Lời tiếp theo của Hoàng Tư Nhiên khiến Từ Trạch chỉ muốn lật bàn bóp cổ cậu.
"Ngoại trừ phần cuối." Hoàng Tư Nhiên bảo. "Anh không thể muốn nói gì thì nói, nhận định em là hung thủ. Tự sát gì chứ, làm ơn đi, chúng em lớn cả rồi, sao có thể giã từ cuộc sống dễ dàng vậy được? Em không biết tại sao anh lại biết về nhóm đó, nhưng sao cũng được, đó chỉ là một trò đùa mà chúng em bày ra, không hơn không kém. Với cả, em không giết Triệu Thiển." Hoàng Tư Nhiên dừng lại. "Mặc dầu không rõ lắm cách các anh xử lý vụ án, nhưng em vẫn biết điều cơ bản nhất đấy. Nếu muốn nhận định ai là hung thủ, anh cần phải trình bằng chứng ra nhỉ?"
Cậu cười khẽ, một nụ cười khiến Từ Trạch rùng mình.
Biết tỏng họ không có bằng chứng, Hoàng Tư Nhiên khảng khái thừa nhận, nhưng chính sự tự tin thái quá này đã khiến thái độ cậu trông càng như thách thức. Điều gì đã mang đến cho cậu một lòng tự tin mù quáng?
Từ Trạch cau mày.
"Rồi," Lục Trì Phong chẳng màng tới giọng điệu khiêu khích của cậu. "Vậy nói về Điền Kiến Trung đi. Cậu biết chú ta không?"
"Không." Hoàng Tư Nhiên mỉm cười, lại chạm vào góc áo. Sau nhiều lần cải cách, đồng phục của Lâm Giang số một không còn lấy xanh trắng làm chủ đạo mà bây giờ đã thiên về màu sắc đậm hơn. Và lúc này đây, vệt xi măng nơi gấu áo đã không còn nữa. Vì sao à?
Vì đã thiếu đi mất một mảnh.
"Hãy để em nói điều này nhé, anh cảnh sát." Hoàng Tư Nhiên tự tin đến là ngạo mạn. "Anh nói em giết người – có lẽ đúng, cũng có lẽ sai, vậy chân tướng là gì? Em không biết, tóm lại anh phải đưa ra được chứng cứ. Nếu đã không có gì hết, vậy tới lúc nên thả em ra rồi."
Hoàng Tư Nhiên đứng lên. Lục Trì Phong chợt hỏi: "Cậu cảm thấy những gì tôi nói thế nào?"
"Rất hợp lý, rất tốt – và mặc dù em rất muốn nhận xét như thế," Hoàng Tư Nhiên nói. "Nhưng anh cảnh sát nè, anh thực ra có thể đến đồn công an hỏi thử. Khi đó, Triệu Thiển là người chủ động rút hồ sơ, em không hề ép buộc nhỏ. Thành ra, anh có thể từ từ ngẫm lại xem có phải suy luận của anh đang dựa quá nhiều vào sức tưởng tượng của mình không?"
Chín giờ tối. Văn phòng đội điều tra hình sự.
Lục Trì Phong vẫn cảnh phục thẳng thớm, vẫn mặt lạnh ngàn năm, vẫn đang rê chuột cắm mặt vào màn hình máy tính – chẳng biết xem gì mà trông chăm chú lắm. Ngoại trừ hắn, Tống Ký Nhiên là người duy nhất còn đây. Cậu đang ôm một cuốn giáo trình dày cộp có tên Phương pháp điều tra để bổ sung kiến thức, phấn đấu thoát khỏi danh hiệu "gà mờ" càng sớm càng tốt.
Trong nhất thời chỉ còn tiếng rê chuột và lật sách, ôi, hài hoà làm sao!
"Brừm", điện thoại trong tay Lục Trì Phong rung lên.
Chẳng biết ai gọi mà sếp ta cau mày.
Hắn không bắt máy ngay mà liếc nhẹ sang Tống Ký Nhiên trước khi đi ra ngoài sảnh văn phòng.
Mắt thì hướng về sách, nhưng tai của Tống Ký Nhiên đã bay theo Lục Trì Phong tự bao giờ.
"Sao?" Ngắn gọn. Lạnh nhạt. Đó là cách Lục Trì Phong trả lời điện thoại. Hắn áp điện thoại lên tai, vừa hỏi vừa bước về phía dãy cửa kính sát đất. Nhìn từ góc độ này, hắn có thể tận hưởng trọn vẹn khung cảnh về đêm an tĩnh, cùng với muôn màu muôn vẻ của ánh đèn neon.
Úc Thu đầu dây bên kia hơi sửng sốt.
Tay siết chặt điện thoại, Úc Thu mất tự nhiên sờ mũi: "... Alo?"
Lục Trì Phong trầm giọng, "Ừ."
Úc Thu đứng bên ban công, hốt nhiên không biết phải nói gì. Anh ngập ngừng, khi nghe thấy tiếng nước trong bếp dừng lại: "Em muốn hỏi, anh có thấy tin nhắn của em không?" Anh đang nói về một giọng nam khác xuất hiện trong tin nhắn thoại của Đặng Kỳ.
"Có."
"Không phải thuộc về Đặng Kỳ nhỉ? Có hai đoạn âm thanh trong tin nhắn phải không?"
"Ừ."
Vẫn là kiểu trả-lời-một-chữ, như người lạ. "Vậy... anh tìm thấy người nọ chưa?"
"Rồi."
"À..." Úc Thu nói. "Có vẻ như kỹ thuật đã tiên tiến hơn nhiều." Chẳng biết phải tiếp nối câu chuyện như thế nào.
"Nhưng chưa thể trở thành bằng chứng trước toà."
Úc Thu: "Ừm."
Im lặng.
Chắc chắn rồi, sượng đến vậy mà. Úc Thu nghĩ thầm, dẫu sao thì anh và hắn cũng có mối quan hệ đặc biệt – một mối quan hệ từng yêu. Bảy năm, gặp lại Lục Trì Phong sau bảy năm cũng không gì đáng phải ngạc nhiên, dầu gì anh cũng đã trở lại thành phố Lâm Giang; còn Lục Trì Phong, sau khi tốt nghiệp về quê làm việc âu cũng nhân chi thường tình.
Suốt bảy năm, anh đã ghé qua nhiều thành phố như chó nhà có tang, trốn trốn tránh tránh và chưa bao giờ thực sự được nhìn thấy ánh sáng. Trớ trêu thế nào, đi một vòng thật xa để rồi theo Tô Tuyết Sơn về đây. Úc Thu nhìn ra ngoài, nghĩ: Con đường này khi nào mới kết thúc,khi nào mới có thể kết thúc chứ?
Anh vô thức trả lời: Có lẽ, vào lúc này. Chỉ cần nhảy xuống từ đây, hết thảy rồi sẽ ổn. Nó sẽ đặt dấu chấm hết cho mọi thứ.
Như bị ý nghĩ này mê hoặc, Úc Thu đặt tay lên lan can và...
Chợt, một giọng nam trầm khàn lạnh nhạt đánh sâu vào lòng: "Còn việc gì nữa không?" Nó chẳng phải một câu hỏi êm tai.
Song, như có phép mầu, nó đã khiến Úc Thu tỉnh táo trở lại.
Anh nghe thấy tiếng tim mình đập chệch đi. Anh nói, sau một đỗi chần chừ: "Còn một việc."
"... Gì?"
"Em," Úc Thu nhắm hờ mắt, bóng đêm như muốn ăn mòn anh. "Em muốn nhờ anh tìm giúp một căn nhà. Bí mật, và tốt nhất là..." Không ai tìm được.
"Ha," Tiếng hắn bật ra như giọng cười mỉa. "Tại sao? Úc Thu, em lấy tư cách gì mà nhờ vả anh?"
Tim thắt lại, Úc Thu như ngã vào niềm đau chất chồng. Anh chật vật trong chính những gì mình thốt ra: "Em, em biết mình sai rồi. Em xin lỗi, thực sự xin lỗi anh... Bạn bè đi được không? Hay bạn cùng lớp? Anh có thể giúp em, được kh..." Anh nín bặt, trước tiếng động lớn bên kia điện thoại.
Đôi tay gầy guộc trên lan can bỗng run: "Em xin lỗi, thực sự xin lỗi, xin lỗi anh..." Anh lặp đi lặp lại câu nói này.
Xin lỗi? Lục Trì Phong nghĩ, hoá ra cảm giác máu dồn lên não là đây. Hắn nhíu chặt mày, cảm tưởng từng thớ gân trên đầu đương nhảy giần giật. Hắn bóp trán, lòng đau nhưng miệng thì cười. Bảy năm chia tay không lời tạ từ, nỗi nhớ triền miên suốt ngần ấy thời gian, thậm chí cả lúc có nhau, hết thảy chỉ đổi lấy một lời xin lỗi và thân phận "người bạn". Vậy thì câu tỏ tình, lời trót yêu khi đã trưởng thành còn ý nghĩa gì chứ? Lục Trì Phong gằn từng tiếng: "Úc Thu, thế là từ đó đến nay em chơi qua đường anh đúng không?"
"Không, không có..."
Lục Trì Phong bật thốt: "Vậy tại sao em..." Vậy tại sao em thình lình biến mất?
Lời chưa trọn, hắn đã nghe thấy một giọng nam khác vọng vào: "Tiểu Thu à, em đang nói chuyện với ai vậy?"
Cũng chẳng xa lạ gì cho cam. Lục Trì Phong chỉ mất vài giây đã nhận ra, cái giọng này vừa xuất hiện ngày hôm kia chứ đâu, còn gọi điện thoại cho hắn.
Con mẹ nó chứ đồng nghiệp, Lục Trì Phong bật cười. Giỏi lắm Úc Thu, ngoài bạn trai, bạn bè, bạn cùng lớp, giờ giữa chúng ta có thêm một mối quan hệ đồng nghiệp à?
"Ừm. Em nói xong chưa?"
"... Xong ngay ạ!"
Úc Thu nói vào điện thoại: "E-em... phải cúp rồi."
Lục Trì Phong bình tĩnh trở lại, thể như người vừa suýt nổi giận không phải hắn. "Ai đó?" Biết rồi mà còn cố hỏi.
"... Anh của em."
"Ừ."
"Vậy, em cúp nhé. Xin lỗi vì đã làm phiền anh ngày hôm na..."
Lại xin lỗi. Lục Trì Phong đột nhiên cắt ngang, trước khi Úc Thu cúp máy: "Úc Thu. Tìm nhà chứ gì? Anh tìm giúp em."
Cúp điện thoại, Úc Thu hít sâu một hơi rồi trở lại phòng khách.
Căn phòng ngập trong sắc vàng dịu nhẹ, chỉ có thứ ánh sáng này mới khiến Úc Thu thực sự thả lỏng.
Trên sofa, Tô Tuyết Sơn đang ngồi gọt táo. Tính tình dịu dàng, bề ngoài tuấn tú – đó là cách mọi người dành những lời có cánh cho y, nhưng bất cứ ai ngồi lên được "chiếc ghế đội trưởng này" thì lòng dạ cũng phải sâu không đáy.
"Tới đây ngồi đi em." Tô Tuyết Sơn gọi anh.
"Vâng." Úc Thu ngồi xuống bên cạnh y.
"Vừa rồi nói gì thế?"
"Về chuyện đổi ca vào ngày mai ạ."
"Nếu sợ, em cứ ở nhà đi." Tô Tuyết Sơn đút cho anh một miếng táo.
Úc Thu nhận bằng hai tay, "Thôi. Em vẫn muốn... được tiếp xúc với xã hội."
Tô Tuyết Sơn gật đầu, nói sang chuyện khác: "Chữ T trước cửa, anh đã kiểm tra camera."
Úc Thu khựng lại.
"Vẫn như cũ," Tô Tuyết Sơn nói. "Một đứa bé thoạt nhìn chừng năm, sáu tuổi, lấy chìa khoá khắc lên tường. Bọn anh vẫn đang tìm đứa bé đó. Có lẽ nó không ở trong Shiratorii, phỏng chừng đến từ các khu dân cư lân cận."
Úc Thu nói, giọng mỏi mệt: "Đừng tìm nữa."
Tô Tuyết Sơn đặt dao gọt hoa quả xuống.
"Dù sao cũng sẽ giống như trước, không có gì khác biệt." Hoặc lạc mất đứa trẻ; hoặc nếu tìm được thì lời khai đại khái sẽ là có một gã đàn ông, hoặc một mụ đàn bà đeo mặt nạ nhờ nó viết hộ, ngoài ra nó không hiểu gì hết, cũng không biết tả như thế nào về ngoại hình. Cứ vậy nhiều năm trôi qua, họ chẳng có lấy một bức phác thảo chân dung. Còn chữ T ấy ư? Họ như muốn chơi đùa với Úc Thu vậy thôi, chỉ đột nhiên xuất hiện chứ chẳng có động thái uy hiếp gì.
Nó hệt như một lời tuyên bố. Tuyên bố với Úc Thu rằng: "Lại tìm thấy cậu rồi."
Úc Thu đã quá mệt mỏi, "Có phát hiện được gì không anh?" Ví dụ như tiếng bước chân trước cửa, hay chữ T bỗng dưng hằn sâu hơn.
"Không có gì hết."
"... Vâng."
Tô Tuyết Sơn đưa cho anh một miếng táo khác, "Sao em không nói chuyện này cho anh biết vậy, Tiểu Thu?"
Úc Thu không trả lời, cũng không buồn giơ tay nhận táo. Anh chỉ bảo: "Em mệt."
Tô Tuyết Sơn không hỏi nữa.
Úc Thu: "... Vậy em có cần tìm nhà mới không?"
Y lắc đầu: "Không cần gấp thế đâu, ngày mai anh sẽ nộp đơn. Việc chuyển nhà phải được phía trên phê duyệt trước." Y khẽ khàng đặt tay lên tay Úc Thu. "Tiểu Thu nghe anh nói nhé, nhất cử nhất động của em đều có thể lọt vào mắt họ. Bọn anh phải đảm bảo an toàn cho em, nên không khỏi chú ý đến động thái của em."
Úc Thu không trả lời.
"Tối nay nghỉ ở đây, em nhé?" Tô Tuyết Sơn hỏi.
"Vâng." Úc Thu cúi đầu, trông có vẻ buồn ngủ.
"Để anh dọn phòng cho em," Tô Tuyết Sơn cười. "Đã lâu em không tới đây."
./.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT