Về nhà chẳng thấy ai, cả quản gia cũng không có. Hoàng Tư Nhiên lấy làm ngờ ngợ, mò mẫm thay giày rồi bật đèn phòng khách.
"Tách."
Cậu giật mình, hoá ra mẹ có nhà.
Hoàng Tư Nhiên thở ra, nhìn mẹ đang ngồi trên sofa phòng khách. Mắt mẹ nhìn chằm chằm, nhưng cậu không thấy lạ mà còn thân mật chào hỏi bà từ khoảng cách vài mét: "Mẹ chưa ngủ nữa ạ?" Cậu thoáng nhìn đồng hồ treo tường, "Đã muộn thế này rồi."
Người phụ nữ trên sofa chẳng nói năng gì, chỉ thôi nhìn cậu.
Im lặng.
Đèn bật lên, ánh sáng bị cắt thành từng mảng bởi nhiều nội thất xa xỉ khác nhau, chiếu rọi mọi ngóc ngách trong nhà. Mí mắt giật nhẹ, Hoàng Tư Nhiên nghe thấy mẹ hỏi: "Hôm nay đi đâu?"
Cùng với đó, cậu nghe được tiếng lòng mình vỡ nát.
Tống Ký Nhiên chạy vèo về chỗ vờ đọc sách, trước khi Lục Trì Phong trở lại văn phòng.
Tống Ký Nhiên đành thú thật: "Sếp ơi, em không cố ý đâu, thật đó. Em chỉ đi ngang qua lấy nước, rồi sẵn tiện đứng hóng gió ở cửa một lát. Em thề là em không nghe thấy gì hết!" Cốt vì cậu quá tò mò, có bao giờ Lục Trì Phong trông rối rắm vậy đâu? Chỉ một cú điện thoại, dù không bắt máy cũng chẳng ai làm gì được... Sếp này, cứ như người yêu cũ gọi không bằng ấy?
"Ừ." Lục Trì Phong trở lại chỗ ngồi, đầu hơi choáng.
Chừng được lúc thì hắn cau mày lấy điện thoại ra, tay thoăn thoắt lướt liên tục trên màn hình.
Tống Ký Nhiên mon men lại gần: "À thì... Sếp ơi."
"Sao?"
"Vụ án của Triệu Thiển..."
"Đang điều tra."
"Em biết đội mình đang điều tra rồi," Tống Ký Nhiên đóng sách lại. "Cái em muốn nói, là thái độ và phản ứng của thằng nhóc đó lúc thẩm vấn quá đáng nghi."
"Ừ." Lục Trì Phong vẫn dán mắt vào màn hình điện thoại.
Tống Ký Nhiên rướn cổ nhìn, "Ơ? Sếp muốn mua nhà ạ? Vãi lều, nhà mẹ gì đắt vậy?!"
Lục Trì Phong đẩy đầu cậu ra, "Có gì thì hỏi nhanh đi."
"Vâng vâng," Tống Ký Nhiên nói. "Em chỉ muốn hỏi một câu, chúng ta cứ vậy thả Hoàng Tư Nhiên sao ạ?"
"Đương nhiên không." Lục Trì Phong cất điện thoại đi, tựa như chẳng tìm được căn nào vừa ý.
"Thế..." Tống Ký Nhiên gãi đầu, vụ án này do Lục Trì Phong cầm trịch, mặc dù xuất hiện nạn nhân mới nhưng manh mối nọ kia vẫn chưa rõ ràng. Ngay cả kẻ theo dõi và muốn thiêu chết Đặng Kỳ ở quận Hà Tân đêm đó cũng không chắc là Hoàng Tư Nhiên. Đúng, hiện trường quả có một giọng nam khác, nhưng độ trùng khớp với (giọng của) Từ Trạch cũng cao không kém – may sao anh trực văn phòng, đầy đủ bằng chứng ngoại phạm, chứ không cũng bị liệt vào diện tình nghi mất; vậy nên, tựu trung lại, không thể sử dụng làm bằng chứng.
"Chờ một thứ," Ánh đèn sợi đốt lướt qua bên mặt Lục Trì Phong, tạo thành cái bóng mờ nhàn nhạt. "Nếu tìm được, sẽ mời Hoàng Tư Nhiên về đây uống trà lần nữa."
"Thứ này là thứ gì? Có lẽ nào..." Tống Ký Nhiên chợt ngộ ra. "Nhưng sao tìm được?! Nhỡ tìm không thấy thì sao đây, sếp? Chưa chắc nạn nhân kè kè theo nó bên cạnh mà?"
Lục Trì Phong ngước mắt liếc nhẹ: "Dù chỉ 1% khả năng cũng nhất định phải tìm. Nếu tìm không ra, tức đang đi sai hướng, vậy sẽ chuyển sang hướng khác và tiếp tục tìm cho kỳ được manh mối tiếp theo nhưng, trước đó, phải loại trừ hết mọi khả năng."
Chợt, Từ Trạch từ đâu xông vào giơ túi chứng cứ lên: "Đội phó! Tìm được rồi, tôi tìm được thật này!"
Lục Trì Phong đứng phắt dậy, khi mà Tống Ký Nhiên còn đang há hốc: "Lập tức chuyển cho tổ kỹ thuật," Hắn cầm áo khoác cảnh phục lên. "Xách Hoàng Tư Nhiên về Cục cho tôi!"
Hoàng Tư Nhiên cười méo xệch: "Mẹ..."
"Đừng gọi tao như vậy." Người phụ nữ liếc mắt đi chỗ khác, như ngại nhìn cậu.
Hoàng Tư Nhiên mím môi.
"Hôm nay tao đến đồn, họ nói mày..."
Giết người. Hoàng Tư Nhiên thầm bổ sung thay mẹ.
Kỳ diệu thật nhỉ, sự phát hiện của mẹ lại khiến lòng cậu nhẹ hơn.
Quả nhiên mẹ vẫn biết. Mẹ là đấng toàn năng mà, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, chẳng việc gì có thể qua mặt mẹ. Mọi thứ đều (phải) nằm trong sự kiểm soát của mẹ và, cậu cũng đã quen với điều đó. Nhưng bây giờ mẹ biết rồi, phải làm sao đây?
Sè sẽ đến trước mặt mẹ, Hoàng Tư Nhiên chậm rãi quỳ xuống bày ra dáng vẻ phục tùng mà bà thích nhất: "Mẹ à, con chỉ đi hỗ trợ cảnh sát điều tra. Con không giết người."
Giết người? Bà giật thót, rõ là bà chưa nói thế.
"Con không có," Hoàng Tư Nhiên nhìn thẳng vào mắt mẹ. "Con chỉ đi, hợp-tác-điều-tra thôi." Cậu lặp lại và nhấn mạnh nó.
Đúng. Cậu không làm gì cả. Cậu không phạm sai lầm nào cả. Cậu chỉ đang giúp họ. Giúp Triệu Thiển, giúp Đặng Kỳ và giúp cho tất cả những người chạm đáy nỗi đau như mình.
"... Đủ rồi!" Không chịu được con trai nhìn mình với kiểu quái lạ như vầy, bà thẳng tay tát cậu. "Dù có làm hay không thì việc mày vào đồn đã lan truyền trong giới! Cha mày hôm nay gọi cho tao, tưởng gì, hoá ra bảo để mày yên!"
Hoàng Tư Nhiên lệch mặt trong cú tát trời giáng của mẹ. Tai ù đi, dù người phụ nữ trước mặt có mắng nhiếc thế nào cậu cũng chẳng nghe được nữa.
"... Tại sao tao lại sinh ra cái thứ như mày!"
"Còn nữa, thằng cha mày đúng là phường ác ôn..."
"..."
Mẹ có vẻ giận rồi, làm sao đây? Hoàng Tư Nhiên nghĩ, hình như mình đã làm cho mẹ buồn?
Nhưng, làm mẹ buồn là một việc tồi nhất trên đời.
Phải làm gì? Phải làm gì bây giờ? Hoàng Tư Nhiên tình cờ nhìn thấy một con dao trên bàn.
À, vậy thì hãy để mẹ biến mất.
Hoàng Tư Nhiên đưa tay về phía con dao như bị ma nhập.
"Mày đang làm quái gì đấy?! Mày định làm gì, hả!"
"Hoàng Tư Nhiên, mày điên rồi!"
Và sau cuối là một tiếng thét hoảng, rất ngắn.
Cùng lúc đó, Lục Trì Phong đứng bên ngoài hạ quyết định: "Phá cửa!" Hắn hơi né ra và, cánh cửa đánh ầm một tiếng, buộc phải nứt làm đôi.
Trong phòng khách sáng sủa, Hoàng Tư Nhiên cầm dao, người phụ nữ thì đang khuỵu xuống với một vết chém dài ứa máu dọc theo cánh tay.
Máu nhỏ từng giọt xuống sàn.
"Cách." Dao chạm đất, tay cậu như mất đi sức lực.
./.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT