ra ethylene glycol trên găng tay đến từ đâu." Hà Miểu đặt một tờ giấy trước mặt hai người. "Từ tay nắm cửa của nhà nạn nhân Lý Lâm."
./.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT