Lục Trì Phong dừng xe, nhìn Úc Thu ngồi hàng sau đang chơi với Pome mình nuôi. Nhìn mãi, nhìn mãi, hắn mới chịu rời mắt khỏi gương chiếu hậu: "Đến rồi."
Úc Thu cố nhiên biết đã đến. Mắt hấp háy cười, anh bế chú Pome nhỏ lên, từ điệu bộ cử chỉ đến khoé mắt đuôi mày thảy đong đầy ý vị.
"Vậy đi thôi," Úc Thu xốc con chó trắng trong tay lên, hỏi. "Nó cũng theo à?"
Pome dường như rất vui, còn thè lưỡi khi được Úc Thu nhấc lên không trung.
"Ừ." Lục Trì Phong xuống xe, giúp Úc Thu mở cửa.
Úc Thu ôm con chó nhỏ lên lầu, Lục Trì Phong bèn nói: "Em có thể đặt nó xuống, cho nó tự lên." Hắn suýt thì buột miệng nói nốt vế sau, "kẻo mệt".
Úc Thu lắc đầu, hẳn giờ trong anh chỉ có chú Pome này thôi chứ chẳng còn ai khác: "Không sao đâu. Không nặng."
Lục Trì Phong hết ý kiến.
Hai người im lặng đi thang bộ.
Chợt, Úc Thu nghiêng đầu hỏi Lục Trì Phong: "À mà, căn hộ anh tìm giúp em là bên chung cư Đông Hồ đúng không?" Nếu nhớ không lầm thì mấy ngày trước, Lục Trì Phong có gọi điện thoại nói về chuyện này, nay anh chỉ muốn xác nhận lại lần nữa. Vốn là nhờ hắn gửi địa chỉ căn hộ mới rồi tự chuyển qua, dù sao cũng ít đồ đạc, ngặt nỗi chẳng biết bị gì mà Lục Trì Phong khăng khăng đòi theo.
Đã thế, câu trả lời Úc Thu nhận được là: "Không."
Anh sửng sốt, "Vậy..." Anh nhớ lầm ư? Hay Lục Trì Phong đã tìm cho anh một căn khác?
Nhưng điều bất ngờ nhất chính là: "Nhà của anh."
Úc Thu nín thinh, "..."
Úc Thu: "Hả?" Nhà của ai? Nhà của anh, của Lục Trì Phong anh?
Lục Trì Phong bình tĩnh mà gật đầu trong ánh mắt kinh ngạc của Úc Thu, "Chuyển đến nhà anh." Hắn lặp lại lần nữa, như sợ anh chưa nghe rõ. Đoạn hắn thao thao bất tuyệt về nghìn lẻ một lý do tại sao, "Ban đầu anh định mua một căn hộ ở khu chung cư Đông Hồ cho em, đương nhiên tiền thuê em phải trả đúng hẹn, cái gì ra cái đó, em đừng có nghĩ nhiều... Nhưng cục trưởng Tần hốt nhiên thông báo Tô Tuyết Sơn phải đi công tác, việc chăm sóc em sẽ giao lại cho anh. Đây là nhiệm vụ tổ chức giao cho, tất nhiên anh phải hoàn thành xuất sắc chứ..."
Lục Trì Phong nói nhiều, nhiều lắm.
Mặt mày hình sự, giọng điệu tự nhiên, nhưng Úc Thu nghe mà ấm lòng: "À... Nên anh nghĩ bản thân sẽ chăm sóc cho em tốt hơn nếu em chuyển đến nhà anh?"
Lục Trì Phong gật đầu, "Ừ. Chính là vầy." Thái độ này, giọng điệu này, quả là nghiêm túc không chỗ chê.
Úc Thu cười, "Ừ thì rồi... cũng đúng."
Họ dừng chân trước căn hộ nơi Úc Thu thuê – đây là toà dân cư kiểu cũ, cứ hai hộ một tầng, diện tích dành cho thang bộ rất hẹp; họ cũng chẳng buồn lót gạch trên tường trên lối đi, cứ thích để lớp xi măng lồ lộ bên ngoài. Hai cánh cửa đại diện cho hai hộ đối diện nhau, được ngăn cách bởi không gian chung – một không gian được bao quanh bởi tường vây cao hơn một mét, nhìn lên có thể thấy mảng xanh thông thoáng, và những hàng cây cao chót vót sum sê bên ngoài.
Úc Thu một tay ôm chó con, tay kia vặn chìa khoá mở cửa.
Vốn dĩ đang nằm ngoan nhưng chẳng hiểu sao vừa tới đây, chú Pome đã bồn chồn giãy nãy, muốn vùng ra khỏi vòng tay anh. Úc Thu bèn vuốt ve: "Tiểu Lục đừng quậy nữa nhé, chúng ta về đến nhà rồi."
Lục Trì Phong: "..." Tiểu Lục? Em gọi ai đấy?
Cũng may sau khi mở cửa, chó ta liền ngoan ngoãn thôi giãy giụa. Úc Thu quỳ xuống đặt nó xuống đất, "Bé chơi trước đi, anh đi thu dọn đồ đạc." Nói đoạn, anh bước thẳng vào nhà mà chẳng buồn đếm xỉa tới Lục Trì Phong đằng sau mình.
Lục Trì Phong vẫn còn đứng bên ngoài: "..." Khoan đã, nó vào rồi, còn anh thì sao?
Lục Trì Phong đứng nhìn Pome chạy lăng xăng trong phòng khách mà lấy làm tị nạnh.
Đương lúc tần ngần nên vào hay không thì bất chợt, Lục Trì Phong phát hiện dăm ba vết xước xiên xiên dọc dọc trên tường trắng cạnh cửa. Hắn nheo mắt, trông nó nom như con chó... ừm, một con cún yêu – hắn đã từng nhìn thấy cách vẽ này trong sách giáo khoa của Úc Thu khi còn trung học. Úc Thu chẳng vẽ được gì ra hồn, duy chỉ vẽ chó rất xinh, đây là phạm trù duy nhất anh có thể làm tốt trong lĩnh vực nghệ thuật.
Ngước mắt nhìn vào trong, biết Úc Thu đang thu dọn đồ đạc, Lục Trì Phong bèn lấy điện thoại vuốt sang trái mở camera, ngồi thấp xuống chụp lại kiệt tác của anh.
Hắn hơi đánh mắt đi, và bất ngờ tìm thấy một vết khắc khác bên cạnh chú chó.
Lục Trì Phong đứng dậy lùi ra sau mấy bước, khẽ cau mày.
T.
Tim hẫng một nhịp, Lục Trì Phong nghe thấy tiếng động lớn vẻ hoảng sợ. Đó là tiếng đế giày trượt trên sàn bê tông nhưng, không đến từ trong nhà mà từ... Lục Trì Phong thoáng nhìn về góc cầu thang lên tầng, phát hiện có vạt áo đen loé lên rồi thoắt cái biến mất.
Ai ư? Lục Trì Phong biết mình cả nghĩ, nhỡ đâu đối phương là cư dân của Shiratorii?
Nhưng tiếng bước chân đó chẳng giống với (tiếng bước chân) của cư dân sinh sống tại đây. Nó thậm thụt, hoảng sợ và bối rối, thậm chí còn biến mất ngay khi vừa xuất hiện, như đương cố hết sức che giấu sự hiện diện của mình.
Quá khả nghi. Lục Trì Phong nheo mắt, lặng lẽ đóng cửa phòng Úc Thu trước khi cất bước đi lên. Hắn nín thở, đèn hành lang sẽ không sáng nếu không cảm ứng được âm thanh.
Hắn chậm rãi tới gần, nhưng khó tránh khỏi tiếng sột soạt nho nhỏ từ quần áo.
Lục Trì Phong đặt chân lên tầng trên, có thể nhận ra người nọ đang cố thở chậm lại.
Những tưởng Lục Trì Phong dửng dưng bàng quan, nên thay vì rời đi người nọ bèn nấp vào góc, định bụng chờ hắn vào nhà nhưng mẹ kiếp, thằng khốn này lại mò lên!
Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, người nọ chửi thầm rồi bật dậy, vung thẳng một quyền vào mặt Lục Trì Phong!
Lục Trì Phong đỡ đòn, trở tay nắm ngược lại vặn tréo ra sau. Phán đoán sơ bộ thì, đối thủ khá mạnh, tay chân nhanh nhẹn, có vẻ được huấn luyện bài bản và, quan trọng nhất đó là một đôi tay thuộc về phái nữ.
Lục Trì Phong né ra, ả bèn nhân cơ hội này lùi lại mấy bước.
Ả mặc quần thể thao đen, áo hoodie cùng màu được kéo mũ lên trùm kín tóc; đặc biệt là khuôn mặt, nó được giấu sau chiếc mặt nạ trắng ởn thường thấy trong các dịp lễ hội. Vào lúc này, tại nơi này, một người phụ nữ bất ngờ xuất hiện với "cái mặt" nham nhở thì chẳng khác nào dán hẳn hai chữ "khả nghi" lên người.
Lục Trì Phong bước lên từng bước, ả cũng theo đó lùi lại từng bước.
Lục Trì Phong nói, giọng ráo hoảnh mà ánh mắt thì tàn nhẫn: "Tới làm gì? Trộm đồ, hay theo dõi ai?"
Ả lùi lại dưới sức ép của Lục Trì Phong, cuối cùng thì bị dồn vào chân tường đến mức chẳng còn đường thoát.
Lục Trì Phong buông lời lạnh lùng: "Đừng làm trò ở đây nữa, tháo mặt nạ ra. Đương nhiên nếu cô không muốn, thì tôi cũng có thể tự mình làm."
Ả hừ giọng và rồi! Nhảy phốc qua tường vây ra khỏi toà nhà!
Lục Trì Phong giật đánh thót, đây là tầng mười, ả nhảy xuống thì chỉ có chết!
Nhưng ả sao dại dột tới mức tự sát? Ả hơi cong chân lại và khi vừa chạm vào tường vây tầng dưới thì thả tay, đồng thời vận lực chui tọt vào trong.
Khi Lục Trì Phong nhận ra thì đã quá muộn.
"Lục Trì... Cô là ai?" Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, khéo làm sao ả gặp Úc Thu đang mở cửa.
Ăn mặc kỳ lạ, mặt nạ kỳ lạ, cách xuất hiện cũng kỳ lạ nốt, hỏi sao Úc Thu không thắc mắc.
Lục Trì Phong hét to: "Úc Thu! Bắt ả!"
Úc Thu đã sớm mở cửa chắn đường; hành lang rất hẹp, Úc Thu làm vậy là gần như giam chết ả ở đó. Mặt nạ trắng che đi tất thảy, Úc Thu không tài nào đoán ra người nọ là ai. Anh đành lịch sự hỏi: "Đang chơi cosplay à?"
Mắt đỏ lên, Lục Trì Phong đã xuống lầu đứng phía sau ả.
Giữa tình thế tiến thoái lưỡng nan, ả dùng hết sức đá mạnh vào cửa.
Úc Thu tay còn giữ cửa, không kịp chuẩn bị đã rầm, cánh cửa đóng sầm lại kéo anh ngã vào trong.
Ả đã sớm lách người qua trước khi cửa đóng hẳn lại.
Lục Trì Phong bật ra tiếng chửi thề, gọi "Úc Thu". Hắn vội chạy theo nhưng, người phụ nữ mượn lực từ tay vịn, nhanh chóng nhảy xuống từng tầng thông qua khoảng trống giữa cầu thang rồi phóng thẳng ra khỏi khu dân cư.
"Mẹ kiếp!" Chạy tới được cổng đã thấy ả leo lên mô-tô! Gã đàn ông – đồng bọn của ả, rồ ga chạy vụt đi, chẳng quản ả đã ngồi hẳn hoi chưa.
Lục Trì Phong chạy theo, muốn nhìn biển số nhưng má nó, đéo có biển! Được lắm, té ra chuẩn bị hết rồi!
Vừa định gọi cho đội cảnh sát giao thông thì Lục Trì Phong nghe thấy tên mình từ trên lầu vọng xuống.
"Lục Trì Phong!"
Hắn ngước lên, thấy Úc Thu thò đầu ra khỏi dãy tường vây. "Em không sao chứ?!" Lục Trì Phong hỏi lại, hắn vẫn còn nhớ Úc Thu bị ả đá vào nhà.
"Không sao! Đừng quan tâm ả nữa!" Úc Thu rướn cả người ra ngoài. "Lên đây đi, xảy ra chuyện rồi!"
Lục Trì Phong đọc được khẩu hình của Úc Thu. Anh nói rằng, "Có người chết."
Lời tác giả:
Não: Muốn viết cảnh hành động hoành tráng thì phải có này có kia, nghĩ thôi cũng thấy ngầu!
Tay: Khỏi, mi khỏi nghĩ hộ tao cái.
./.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT