Vị chi có bốn người được triệu tập, bao gồm cửa hàng trưởng Vương Đông, nhân viên quán Tiểu Lâm, Úc Thu; và chủ nhà.
Bảng ghi lời khai của cả bốn được trải trên bàn.
Từ Trạch bỗng mở cửa vào, "Tôi đến các cửa hàng lân cận hỏi rồi, cũng đã kiểm tra camera bên ngoài con đường đó. Kết luận, trong hai ngày trúng độc, ngoại trừ đến quán trà sữa thì Lý Lâm chỉ ghé tiệm bún, thanh toán bằng tiền mặt."
Lý Tân hỏi: "Bún vị gì? Chua? Cay?"
Từ Trạch: "... Cay."
Lý Tân gật đầu, "Thế chắc không phải rồi. Cho ethylene glycol vào bún cay, đã cay còn ngọt... Cứ lờ lợ quai quái kiểu gì."
Từ Trạch cũng gật gù, "Tôi thấy ổn mà?"
Lục Trì Phong sẵng giọng: "Trông anh như muốn thử ấy nhỉ?"
Hà Miểu nói: "Biết đâu là trà đá quán cho?"
Từ Trạch xua tay, "Quán bọn họ không cho gì đâu, mở cửa buôn bán nhỏ thôi; chính yếu là không có động cơ mưu sát. Hơn nữa, gần đây tôi nghe nói sắp thi đại học, học sinh trường số một hiếm khi ra ngoài ăn trưa, giờ Lý Lâm đến, ông chủ mừng còn không kịp nữa là."
"Chủ quán có ấn tượng đặc biệt gì với Lý Lâm không?" Lục Trì Phong hỏi.
"Ấn tượng đặc biệt thì," Từ Trạch đáp. "Không có. Đối với chủ quán mà nói, Lý Lâm chỉ là một thực khách bình thường. Nhưng ông ta cũng bảo, sở dĩ nhớ rõ Lý Lâm vì guu ăn mặc của gã quá... quá "trất", thoạt nhìn tưởng là con nhà giàu. Ai dè đâu gã mặc toàn hàng giả, còn có thói rung chân và cắn móng tay."
Mọi người: "..."
Lý Tân kinh ngạc: "Vừa rung chân vừa cắn móng tay, giời ạ, mất vệ sinh quá."
Tống Ký Nhiên nhận xét: "Đây cũng là kiểu người em ngán nhất khi ra ngoài ăn uống."
Hà Miểu kéo họ về chủ đề chính, "Theo lý thuyết, nếu đây thực sự là án hạ độc, vậy điều quan trọng nhất mà chúng ta nên làm là kiểm tra môi trường của nạn nhân, và những gì nạn nhân đã ăn hoặc đã tiếp xúc."
"Khổ nỗi nhà gã chả có gì để ăn," Lý Tân bảo. "Nếu bị đầu độc khi đang ở nhà, vậy ít nhất phải có rác hoặc chất thải chứ? Nhưng kiểm tra hiện trường lại không phát hiện được gì."
"Nạn nhân chắc không tự nấu nướng gì đâu," Tống Ký Nhiên suy đoán. "Xung quanh em cũng có vài người như thế, ăn ít để giữ dáng."
"Khả năng cao không phải để giữ dáng," Hà Miểu bảo. "Đơn giản vì gã hết tiền thôi." Cô nói tiếp. "Quán trà sữa là tất cả hoạt động giải trí, và là nơi gã dùng để giết thời gian. Tất nhiên, nhìn lén cũng... Tạm thời không bàn đến việc này. Nạn nhân sẽ dành ít nhất nửa ngày trong quán, mục đích là..." Cô nhìn thoáng qua Lục Trì Phong.
Lục Trì Phong trầm giọng, "Úc Thu." Không chỉ ở Shiratorii mà ngay trong cửa hàng, gã cũng luôn quan sát mọi thứ về anh.
Quanh đi quẩn lại, quán trà sữa mà Lý Lâm thường ghé lại trở thành nơi đáng nghi nhất.
Về phần chủ nhà, nghe nói trước đó có mâu thuẫn với nạn nhân nên cũng được yêu cầu đến Cục để điều tra.
Hà Miểu mở toàn bộ bản ghi ra trang đầu tiên, mọi người bắt đầu đọc.
Khi được hỏi về ấn tượng đầu tiên với Lý Lâm, bốn người trả lời như sau:
Chủ nhà: "Trông cậu ta cứ như bọn du thủ du thực. Nhưng căn hộ ở Shiratorii khó cho thuê quá, tôi đành kệ vậy, biết sao giờ."
Chủ nhà: "... Mâu thuẫn? Ôi, làm ơn đi, với một người thuê nhà như cậu ta thì lâu lâu có mâu thuẫn cũng là chuyện thường. Mới thuê được hơn chục ngày mà tôi có cảm giác như cậu ta đã sống ở đấy rất lâu rồi. Tóm lại, tuy thỉnh thoảng có mắng, có yêu cầu cậu ta đừng xả rác bừa bãi qua điện thoại, nhưng tôi làm vầy vì lợi ích chung của cộng đồng, hoàn toàn không có ý đồ gì đâu!"
Nhân viên quán Tiểu Lâm: "... Gã? Em biết, gã đáng khinh lắm. Gã đến cửa hàng bọn em mấy lần rồi, lần nào cũng nhìn lén Tiểu Thu! Gã thậm chí còn kiếm cớ add WeChat quấy rối Tiểu Thu nữa! Có một lần, gã sờ soạng tay anh ấy!"
Cửa hàng trưởng Vương Đông: "Tôi biết. Gã rất thường xuyên ghé quán... Quấy rối Tiểu Thu? À, có, lần đó gã sờ tay cậu ấy."
Úc Thu: "Tôi không có ấn tượng gì." Sau đó, khi được nhắc nhở, Úc Thu đã xác nhận người thêm WeChat của anh là Lý Lâm. Gã cũng thường gửi cho anh một số bức ảnh khoe của, nhưng thật ra đều là hình ăn cắp trên mạng.
Giai đoạn sau, chủ nhà trả lời thêm một số câu hỏi nhưng không cung cấp được thông tin gì nhiều. Nguyên nhân chính là hắn sống và làm việc ở một quận khác cách đây ba cây cầu, hiếm khi đến Shiratorii xem chừng Lý Lâm; khi gọi điện thoại đến mắng, phần lớn chỉ vì hàng xóm xung quanh phản ánh quá gay gắt.
Nên chủ nhà là người đầu tiên rời đi.
Cuộc thẩm vấn với ba người còn lại vẫn đang tiếp tục.
"Hệ thống camera trong cửa hàng báo hỏng bao lâu rồi?"
Cửa hàng trưởng Vương Đông: "Hỏng... mấy hôm rồi."
Nhân viên quán Tiểu Lâm: "Ơ, camera bị hỏng ạ? Hình như là vậy... Nhưng em không rõ lắm, em ít để ý đến những việc này."
Úc Thu: "Sao, camera bị hỏng? Cửa hàng có hai camera, một cho bếp và một cho khu vực đón khách, cả hai đều báo hỏng ư? Nhưng tôi nhớ mấy ngày trước vẫn ổn..."
"Còn nhớ ai đứng quầy nhận đơn và ai pha chế thức uống không?"
Cửa hàng trưởng Vương Đông: "Ngày 13 và 14 hẳn Tiểu Thu pha chế; còn đứng quầy nhận đơn là tôi và Tiểu Lâm thay phiên nhau."
Cửa hàng trưởng Vương Đông: "Quy tắc à... Hmm, dù là nhận đơn hay pha chế, chúng tôi đều không có quy định gì cả, hoàn toàn ngẫu nhiên thôi. Chủ yếu gần đây ít khách, không bận mấy, Tiểu Thu thì vừa đến cửa hàng không lâu, nên chúng tôi sẽ tạo điều kiện cho cậu ấy pha chế để quen tay quen việc."
Nhân viên quán Tiểu Lâm: "Em quên rồi; nhưng nếu có biên lai ở đây, có lẽ em sẽ biết. Thông thường chúng em sẽ ghi cashier lên biên lai, 01 là cửa hàng trưởng, 02 là em và 03 là Tiểu Thu. Đã là cashier thì sẽ không pha đồ uống."
Nhân viên quán Tiểu Lâm: "Anh chị có biên lai thật này! Để em xem... Ô, ngày 13 là 03, vậy Úc Thu làm cashier... A, em nhớ ra rồi! Đáng lẽ hôm đó em phải pha chế, nhưng vừa khéo đang tán dóc với cửa hàng trưởng nên Úc Thu đã giúp em pha đơn này."
Nhân viên quán Tiểu Lâm: "Nói gì à? Thì... hôm đó cũng là ngày Lý Lâm sờ soạng tay Úc Thu. Em và cửa hàng trưởng châu đầu nói xấu gã."
Nhân viên quán Tiểu Lâm: "Ngày 14 là 02, em làm cashier, vậy pha chế sẽ là Úc Thu và cửa hàng trưởng, một trong hai người họ thôi."
Úc Thu: "Ừm... Tôi quên rồi. Nhưng theo biên lai, ngày 13 tôi làm thu ngân... À, ngày hôm đó quả thật đã có khách chạm vào tay tôi. Tôi vẫn còn nhớ cảm giác khi ấy, có lẽ móng tay cậu ta không quá gọn gàng nên tôi đã thấy hơi châm chích. Tôi vừa là thu ngân, vừa là pha chế vào hôm đó."
Úc Thu: "Ngày 14 thì hoá đơn ghi 02, Tiểu Lâm. Vậy chắc pha chế do tôi và cửa hàng trưởng cùng làm."
"Quy trình nhận nước như thế nào?"
Cửa hàng trưởng Vương Đông: "Gọi số, khách sẽ đến quầy để nhận."
Nhân viên quán Tiểu Lâm: "Gọi số, có khi chúng em sẽ đưa tận tay cho khách."
Úc Thu: "Phần lớn chúng tôi gọi số, khách đến quầy nhận nước. Nhưng nếu cửa hàng vãng khách, chúng tôi sẽ đưa tận tay cho họ."
"Ngoài Lý Lâm ra, ngày hôm đó trong cửa hàng còn ai khác không?"
Cửa hàng trưởng Vương Đông: "Hình như hết rồi... Ngoài phố có camera mà nhỉ? Tôi nhớ hôm đó quán ế lắm, đương nhiên bây giờ cũng chả khá hơn bao nhiêu."
Nhân viên quán Tiểu Lâm: "Hình như hết rồi, hoặc có một hai người thôi. Em không nhớ lắm. Anh chị có thể kiểm tra phần mềm thu ngân để biết thêm chi tiết, loại các đơn mua về thì sẽ còn những đơn khách uống tại quán."
Úc Thu: "Tôi không nhớ."
"Có nhận thấy điều gì kỳ lạ ở hai người còn lại vào hôm đó không?"
Cửa hàng trưởng Vương Đông: "Anh... hỏi tới vậy luôn à? Không, mọi người đều bình thường."
Nhân viên quán Tiểu Lâm: "... Không ạ. Nếu phải nói thì có Tiểu Thu. Tâm trạng của anh ấy có vẻ không tốt lắm. Nhưng bình thường thôi, ai vướng vào bọn điên này cũng lấy làm khó chịu!"
Úc Thu: "Tôi không nhớ rõ. Nhưng hẳn là không."
"Còn gần đây, có nhận thấy điều gì bất thường ở hai người còn lại không?"
Cửa hàng trưởng Vương Đông: "Không."
Nhân viên quán Tiểu Lâm: "Không ạ. Nếu phải nói thì gần đây quán ế lắm, cửa hàng trưởng rất lo... Còn Tiểu Thu? Gần đây anh ấy khá ổn."
Úc Thu: "Không."
Quá kỳ lạ. Trong bốn bản ghi chép này, ngoại trừ chủ nhà, lời khai của ba người trong quán trà sữa đều mâu thuẫn và trái ngược nhau.
Tống Ký Nhiên lầm bầm: "Em thấy Úc Thu là người có dính dáng nhiều nhất." May phước cậu đã kịp thay động cơ bằng dính dáng. "Lý Lâm biết anh ta, và theo lời cô nhân viên Tiểu Lâm, Úc Thu cũng phát phiền vì bị nạn nhân quấy rối. Thì đúng mà, nạn nhân rình coi anh ta còn gì? Liệu có khi nào Úc Thu phát hiện ra, chán tới độ muốn..."
Tống Ký Nhiên càng nói càng rùng mình, hình như... có ai bắn ánh mắt hình viên đạn về phía này? Cậu bèn đưa ra một quyết định khôn ngoan: Im lặng.
Lục Trì Phong vẫn lạnh lùng như cũ.
