"Vậy em đặt ống chất lỏng đó ở đâu?" Lục Trì Phong hỏi.
"Em tạm thời không di chuyển nó, đặt nó về chỗ cũ."
Lục Trì Phong gật đầu, đây chính là biện pháp tốt nhất – bằng cách này, Úc Thu có thể vờ như không biết về sự tồn tại của "ống chất lỏng", tránh cho rút dây động rừng, bản thân còn được lùi về sau để quan sát động thái của hai người còn lại.
Trên TV, bộ phim đen trắng đã kết thúc, danh sách diễn viên đang từ từ chạy lên.
Lục Trì Phong hỏi: "Em biết bao nhiêu về hai người họ?"
Úc Thu nghĩ, "Biết bao nhiêu à... Kể ra thì cũng không rõ." Thành thật mà nói, anh không biết tí gì về hoàn cảnh gia đình hay trải nghiệm sống của họ, giữa anh và họ chỉ đơn thuần là mối quan hệ đồng nghiệp; có chăng Tiểu Lâm quen bạn trai, vì cô thường ở trong cửa hàng phàn nàn về gã nọ. Anh bồi thêm, "Nhưng cả hai đều rất tử tế với em."
Chẳng qua, nếu hung thủ thực sự là một trong hai người, thậm chí còn muốn hại mình, anh cũng sẽ không quá ngạc nhiên hay đau lòng.
Vì suy cho cùng, giữa anh và họ chỉ là đồng nghiệp.
"Nhưng đương nhiên không phải họ thì tốt nhất." Một là, vì bầu không khí hài hoà trong vài tháng qua nên dù là đồng nghiệp Úc Thu cũng có tình cảm nhất định; hai là, vì đây là công việc offline chính thức đầu tiên của anh sau bảy năm, anh thực sự rất quý trọng nó.
Lục Trì Phong cau mày, "Vậy em không biết cửa hàng trưởng Vương Đông thực ra có tiền án sao?"
"... Gì cơ?" Úc Thu tròn mắt.
Vương Đông có vẻ ngoài phổ thông, tạo ấn tượng là một người anh lớn dễ mến; ngoại trừ thi thoảng làm việc hơi bốc đồng, hắn ta gần như có thể xếp vào tuýp "người tốt".
Nhìn Úc Thu bàng hoàng thảng thốt, trăm phần trăm không biết, Lục Trì Phong chẳng vòng vo mà kể đầu đuôi sự tình cho anh: "Ngộ sát, tuyên án năm năm. Theo lời khai, Vương Đông giết người vì tự vệ, cụ thể là bảo vệ cho một cô gái suýt bị xâm hại. Cuối cùng thì trong quá trình đó... hắn ta lỡ tay đâm nhiều nhát, dẫn tới người nọ tử vong tại chỗ. Nhưng sự thật không phải vậy, nói cách khác, đây là 'sự thật' mà Vương Đông tin." Lục Trì Phong bảo. "Nếu nhất quyết phân rõ trắng đen phải trái, vậy có lẽ lòng hảo tâm, tính bốc đồng, tự huyễn hoặc mình có lý do chính đáng, đã làm hại Vương Đông."
"Theo lời cô gái kia thì, nạn nhân và mình là người yêu; hai người dạo phố đêm, và thừa dịp đường sá vắng tanh làm chút chuyện... ừm, vui vẻ." Lục Trì Phong hiển nhiên không hiểu nổi hành vi sắm vai giữa ngoài phố ngoài xá thế này. "Cô vừa cười vừa hô 'cứu mạng', sau đó Vương Đông đột nhiên xuất hiện đè nạn nhân xuống, bảo cô 'chạy đi'. Cô sửng sốt, lúng búng giải thích với Vương Đông. Nhưng nạn nhân, bạn trai cô, cũng chẳng phải dân hiền lành gì cho cam, hai người đấm qua đấm lại, dù cô can ngăn thế nào cũng vô ích. Độ chừng mấy phút sau thì hai mắt Vương Đông đỏ au, chẳng thèm đoái hoài đến lời cô nói nữa. Em cũng biết đấy, đôi khi trong một vài thời điểm, dưới vài tình huống đặc biệt, con người ta sẽ mất trí. Vương Đông mang theo một con dao gấp trái cây, sau rốt thì con dao đó cắm vào cơ thể nạn nhân."
Úc Thu nghe mà chẳng biết phải phản ứng thế nào: "... Cửa hàng trưởng luôn là người rất tử tế," Anh nói. "Chỉ là đôi khi hắn ta làm việc hơi bốc đồng."
"Nhưng bốc đồng cách mù quáng lại là một việc rất nguy hiểm," Lục Trì Phong bảo. "Cho đến cuối cùng, khi cô gái ra toà rồi, Vương Đông vẫn không muốn tin đó là sự thật. Hắn ta khăng khăng cho rằng cô bị đe doạ, bị hối lộ hoặc bị tống tiền, mới xem lòng hảo tâm của mình thành lòng lang dạ thú."
Úc Thu: "Biết đâu đấy mới là sự thật?"
Lục Trì Phong lắc đầu, "Cô gái và nạn nhân quả thật là người yêu của nhau."
Úc Thu im lặng.
Nhìn Úc Thu như thế, giọng Lục Trì Phong càng trầm hơn: "Thật ra Vương Đông có rất nhiều cơ hội để dừng tay, cũng chưa chắc hắn ta không nghe rõ cô gái đó nói gì; hơn nữa, sự việc cũng chưa đến mức phải động tới chém giết. Em hiểu ý anh chứ?"
Úc Thu ngước nhìn hắn, "Ừ."
Vương Đông đến cùng vẫn không tin lời cô gái là thật, có lẽ do không dám tin hoặc không muốn tin – như Lục Trì Phong nói, con người đôi khi sẽ mất trí, bộ não sẽ đánh lừa chúng ta, khiến ta tin rằng hành vi bạo lực mà mình làm là có lý do chính đáng. Song, trên thực tế, có lẽ chúng ta chỉ đang phóng chiếu những cái-bên-trong, chỉ chuyển một cuộc sống bất mãn lên hành vi bạo lực dưới danh nghĩa vì công lý, vì nhân đạo. Điều thực sự khiến Vương Đông dấy lên ý định giết người không phải đến từ câu "cứu mạng" của cô gái, mà từ cú đấm của gã đàn ông nọ, hoặc từ việc hắn ta chiếm thế thượng phong trong cuộc ẩu đả.
Đêm dần khuya.
Úc Thu thả lỏng hai vai, "Em ngủ trước nhé. À đúng rồi, hình như anh có nói phòng em là ở tầng trên nhỉ?"
"Ừ. Sao vậy?" Lục Trì Phong bước tới tắt TV.
"Không có gì, chỉ là..." Úc Thu bảo. "Trông nó có vẻ là phòng ngủ chính." Thế thì anh ngủ ở đâu?
Lục Trì Phong không nhìn Úc Thu, "Anh ngủ dưới lầu."
"... À."
Tầng dưới là phòng ngủ phụ; phòng ngủ chính chiếm trọn tầng hai trên lầu, phòng phụ e rằng chỉ bằng một nửa. Rõ là anh đến ăn nhờ ở đậu, nhưng cách xếp phòng như vậy lại khiến Úc Thu có cảm giác vị trí chủ-khách đảo ngược.
Úc Thu cúi đầu, "Vậy anh cũng ngủ sớm đi. Buổi tối nhiệt độ xuống thấp, nhớ đắp chăn thật kín."
"Ừm."
Lục Trì Phong giả vờ mày mò TV, thật ra phim đã hết, trang trình chiếu cũng đã tự động đóng lại.
Nghe tiếng bước chân lên lầu và tiếng cửa đóng, Lục Trì Phong thở hắt ra, thôi giả vờ giả vịt mà vào phòng ngủ phụ tắm rửa.
Một đêm an giấc.
Ngày hôm sau, Úc Thu vẫn đi làm như thường lệ.
Bước vào phòng nghỉ mở tủ nhân viên, anh phát hiện bên trong có thứ không thuộc về mình, một ống nhỏ chứa chất lỏng sền sệt. Tay anh thoáng cứng lại, thể như đương nghĩ đó là gì, hay mình nên làm gì. Rồi anh lại vờ như không thấy, cất điện thoại vào trong và đóng cửa tủ như mọi ngày.
Căn phòng nhỏ chìm vào im lặng.
Đèn tắt, không gian tối đi, tiếng bước chân từ đâu vọng ra. Có người đang âm thầm mở cửa vào phòng nghỉ.
Hắn ta bước đến tủ Úc Thu, và rồi hơi ngạc nhiên khi phát hiện tủ anh không khoá.
Hắn ta nuốt khan, nhìn chòng chọc ống chất lỏng rồi dùng khăn ăn gói lại, cho vào túi sải bước ra ngoài.
Hôm nay cửa hàng đông khách, hẳn là sẽ kiếm được kha khá.
"Ơ, anh đi đâu, định trốn việc hả?" Nhìn Vương Đông có vẻ sắp ra ngoài, Tiểu Lâm bèn gọi với theo. "Quán đông như vậy, sao anh không ở lại phụ một tay?"
"Anh..." Liếc nhìn Úc Thu đang đứng quầy nhận đơn, Vương Đông cho tay vào túi cười gượng. "Ờ. Anh ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay thôi."
Úc Thu ngẩng đầu cười với Vương Đông, "Anh đi sớm về sớm đấy, chứ hai người chúng tôi không lo xuể đâu."
"Ờ..." Vương Đông đánh mắt đi chỗ khác, cởi đồng phục ra khỏi cửa hàng.
"Lạ nha," Đứng phía sau Úc Thu nhìn Vương Đông "viện cớ trốn việc", Tiểu Lâm cằn nhằn. "Quán đông quá trời quá đất mà tự dưng đi đâu không biết."
"Không sao," Úc Thu cười khẽ. "Hai chúng ta chịu khó chút nào."
Văn phòng đội điều tra hình sự thành phố Lâm Giang.
Tống Ký Nhiên gõ cửa, gọi: "Đội phó ơi."
Lục Trì Phong đang xem sách chuyên ngành về dược học, "Sao?"
Tống Ký Nhiên thưa: "Có người tới tìm sếp nè."
"Ai?" Hắn ngẩng đầu, nhìn kẻ đứng sau Tống Ký Nhiên đang co rúm người lại.
Lục Trì Phong hơi nheo mắt.
"Vương Đông," Vừa nói, Tống Ký Nhiên vừa đẩy người đứng sau mình lên trước. "Bảo là nộp 'bằng chứng' gì ấy."
./.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT