❝em có biết gã vẫn luôn âm thầm quan sát em không?
RASHOMON
Hồi 7
*
"Cái quỷ yêu gì vậy, mỗi ngày một ly trà sữa? Lý Lâm không ăn cơm chắc?" Tống Ký Nhiên há hốc.
"Có gì đâu ngạc nhiên. Cậu nhìn nạn nhân đi, trông gầy trơ xương." Hà Miểu dẫn cậu vào phòng thẩm vấn. "Bên kỹ thuật đã bẻ khoá điện thoại của Lý Lâm, kiểm trả tất cả các ứng dụng thanh toán. Mỗi ngày một ly trà sữa không hơn, ngoài ra chả ăn uống gì; thi thoảng một, hai hôm có ghé quán bún cạnh nhà."
"Có nghĩa, nạn nhân chỉ uống một ly trà sữa vào ngày trúng độc?"
"Không thể nói vậy được. Nhỡ đâu nạn nhân thanh toán bằng tiền mặt," Hà Miểu bảo. "Chúng ta cũng tìm thấy hơn hai mươi tệ còn gì? Từ Trạch dẫn người đến các hàng quán lân cận hỏi rồi."
Hôm nay đã là ngày thứ hai sau vụ án, bốn cuộc thẩm vấn đang diễn ra cùng lúc.
Hà Miểu đẩy cửa ra, Tống Ký Nhiên đi theo vào nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cô gái ngồi đối diện bàn thẩm vấn trông còn khá trẻ, thuộc tuýp nhỏ xinh đáng yêu – không ngoài ai khác, chính là nhân viên Tiểu Lâm.
"Chào anh, chào chị." Tiểu Lâm nói, vẻ dè dặt.
Hà Miểu cười: "Không sao, đừng căng thẳng tới vậy. Chúng tôi hỏi theo thông lệ thôi." Cô lấy một tấm ảnh ra. "Em biết người này không?"
"Vào một giờ chiều ngày 14 tháng Năm, người này từng xuất hiện trong cửa hàng của em. Lúc ấy gã có gì lạ không?"
"Lạ ư..."
"Gã có tỏ ra khó chịu hay như thế nào không?"
"Tỏ ra khó chịu" Tiểu Lâm nghĩ. "Hình như... không có ạ."
"Người này cũng từng đến cửa hàng lúc mười giờ sáng ngày 15 tháng Năm. Có vấn đề gì lạ không?"
"Cũng không ạ."
Hà Miểu nheo mắt nhìn Tiểu Lâm, "Em có chuyện muốn nói với chúng tôi sao?"
Tiểu Lâm miết ngón tay, "... Vâng ạ. Em muốn hỏi, rốt cục gã bị làm sao vậy?"
Hà Miểu đáp: "Chết rồi."
Tiểu Lâm sửng sốt, "Ch-chết rồi?!"
"Ờ," Tống Ký Nhiên bảo. "Thành ra em biết cái gì thì mau nói cho chúng tôi đi."
"E-em..." Người vừa mới gặp đây đã đột ngột qua đời, tin tức này quá chấn động, cô hơi hoảng. "Tại, tại sao như vậy được... Thảo, thảo nào dạo này, bọn, bọn em không thấy gã nữa."
Hà Miểu gõ nhẹ lên bàn, "Có ý gì? Trước đây gã ngày nào cũng tới quán à?"
"V-vâng..." Tiểu Lâm cúi thấp đầu. "Gã, gã đáng khinh lắm. Gã đến cửa hàng bọn em mấy lần rồi, lần nào cũng..."
"Cũng cái gì?"
Tiểu Lâm như bị mắc kẹt, nói không nổi.
"Tôi đang hỏi em đó," Hà Miểu nhíu mày. "Cũng cái gì?!"
"Cũng..." Tiểu Lâm nhắm mắt lại. "Cũng nhìn lén Tiểu Thu! Gã thậm chí còn kiếm cớ add WeChat quấy rối Tiểu Thu nữa! Có một lần, gã còn sờ soạng tay anh ấy!"
Tống Ký Nhiên và Hà Miểu đưa mắt nhìn nhau.
Một lúc sau, Tống Ký Nhiên đứng dậy ra khỏi phòng thẩm vấn.
"Cậu biết người này không?"
Trong một phòng thẩm vấn khác, Úc Thu đối diện với hai viên cảnh sát mình không quen biết.
Họ đưa một bức ảnh ra, Úc Thu nhìn rồi suy nghĩ rất lâu: "... Trông quen quen."
Sau đó là những câu hỏi theo thông lệ:
"Một giờ chiều ngày 14 tháng Năm, gã có biểu hiện gì bất thường không?"
"... Tôi không nhớ."
"Vậy mười giờ sáng ngày 15 tháng Năm, cậu có ấn tượng gì với gã không?"
"... Không."
Viên cảnh sát ở gần cửa nhất ấn vào tai nghe bluetooth, mặt thoáng qua nét gì rất lạ. Anh ta nhìn Úc Thu, gằn giọng: "Cậu thực sự chỉ 'trông quen quen' với người này thôi sao?"
Úc Thu hơi nhíu mày, thành thực mà nói: "Đúng vậy, tôi khẳng định người này từng đến mua trà sữa ở cửa hàng chúng tôi nhưng, về phần ngày cậu ta đến, rồi đến bao nhiêu lần, làm gì, nói gì, tôi thực sự không có ấn tượng." Nói đoạn, anh giải thích thêm. "Trí nhớ của tôi không tốt, mỗi ngày có rất nhiều khách ghé quán, tôi không tài nào nhớ hết họ được."
"Rồi." Viên cảnh sát nọ đứng dậy, nói gì đó với người ngoài phòng.
Lục Trì Phong bước vào.
Mặt lạnh, kết hợp với cảnh phục, trông hắn giờ hệt như cơn gió mùa đông đến sớm.
Dưới ánh nhìn của một cảnh sát khác, hắn hỏi Úc Thu với giọng điềm tĩnh nhất có thể: "Anh xem điện thoại của em được không?" Nơi có nhiều khả năng nạn nhân tiếp xúc với ethylene glycol nhất là quán trà sữa, đó cũng là lý do vì sao ba người họ có mặt tại đây; ngoài ra, vì chỉ là triệu tập nên cảnh sát không tịch thu các thiết bị có chức năng liên lạc.
Úc Thu gật đầu, lấy điện thoại ra.
Lục Trì Phong nói: "Mở khoá. Mở phần mềm trò chuyện của em lên."
Úc Thu làm theo.
"Anh cần xem danh bạ."
Úc Thu gật đầu, lướt chầm chậm từ trên xuống dưới. Anh biết Lục Trì Phong đang tra danh bạ mình nhưng vẫn chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
Lục Trì Phong nghiêm giọng, khi trông thấy ảnh chân dung của một gã đàn ông đeo kính râm: "Dừng." Hắn nhìn Úc Thu, "Em có chắc rằng mình không quen biết nạn nhân Lý Lâm không?"
Úc Thu ngẩng đầu, "Chắc."
Lục Trì Phong hỏi: "Vậy tại sao em có thông tin liên lạc của gã?"
Sau khi lấy được điện thoại của nạn nhân, bộ phận kỹ thuật đã bẻ khoá và kiểm tra tất tần tật thông tin bên trong – bao gồm các ứng dụng và phần mềm nhắn tin có ảnh đại diện, đúng vậy, là một bức selfie mang kính râm.
"Thông tin liên lạc?" Úc Thu tròn mắt, mày nhíu lại. "Thông tin liên lạc của cậu ta là gì?"
Lục Trì Phong chỉ vào một liên hệ có ảnh đại diện như thế, "Em có thể bấm vào đó để anh xem lịch sử trò chuyện được không?"
Úc Thu gật đầu.
Lịch sử trò chuyện hiện ra trước mắt mọi người.
[Chuyển khoản: Bạn chưa nhận tiền. Hệ thống đã tự động trả lại cho người gửi.]
[Anh có online không?]
Kèm theo là ảnh tay đeo Rolex.
[Trăng hôm nay sáng quá 🌹]
Kèm theo là ảnh tay cầm vô lăng Mercedes-Benz.
[Chúc anh ngủ ngon 🌙]
Kèm theo là ảnh một mẫu giới hạn của Patek Philippe.
[...]
Cứ như vậy kéo dài tới đầu tháng Năm, sau đó người nọ không gửi thêm gì nữa.
Viên cảnh sát còn lại hỏi: "Sau tin nhắn đó, gã không liên lạc với cậu nữa?"
"Ừ, chắc vậy?" Úc Thu vuốt màn hình, từ từ nhớ lại. "Khoảng thời gian này à... hình như tôi có ấn tượng. Lần đó có người add WeChat của tôi, và vẻ như cậu ta không mang theo tiền mặt nên nhờ tôi trả hộ trước..."
Lục Trì Phong hừ mũi, "Vậy cũng tin nữa. Chả nhẽ trong ví điện tử của gã không có xu nào?"
Úc Thu: "..." Ừ nhỉ?
"Nhưng lúc đó em thực sự không nghĩ nhiều vậy. Là nhân viên cửa hàng, bọn em làm sao biết trong ví điện tử của khách có tiền hay không." Úc Thu ngước mắt nhìn Lục Trì Phong.
Lục Trì Phong đứng, Úc Thu ngồi, một cái ngước mắt rất đỗi bình thường lại khiến Lục Trì Phong trông ra anh đang... ấm ức. Hắn xị mặt xuống: "Lúc sau anh bảo em chặn cái tên lừa đảo này... Khoan đã, rốt cục em chặn gã chưa?"
"!" Úc Thu bấm vào "Thêm thông tin", ồ, ra là chặn rồi, ra là không phải cậu ta thôi gửi tin nhắn, mà vốn dĩ anh đã không cho người nọ cơ hội nhắn tin nữa.
Mọi thứ đã rõ ràng.
Lục Trì Phong nhanh chóng hình dung ra hình ảnh nạn nhân trong đầu: "Lý Lâm, hai mươi tư tuổi, có mối quan hệ không tốt với gia đình và thường xuyên đánh đập mắng mỏ cha mình. Cha rất sợ gã nên ước gì gã bỏ nhà đi, hoặc ước sao gã chết càng sớm càng tốt."
"Thất nghiệp, vô gia cư, không phải người Lâm Giang," Lục Trì Phong cau mày, nói chậm rãi. "Ham hư vinh, sống phù phiếm; những bức ảnh gã gửi đều trộm của người khác, chứ mình thì chẳng có tiền."
Viên cảnh sát trẻ nháy mắt với Lục Trì Phong: Sếp ơi là sếp, trước mặt anh là kẻ tình nghi số một trong vụ án này đấy, sao anh nói ra hết ráo vậy?
Song, những gì Lục Trì Phong liệt kê tiếp theo càng khiến câu chuyện chuyển biến theo chiều hướng xấu hơn. Hắn nhìn Úc Thu, "Gã còn có hành vi quấy rối, mục đích rõ ràng."
Bấy giờ, một phương trình hoàn thiện hiện lên trong đầu Úc Thu: Lý Lâm = Nạn nhân = Cậu trai trẻ thêm anh trên WeChat = Hàng xóm của mình.
Nghe đến "hành vi quấy rối", anh cau mày ngẩng đầu lên và bắt gặp tia nhìn của Lục Trì Phong.
Mắt hắn như toé ra lửa. "Úc Thu," Lục Trì Phong hỏi. "Em có biết gã vẫn luôn âm thầm quan sát em không?"
Cuộc thẩm vấn không kéo dài lâu mà tập trung nhiều hơn vào việc tìm hiểu về lịch sử nạn nhân.
Chẳng chốc, Úc Thu bước ra khỏi phòng thẩm vấn.
Anh là người cuối cùng, đồng nghiệp đã rời đi trước.
Anh sải bước trong hành lang, vận chiếc áo phông đơn giản nhưng chẳng hề rẻ; cách nói chuyện nhẹ nhàng lịch sự, khiến mọi người cho rằng anh rất dễ mến nếu, nếu bỏ qua sự lạnh lẽo trong đôi mắt biết cười nọ.
Lục Trì Phong đi cùng anh, giữa họ là một khoảng cách vừa phải. Hắn nói: "Quán trà sữa phải đóng vài hôm, cửa hàng trưởng của em đã đồng ý."
Úc Thu: "Ừ."
Lục Trì Phong nhìn anh, tấm lưng thẳng mà sao gầy gò quá thể. Có vẻ như anh đã và đang gánh rất nhiều thứ, nhưng chẳng có một thứ nào đủ sức đè bẹp anh.
Họ cùng nhau đi tới trước cửa văn phòng. Úc Thu dừng bước, Lục Trì Phong đi ngang qua anh.