❝gã thè ra cái lưỡi chẻ đôi, trơn trượt, ẩm ướt và tin chắc rằng mình sẽ là kẻ chiến thắng cuối cùng.

RASHOMON

Hồi 3

*

Ngày hôm sau, Úc Thu đến cửa hàng làm việc.

Tháng Năm đến, báo hiệu cho một mùa thi đại học mới, các em học sinh cuối cấp của trường Lâm Giang số một chuẩn bị dốc toàn lực chạy nước rút; khối 10 và 11 cũng bị nhà trường quản lý nghiêm ngặt, phải giữ im lặng khi đi ngang qua các tầng của anh chị khối 12.

Đây cũng là khoảng thời gian lượng khách giảm đi nhiều nhất.

"Chán thật, lại đến thời điểm quán ế." Cửa hàng trưởng vừa than thở, vừa dọn bàn.

Việc kinh doanh dạo gần đây quả thật không tốt lắm, đã hơn đầu giờ chiều mà quán vẫn vắng tanh vắng teo. Úc Thu và Tiểu Lâm đứng sau quầy, người cắt khoai người nấu trân châu, thoạt nhìn bầu không khí cũng hài hoà phết.

Tiểu Lâm bảo: "Vừa lúc để chúng ta nghỉ ngơi nè."

Úc Thu cũng nói đôi lời an ủi.

Cửa hàng trưởng thở dài, vừa toan nói gì thì cửa quán bị đẩy ra, có người đi vào.

"Chào mừng quý khách!" Con robot tự động phát lời chào.

"Xin chà..." Cửa hàng trưởng nín bặt, mặt xị xuống.

Tiểu Lâm cũng mặt mày chù ụ, nhìn vị khách nọ lại xuất hiện trong cửa hàng. Khều Úc Thu bên cạnh, cô nói nhỏ: "Tiểu Thu, người đó đến nữa."

Úc Thu vẫn khuấy trân châu đều tay, "Ai?"

"Thì cái người đó đó," Tiểu Lâm nói. "Anh nhìn là biết!"

Úc Thu bèn ngẩng đầu, vị khách nọ là một gã đàn ông trông cũng bình thường, cao khoảng mét bảy mươi lăm, chẳng để lại ấn tượng gì trong anh cả, có điều... vòng vàng vòng bạc lấp la lấp lánh trên cổ, trên tay và dái tai của gã thì loá mắt thật đấy. Anh thôi nhìn, trở lại với củ khoai trong tay: "Rốt cục là ai?" Anh không biết.

Tiểu Lâm: "..."

Gã thấy Úc Thu mắt liền sáng lên, chạy vội đến quầy: "Order, order đi!"

Là người đứng quầy chính, Úc Thu đành tạm gác việc đang làm đi tới nhận đơn: "Anh muốn dùng gì ạ?"

"Lấy..." Kể ra vị khách này trông cũng lạ, đeo liền mấy chiếc nhẫn vàng trên cùng một ngón. Úc Thu nghĩ, nếu có thể thì gã nhất định sẽ đeo đầy hai tay. Gã chỉ vào một món nước trong thực đơn, tay xoè ra rất lâu. "Cái này."

Úc Thu phát hiện có một trong loạt nhẫn vàng đó đã xỉn màu, dần ngả sang đen.

"Vâng. Đơn của anh số 10, xin chờ một chút." Úc Thu đưa hoá đơn ra; khi nhận lấy, gã duỗi ngón tay về trước để như vô tình chạm phải mu bàn tay Úc Thu.

Gã nói, vẻ ngả ngớn: "Cảm ơn nhá." Điệu bộ tự nhiên, thái độ bình thường, như thể người vừa quấy rối chẳng phải gã.

Úc Thu cau mày, ngay khi vị khách nọ cất bước đi tới khu vực chờ. Anh cúi nhìn tay phải – vừa rồi trong một thoáng gã chạm vào, chả hiểu sao anh cảm nhận được sự châm chích.

Nó khiến anh lấy làm ghê tởm.

Và cùng lúc đó, anh còn cảm nhận được sự nóng rẫy trước khi gã rút tay về, đây mới là điều dấy lên lòng tò mò của Úc Thu. Đúng vậy, không phải vết chai, cái cảm giác trên da này rất lạ... Úc Thu kì cọ rửa tay, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái và bắt đầu pha thức uống cho vị khách thứ mười hôm nay.

Cửa hàng trưởng và Tiểu Lâm lùi vào góc, thấp giọng nói về cảnh tượng mà họ vừa chứng kiến ở đầu bên kia quầy, dù sao quán trà sữa cũng mở ngay cổng sau trường số một, khách ra vào phần lớn đều là học sinh và thành phần tri thức, hiếm khi gặp phải ngữ cặn bã giữa thanh thiên bạch nhật.

Tiểu Lâm ngây ra như phỗng, "... Thằng cha này phát gớm luôn đó. Em thấy Tiểu Thu trông như muốn chặt tay mình ném quách cho rồi."

Phải mất một lúc, cửa hàng trưởng mới hoàn hồn chửi: "Mả mẹ nó chứ, thằng cha này cố ý đúng không? Cố ý chứ còn gì! Tổ sư cái bọn dê xồm, dù hôm nay quán có đóng cửa anh cũng nhất quyết giã nó ra bã mới thôi!" Vừa nói, hắn ta vừa quơ lấy giẻ lau xông lên.

Và trong giây phút quyết định sinh tử của cửa hàng, Úc Thu chợt ngẩng đầu nhìn hai người họ: "Sao vậy?"

Cửa hàng trưởng "phanh" gấp, Tiểu Lâm lúng túng kéo tay hắn ta: "Không có, không có gì hết á."

Nói đoạn, cô rỉ vào tai cửa hàng trưởng: "Làm ơn đi, Tiểu Thu là đàn ông, thằng cha đó chỉ chạm vào tay anh ấy. Nếu giờ anh xông tới mắng 'cái đồ lưu manh đồ dê xồm', lỡ như gã nói 'xin lỗi nhá, tao đây đếu phải gay' thì anh làm gì được nữa?"

Cửa hàng trưởng: "Mẹ kiếp, em cũng thấy mà, vừa nhìn đã biết thằng đó xấu người xấu nết. Anh sợ gã chắc? Uổng công anh đây từng cảm kích, thấy gã thường xuyên ghé quán ủng hộ, mẹ nó chứ ai biết thằng cha này tồi như vậy."

"Em biết, em biết!" Tiểu Lâm cố khuyên. "Nhưng anh Vương, anh đừng bức xúc quá!"

Cửa hàng trưởng trố mắt nhìn cô.

Tiểu Lâm hơi cúi đầu, kéo tay hắn ta mạnh hơn: "Anh Vương à, anh đừng lo, em chỉ không muốn anh làm ra những hành vi bốc đồng nào nữa. Em... cũng biết anh từng làm gì rồi."

Cửa hàng trưởng im lặng một chốc, "Không sao."

Hai người nhìn Úc Thu pha nước, rồi nhìn Úc Thu thản nhiên bảo gã đàn ông đến lấy món.

Tiểu Lâm chưng hửng: "Anh ấy không biết gã là ai thật sao, không có tí ấn tượng nào ư?"

Cửa hàng trưởng che miệng, nói khẽ: "Có lẽ Tiểu Thu hơi 'chậm' về mặt này."

"Nhưng," Cô nhìn gã đàn ông ăn mặc loè loẹt toả ra hơi thở quái dị ngồi đằng kia. "Gã trông khác người quá xá, khó mà quên cho được. Chưa kể gã từng tới đây vài lần; trong đó có một lần quên mang tiền, xin WeChat của Tiểu Thu nữa."

Đầu giờ chiều, và trong quán chỉ có một vị khách duy nhất.

Gã liếc nhìn Úc Thu đang quay lưng về phía mình pha trà, sau khi lấy nước.

Gã ngồi trên hàng ghế da giữa quán, trước mặt là một chậu cây trang trí – tuy không biết nó thuộc giống cây gì nhưng có vẻ được nhân viên chăm sóc khá tốt, lá vừa xanh vừa to và quan trọng nhất, rất hợp ý gã.

Gã nấp mình sau cành lá sum sê, để nó che hết gương mặt và chỉ chừa ra một đôi mắt trữ đầy khát khao. Trong vô vàn khoảnh khắc mà Úc Thu không biết, gã đã truy lùng và chạy theo bóng anh. Hệt như loài rắn bám càng khắp nơi, gã thè ra cái lưỡi chẻ đôi, trơn trượt, ẩm ướt và tin chắc rằng mình sẽ là kẻ chiến thắng cuối cùng.

Trị an Lâm Giang luôn tốt, ít khi xảy ra những vụ án mang tính chất nghiêm trọng; cộng với sự phát triển kinh tế gần đây, đời sống của người dân ngày quà ngày vui tươi phong phú, ngay cả đồn công an địa phương chuyên phụ trách xử lý mâu thuẫn gia đình cũng đang ngồi chơi xơi nước.

Tống Ký Nhiên đã ngừng tra hỏi sau khi Hoàng Tư Nhiên thú tội, quanh đi quẩn lại cũng chỉ nhiêu đó – đêm Triệu Thiển chết, người hứa giúp cậu xử lý hiện trường mang mặt nạ, không quan sát được gì, cũng chẳng biết gã là ai, đến từ đâu, giúp mình như thế nào. Cái gì cũng không, họ biết làm thế nào khoanh vùng đối tượng tình nghi. Rồi Tống Ký Nhiên ngẫm lại, đêm đó trời tối mưa to, việc Hoàng Tư Nhiên không nhìn rõ đối phương âu cũng bình thường.

Ngoài ra, còn có nhóm tự sát mà Hoàng Tư Nhiên tham gia.

Hoàng Tư Nhiên cho hay, thoạt tiên cậu không hiểu sao bị kéo vào, sau khi chat chit riêng với trưởng nhóm mới biết đây là một nhóm chuyên xúi giục người ta tự sát. Cách đây khá lâu, họ có bỏ tiền điều tra nhưng kết quả cho ra cũng giống phía cảnh sát, là IP ảo ở nước ngoài và không thể khoá vị trí cụ thể.

Tống Ký Nhiên ngồi phịch xuống ghế, kết luận: "Em nghĩ thằng nhóc này chỉ biết bấy nhiêu thôi. Chúng ta thẩm vấn và gây áp lực rất nhiều rồi, ma quỷ cũng phải hiện nguyên hình."

Hà Miểu cầm ly nước đi ngang qua, "Phải nói, thẩm vấn rất nhiều rồi mà Hoàng Tư Nhiên vẫn chỉ nói bấy nhiêu, nên cuối cùng chúng ta cũng chỉ biết được chừng này."

Lý Tân gật đầu, "Có hỏi bao nhiêu cũng không ra, trừ phi..."

Hà Miểu cắt ngang lời cô bằng cái liếc mắt sắc lẹm.

Lý Tân bèn cười giả lả.

Tống Ký Nhiên: "Trừ phi cái gì cơ?"

Lý Tân: "Tránh ra chỗ khác đi, chắn đường quá! Trừ phi gì? Cậu ta là vị thành niên, cậu còn tính làm gì hả?"

Đi tới bàn làm việc Lục Trì Phong, Hà Miểu nhướng mày nhìn gương mặt cau có nọ: "Đội phó," Cô gõ tay lên bàn. "Cục trưởng tìm anh kìa, lên lầu đi."

"Cục trưởng Tần?" Lục Trì Phong ngẩng đầu lên. "Tôi đi ngay."

Hắn cẩn thận khoá màn hình đóng laptop, ra khỏi văn phòng đi lên tầng trên.

"Cốc cốc."

"Vào đi."

Tần Tiêu dựa vào ghế da, mỉm cười nhìn Lục Trì Phong: "Tiểu Lục đến rồi à, ngồi đi cháu."

Lục Trì Phong khép cửa lại, đứng nghiêm.

Tần Tiêu ân cần hỏi: "Dạo này thế nào rồi?"

Lục Trì Phong nói thẳng: "Có chuyện gì, mời cục trưởng cứ nói." Nếu không, tôi đây có vấn đề muốn hỏi.

"... Làm gì sốt ruột thế," Tần Tiêu nghẹn họng. "Vậy chú không vòng vo nữa. Cháu hỏi chưa?"

Lục Trì Phong chậm nửa nhịp, chưa hiểu lắm câu hỏi của ông: "... Tôi phải hỏi gì?"

"Về T," Tần Tiêu nói. "Cháu đã hỏi Tiểu Thu chưa?"

Lục Trì Phong nhíu mày, "... Hỏi rồi."

"Tiểu Thu nói gì?" Tần Tiêu hỏi.

Lục Trì Phong trả lời những gì mình nghe được, "Em ấy nói 'không biết'."

"Thế à," Tần Tiêu gật gù. "Xem ra Tiểu Thu vẫn nhớ là phải bảo mật."

"Phải bảo mật?" Lục Trì Phong hỏi vặn lại. "Nếu đã là chuyện phải-bảo-mật, vậy cục trưởng bảo tôi hỏi làm gì?" Có hỏi Úc Thu cũng không nói.

"Vừa khéo, điều này cho thấy Úc Thu rất đáng tin cậy đúng không nào?" Làm trong nghề biết bao năm, nói Tần Tiêu là con cáo già cũng chẳng ngoa, thêm vài câu đổi vài từ đã biến thành một lời khen ngợi hay ho.

Lục Trì Phong nghe mà mát lòng mát dạ, dù người được khen chẳng phải hắn.

Nhìn cái mũi nở ra kia, Tần Tiêu thấy buồn cười làm sao. Ôi chao, vẫn là con nít!

Có điều, lại đúng ý ông. "Tiểu Lục này," Tần Tiêu đứng dậy. "Giúp chú một chuyện nhé."

"Chuyện gì?" Lục Trì Phong hỏi.

"Tin chú đi, chắc chắn cháu sẽ rất sẵn lòng," Ông tự tin vỗ ngực. "Giúp chú chăm sóc Úc Thu."

Lục Trì Phong sửng sốt.

Tần Tiêu giải thích: "Vốn dĩ người phụ trách chăm sóc Úc Thu là Tô Tuyết Sơn. Cháu cũng biết đó, Tuyết Sơn là anh của Úc Thu, đương nhiên không phải anh em ruột thịt, nhưng gần đây cậu ta..."

Lục Trì Phong tiếp lời ông: "Gần đây đội trưởng Tô đang đi công tác ở thành phố khác."

Tần Tiêu: "..."

Ông ngờ ngợ, "Tiểu Thu nói cho cháu biết?"

Lục Trì Phong bày ra vẻ mặt kiểu chứ không thì ai nữa.

"Rồi," Ông cười. "Dù sao chuyện này cũng phải giao cho cháu."

"Được, tôi hiểu. Cục trưởng còn chuyện gì nữa không?"

"Hết rồi," Tần Tiêu nhìn Lục Trì Phong, thắc mắc. "Nhưng sao cháu không hỏi chú gì nhỉ? Ví dụ như, chú và Úc Thu biết nhau như thế nào."

Lục Trì Phong ngồi xuống sofa, lắng tai nghe xem Tần Tiêu muốn nói gì nữa.

Nhưng ông dừng lại ở đó.

Lục Trì Phong tặc lưỡi: "Cục trưởng à, nếu đã không muốn nói thì chi bằng đừng bắt đầu."

Tần Tiêu bật cười: "Mấu chốt là có một số chuyện chưa thể nói cho cháu vào lúc này, toàn là thông tin tuyệt mật thôi."

Lục Trì Phong gật đầu, không xổ rổ câu hỏi dằn vặt mình mấy bữa nay ra.

Dù sao đi nữa hắn cũng sẽ tự điều tra ra hết.

Hai người trò chuyện một lúc về tình hình trong Cục gần đây. Trước khi Lục Trì Phong đi, Tần Tiêu hỏi câu cuối cùng: "Tiểu Lục, cháu thân với Úc Thu, nói cho chú nghe xem, gần đây tâm trạng thằng bé thế nào rồi?"

"Tâm trạng?" Lục Trì Phong đặt tay lên nắm cửa. "Hẳn là ổn rồi." Ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra, giọng mình khi nói về Úc Thu luôn dịu dàng đến lạ kỳ.

Tống Ký Nhiên mà ở đây chắc bật ngửa.

"Ừ, vậy thì tốt. Úc Thu có gặp vấn đề gì khác nữa không?"

"Không," Lục Trì Phong hơi nghiêng đầu nhìn Tần Tiêu, rút bớt sự ngả ngớn thường ngày để thêm vào vẻ nghiêm túc ít khi. "Mặc dù không biết tại sao Úc Thu đột ngột bỏ đi và trong bảy năm qua em ấy đã sống như thế nào, nhưng tôi biết Úc Thu phải uống thuốc mỗi ngày, có đôi khi rơi vào trạng thái hoảng loạn không giải thích được, thỉnh thoảng còn phải đi khám tâm lý. Tôi sẽ chú ý đến những điều này khi chăm sóc Úc Thu."

Dõi mắt trông theo Lục Trì Phong, ông lầm bầm, giọng rầu rầu: "... Thằng nhóc cháu nhanh tay nhanh chân gớm. Úc Thu mới về Lâm Giang có bao lâu đâu mà đã tra ra được chừng này, có khi đọc hết lý lịch trích ngang của bác sĩ điều trị cho Úc Thu rồi cũng nên."

./.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play