Hà Miểu tiếp lời: "Chị hiểu ý cậu. Được rồi Tiểu Tống, dù thế nào đi nữa Úc Thu cũng là nạn nhân." Cốt yếu là còn nói, thì Lục Trì Phong có thể điên lên phang ghế vào đầu chú mày đó.
Đùa thôi, nhưng giết người bằng mắt cũng đáng sợ không kém.
Lục Trì Phong xem như tha cho Tống Ký Nhiên. Giọng hắn ráo hoảnh: "Không phải Úc Thu."
Hà Miểu cau mày: "Đội phó à, tôi đã nói chuyện này bao nhiêu lần rồi? Mỗi khi nhắc đến Úc Thu, anh cứ như..." Như bậc cha chú bảo vệ con mình, nhất khi sự thật vẫn chưa rõ ràng. Nhỡ đâu có thanh tra hoặc người trong đội chỉ điểm, Lục Trì Phong có thể ăn phạt như chơi.
Lục Trì Phong nói: "Không. Đây không phải tôi phán, là cục trưởng Tần nói."
"Cục trưởng?!" Họ thảng thốt. Tống Ký Nhiên là người kinh ngạc nhất.
"Ừ," Lục Trì Phong nói. "Cục trưởng biết vụ án này rồi, cũng biết Úc Thu có liên quan. Ngài vừa gọi điện thoại đánh tiếng cho tôi."
Hắn nhớ lại những gì Tần Tiêu nói với mình qua điện thoại ngay trước cuộc thẩm vấn.
Ông ta thề thốt với hắn rằng Úc Thu không phải hung thủ. Anh chỉ bị vạ lây, vô tình bị kéo vào vụ án này.
Lục Trì Phong nhíu mày: "Sao cục trưởng lại chắc cốp như vậy? Ngài có bằng chứng gì chứng minh Úc Thu không phải là người hạ độc?"
Ông buông tiếng thở dài: "Vì mọi thứ về Úc Thu đều nằm trong sự giám sát của bọn chú. Bọn chú biết Úc Thu làm gì, dù đó là hồ sơ giao dịch trực tuyến, lịch sử tiêu dùng hàng ngày, hay thậm chí lộ trình đi làm và về nhà... Tất cả những thứ đó, bọn chú đều biết."
"Chú nghe nói nạn nhân Lý Lâm từng âm thầm theo dõi Úc Thu? Đây quả thật là sơ suất của bọn chú. Bọn chú đã không nhận ra việc này. Nguyên nhân chính là vì bọn chú hiếm khi xuất hiện trước mặt cháu ấy. Nhưng Lục Trì Phong à," Tần Tiêu nói. "Lý Lâm không phải là người duy nhất bí mật quan sát Úc Thu."
"Còn có bọn chú nữa."
"Tại sao?! Tại sao các người phải theo dõi em ấy mọi lúc?!"
"... Chú chưa thể nói với cháu vào lúc này. Vậy đi, nếu cháu có thể tìm ra chân tướng sự việc, chú sẽ nói cho cháu biết."
"..."
"À, để giúp cháu mau chóng phá án, chú đã kể chi tiết mọi chuyện cho Úc Thu. Đừng ngạc nhiên quá, Úc Thu nếu không thôi học, bây giờ hẳn đang ngồi ngang hàng với cháu đấy. Biết đâu cháu sẽ nhận được một góc nhìn mới hơn?"
"Tóm lại là thế," Lục Trì Phong nói. "Vì một số nguyên nhân mà tôi không biết, cục trưởng Tần luôn theo dõi Úc Thu, chú ý đến nhất cử nhất động của em ấy. Úc Thu không có bất kỳ hồ sơ giao dịch liên quan nào, cũng không tiếp xúc với bất kỳ người nào khả nghi nên tạm thời có thể loại trừ."
"Cái lề gì vậy," Tống Ký Nhiên thì thào. "Cục trưởng cũng theo dõi Úc Thu? Tại sao cơ? Có phải vì vụ án Triệu Thiển mà cục trưởng cho rằng anh ta còn vấn đề gì đó, nên mới phải cắt cử nhân lực để mắt tới?"
Quá hay. Quá xuất sắc. Cậu "được" Lục Trì Phong "tặng" cho một ánh mắt còn lạnh hơn khi nãy.
./.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT