Mái nhà khu C Bạch Tháp, trên mái dốc ngoài cửa sổ, có hai người một ngồi và một đứng.

Hạng Khôn hóa thành báo đen, cái đuôi thon dài đặt bên chân, nhìn ánh lửa xa xa chưa được dập tắt, màu cam chiếu rọi bầu trời nhưng dường như không ảnh hưởng đến bất cứ ai ở khu vực khác, bốn phía yên tĩnh, từ sau khi đoàn xe trước đó rời đi, bên trong Bạch Tháp không còn động tĩnh gì nữa.

Một tay Quý Hồng Nguyên đút túi, đứng ở rìa mái hiên, dưới chân là mặt đất cách mấy chục mét, gió đêm thổi lên mái tóc và vạt áo của ông ấy, cơ thể ông ấy lắc lư mà không chút lo lắng sẽ ngã xuống, bình tĩnh nói: "Do Hạng Thần làm ra?"

"Hẳn là vậy." Hạng Khôn nói: "Người của Bạch Tháp thật đúng là giữ được bình tĩnh mà, hay là quả thật bọn họ không có nhân lực?"

"Cũng có thể là quá tin người đội trưởng đi ra ngoài kia." Quý Hồng Nguyên nói: "Số lượng dân số thành phố F không lớn, chắc là cảm thấy không làm ra hỗn loạn gì được."

Đang nói, đoàn xe từ xa trở lại, cửa tự động nhận dạng quét biển số xe rồi từ từ mở cửa. Quý Hồng Nguyên nhìn đoàn xe biến mất trong tầm mắt, nói: "Trên xe có không ít dấu vết lõm. Lúc ra ngoài tổng cộng tám chiếc xe mà khi trở về vẫn là tám chiếc, cảm giác cũng không ít người, ừm..."

Hạng Khôn ngước mắt nhìn ông ấy: "Sao?"

"Lửa lớn như vậy, không có chuyện Hạng Thần không xung đột với bọn họ, toàn bộ nguyên vẹn trở về... Không phải phong cách của con trai em." Quý Hồng Nguyên sờ cằm: "Có phải đã đạt được thỏa thuận gì không? Không phải anh nói Tiểu Xuyên có thể làm ra thuốc biến nạp mới sao?"

Hạng Khôn run tai: "Ý của em là... Đừng nói là, đúng là có thể."

"Nếu như có thể lôi kéo đám người này, hẳn là cũng khá tốt." Quý Hồng Nguyên khoanh tay, ngón tay gõ gõ trên cánh tay: "Đi thôi, nhân lúc trời còn chưa sáng, trước tiên đưa đám Omega kia ra ngoài."

Hai người quay trở lại từ cửa sổ, nhóm Omega đã mang theo túi lớn và túi nhỏ của họ, chờ đợi trong đại sảnh ký túc xá khu C.

Ngoại trừ những người bị rối loạn tâm thần và nghiện ma túy quá nặng nên không thể rời đi, những Omega còn lại đã căng thẳng đứng chờ. Thậm chí còn có một số người mang theo rất nhiều lương khô và nước trong hành lý của họ, sợ đi ra ngoài sẽ không có thức ăn.

"Tất cả đi theo tôi, đừng chạy lung tung." Quý Hồng Nguyên ra hiệu, dẫn đầu đi ra ngoài, ông ấy lấy thẻ từ lấy được đưa cho Hạng Khôn một cái, hai người ra khỏi khu C liền chia nhau hành động, Hạng Khôn đi lấy xe và liên hệ với vị trung úy kia, ông ấy thì dẫn người đến địa điểm được chỉ định chờ đợi.

Tuyến đường rời đi đã được thiết lập từ lâu, trong vòng một tiếng này, các camera gần đây sẽ không chụp được họ, một số hình ảnh bên trong camera đã được thay đổi, đám đông đi dưới máy ảnh, màn hình background process, nó hoàn toàn trống rỗng và yên tĩnh như nơi này.

Quý Hồng Nguyên đã nhớ kỹ tất cả các tuyến đường thoát hiểm từ sớm, tính toán thời gian tuần tra, khoảng thời gian sắp bình minh là an toàn nhất, đó là lúc canh phòng mệt mỏi nhất, camera và background process cũng không có ai xem, là thời gian chạy trốn thích hợp nhất.

Ra khỏi khu C, cái đuôi thon dài của báo đen chuyển động quanh mắt cá chân của Quý Hồng Nguyên, sau đó nhanh chóng rời đi theo hướng khác. Quý Hồng Nguyên nhìn theo đối phương đi xa, lúc này mới dẫn người từ trên cầu thang xoay tròn đi xuống lối ra an toàn.

Thiết kế kiến trúc của khu C rất kỳ lạ, ông ấy kết nối với tòa nhà khu B bên cạnh và chỉ có tòa nhà khu B là lối vào duy nhất. Từ thang máy chuyên dụng tầng một của khu B lên tầng bốn, sau khi ra ngoài là tầng bốn của tòa nhà khu C, từ sảnh tầng một của khu C đi qua khu vườn là ký túc xá Omega ở khu C.

Chỉ có một lối vào bên trong khu vực C, giống như cố tình che giấu một lâu đài "cổ tích".

Trừ khi đi vào từ trên không, nếu không người ngoài không thể tìm thấy vị trí vào khu vực C.

Camera trong thang máy chuyên dụng đã bị Hạng Khôn phá hủy từ trước đó, Quý Hồng Nguyên dẫn người đi ra sau đó trực tiếp đi đến gara ngầm, đến vị trí được chỉ định, đoàn người tách ra trốn dưới vỏ chống thấm nước của mấy chiếc xe lớn, Quý Hồng Nguyên nhìn thời gian, khoảng cách thời gian hội hợp với Hạng Khôn còn hai mươi phút.

"Tiểu Quý" Phía sau một người phụ nữ Omega căng thẳng nói: "Chuyện này, chuyện này thực sự có thể làm được? Có thể trốn thoát được à?"

"Yên tâm đi, những gì tôi đã hứa thì tôi nhất định sẽ làm được."

Người phụ nữ gật đầu, có lẽ xung quanh quá yên tĩnh, họ đi ra mà không gặp bất cứ nguy hiểm nào, cuối cùng thư giãn một chút, nói: "Đó là Alpha của anh? Anh ấy giỏi thật, gen rất tốt đúng không?"

"Cũng được." Quý Hồng Nguyên suy nghĩ một chút: "Tôi tốt hơn một chút."

Người phụ nữ cười, nói thêm: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy hóa thú, bình thường hay nghe bọn họ nói... Nhưng lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy. Chuyện này, người đàn ông này đã biến thành động vật, thực sự không có vấn đề gì à? Sẽ không có gì... Di chứng sao?"

"Có một chút." Quý Hồng Nguyên ngồi xổm xuống, kéo tấm chắn chống thấm nước phía trên đỉnh đầu, nói: "Nghe nói Alpha càng có gen tốt, bởi vì hormone, pheromone thay đổi, v.v., còn có cái gì mà... Thùy trán? Tôi cũng không hiểu lắm, tính cách và cảm xúc sẽ có chút thay đổi, làm việc dễ trở nên cực đoan."

"Vậy, vậy thì anh ấy..." Người phụ nữ nghe thấy vậy liền mở to mắt, những người còn lại cũng vây quanh, cẩn thận nhìn ông ấy: "Vậy phải làm gì giờ?"

"Thuốc biến nạp có thể kiềm chế một phần cảm xúc nhưng không phải là một kế hoạch lâu dài." Quý Hồng Nguyên nói: "Tôi nghe nói sẽ có thuốc biến nạp kiểu mới, chắc là sẽ càng ngày tốt hơn, đừng lo lắng."

"Làm sao mà không lo lắng được..." Một người đàn ông khác đang trốn, hạ thấp giọng nói của mình: "Nhưng sau khi chúng ta ra ngoài thì phải đối mặt với chuyện gì đây? Ăn, mặc, ở, đi lại... Chắc chắn không có điều kiện tốt bằng Bạch Tháp, theo ý anh thì những Alpha đó cũng rất đáng sợ, nếu họ là... Nếu trở nên cực đoan, chúng tôi lại không giống như anh, không có khả năng bảo vệ bản thân."

Những người còn lại cũng bắt đầu lo lắng, xì xào với nhau, có ai đó nói: "Anh định sắp xếp cho chúng tôi ở đâu? Chúng tôi phải sống như thế nào?"

Quý Hồng Nguyên lại nhìn thời gian: "Đi khu vực hoạt động của nguy cơ thấp, nơi đó chỉ có Beta không có tính công kích thôi, yên tâm đi."

"Chỉ có Beta?" Lại có người nói: "Vậy thì sao mà được? Chúng tôi là Omega, chúng tôi phải tìm một Alpha có thể bảo vệ chúng tôi. Không thể tìm thấy một nơi có Alpha nhiều một chút mà nguy hiểm à?"

"Alpha đều ở khu hỗn hợp và khu vực hoạt động có nguy cơ cao, khu vực hoạt động có nguy cơ cao là nhiều nhất nhưng rất nguy hiểm." Quý Hồng Nguyên liếc mắt nhìn người nói chuyện một cái, vẻ mặt lạnh nhạt: "Nếu anh sợ thì chi bằng trở về? Tôi có thể đưa anh về, coi như không có chuyện này."

Những người còn lại nhận thấy tâm trạng ông ấy đã thay đổi, ngay lập tức không dám lên tiếng nữa. Mặc dù Bạch Tháp có điều kiện tốt nhưng luôn phải làm các loại thí nghiệm, cũng rất khó chịu. Quay lại thì không muốn quay lại, nhưng ra ngoài... Đi ra ngoài không có gì hết, tất cả phải dựa vào chính mình, họ việc làm kiểu gì đây? Lại còn không thể để Bạch Tháp phát hiện...

Mọi người phát hiện ra rằng, có vẻ như họ đã suy tính không hoàn hảo.

Người gần Quý Hồng Nguyên nhất nói: "Này, Alpha của anh trông rất dễ nói chuyện, anh có thể giúp chúng tôi tìm một vài alpha như anh ấy không? Chỉ cần không quá nguy hiểm và có thể bảo vệ chúng tôi là được. Tốt nhất là độc thân, vậy..."

"Này!" Có người nhíu mày nói: "Có thể cứu chúng ta ra ngoài đã là tốt rồi, anh đưa ra nhiều yêu cầu như vậy làm gì? Nếu anh cảm thấy mình không sống nổi thì tự mình tìm người đi hoặc là giờ quay về!"

"Tôi chỉ hỏi một chút thôi mà?" Người bị mắng lập tức không vui, anh ta là một Omega còn rất trẻ, ban đầu cũng là một trong những người đầu tiên vào Bạch Tháp, bởi vì từ đầu đã ở trong thành phố F nên hầu như không gặp phải chuyện gì đáng sợ, cũng chưa từng thấy qua mấy con tang thi, theo anh ta, phòng thí nghiệm trong Bạch Tháp đáng sợ hơn nhiều.

Anh ta cũng sắp đến kỳ phát tình, bởi vì sự bùng phát của virus nên đã bị đưa vào Bạch Tháp và bị buộc phải tiêm thuốc ức chế với cường độ cao, chuyện này khiến anh ta cảm thấy không hài lòng.

Bởi vì dáng vẻ anh ta trông rất tốt, tuổi còn trẻ, cộng thêm thời gian dài ở Bạch Tháp, các nhân viên đối xử tốt với anh ta nên anh ta cũng nghiễm nhiên có ý thức "chủ nhân" của một phần Bạch Tháp, bây giờ biết rằng thành phố F là nơi trú ẩn duy nhất, nhà của anh ta ở thành phố F, hoàn cảnh gia đình cũng không kém, so với những người khác sau khi đi ra ngoài không biết tim nơi nào để sống thì anh ta vẫn còn một số cảm giác vượt trội, nghĩ rằng mình có thể về nhà, ít nhất là không phải lo lắng về vấn đề cư trú.

Nhưng bây giờ ông không biết khu vực hoạt động có nguy cơ thấp là khu vực nào, còn có thể về nhà hay không, trái tim anh ta lập tức không còn bình tĩnh được nữa.

Anh ta nghĩ, với ngoại hình và tuổi tác của mình, bên ngoài đều là Alpha có gen cao, không phải là sẽ dễ dàng tìm được một người bạn đời phù hợp à?

Cần gì phải trốn tới trốn lui? Khiến chính mình phải uất ức?

Những ngày này anh ta đã bị thực hiện vô số thử nghiệm trên Bạch Tháp, tâm lý của anh ta đã bị bóp méo, anh ta là Omega hoàn toàn trong sáng còn độc thân và chưa lập gia đình nhưng lại bị buộc phải làm một thí nghiệm mang thai. Ngay cả khi chỉ mang thai hộ bằng máy, chỉ cần trích xuất một số thứ trong cơ thể của anh ta, anh ta vẫn có một ảo ảnh rằng mình đã vấy bẩn.

Những cỗ máy đó không biết có bao nhiêu kết tinh của anh ta và vô số Alpha, mặc dù không thành công nhưng khiến anh ta cảm thấy ghê tởm.

Nếu có thể, trước khi đi, anh ta thực sự muốn phá hủy những cỗ máy đó.

Bây giờ anh ta đã được tự do liền muốn tìm một vài Alpha độc thân ưu tú thì sao? Có thể thành hay không cũng phải nhìn ý nguyện của nhau à? Anh ta cũng không muốn cướp người của ai, cũng không có ý định ép buộc ai, sao lại không được?

Omega trẻ liếc nhìn những người quát anh ta một cái, tự nhủ: Thật là một người xấu xí thích tác oai tác quái.

Quý Hồng Nguyên không để ý tới mấy người nhỏ giọng cãi vã, ông ấy cũng không có ý định giúp Omega tìm cái gì Alpha, đừng nói ông ấy căn bản không tìm được, cho dù có cơ hội tìm được, ông ấy cũng không có thời gian. Có thể cứu người ra khỏi đây rồi sắp xếp xong xuôi là đã tốt lắm rồi.

Nếu không phải sau này ở Bạch Tháp sẽ có một trận chiến và sợ liên quan đến những Omega vô tội này thì ông ấy cũng lười cứu họ ra ngoài. Bên trong Bạch Tháp an toàn hơn nhiều, không cần phải mất thời gian cho việc này.

Thế giới con người ngày nay, không thể chịu đựng được việc mất bất kỳ Omega nào. Có chuyện không cẩn xảy ra thì đừng xảy ra vẫn hơn.

Sau hai mươi phút, một ánh huỳnh quang màu vàng xuất hiện ở phía xa.

Đó là đôi mắt của báo đen, tốc độ của ông rất nhanh, yên lặng không một tiếng động xuất hiện bên cạnh Quý Hồng Nguyên, nhả giấy thông hành trong miệng ra.

"Được rồi." Hạng Khôn nói: "Trung úy kia đã gặp mấy người Hạng Thần, tất cả mọi người đều không có việc gì, em đoán không sai đã có thỏa thuận với nhau."

Quý Hồng Nguyên gật đầu.

Hạng Khôn nói: "Trước khi trời sáng, chúng ta phải đưa mọi người đến khu vực có nguy cơ thấp, trung úy tìm được một nơi trú ẩn khá tốt ở đó, sẽ không có ai phát hiện."

"Được." Quý Hồng Nguyên nhặt giấy thông hành xong, quay đầu lại dặn dò mọi người: "Trước khi mọi chuyện lắng xuống, đừng hành động thiếu suy nghĩ, đừng nghĩ đi tìm Alpha gì đó, cẩn thận bị gặm đến cặn bã cũng không còn."

Mọi người cẩn thận gật đầu, người đàn ông Omega trẻ tuổi có chút không phục, liếc mắt nhìn báo đen một cái, liếm khóe miệng, nói: "Ông anh, anh còn có anh em Alpha độc thân nào không?"

Ánh mắt Quý Hồng Nguyên trong nháy mắt lạnh xuống, ông ấy không nói nhảm nữa, trực tiếp cạy cửa xe, nhếch cằm về phía báo đen.

Báo đen tung tăng chạy đến cửa nhà để xe, trung úy đã cho họ lệnh ra vào tạm thời, để lái chiếc xe quân sự lớn này, chỉ có quyền truy cập của thẻ là không đủ.

Thấy báo đen phớt lờ bản thân, người đàn ông Omega trẻ tuổi thì thầm vài câu, bị người khác đẩy đi về phía xe.

Omega chia làm ba nhóm xe, Quý Hồng Nguyên lái một chiếc, Hạng Khôn lái một chiếc, một Omega biết lái xe lái chiếc cuối cùng.

Hạng Khôn trốn sau xe đi thay quần áo đã chuẩn bị sẵn, Quý Hồng Nguyên kiểm kê số lượng lần cuối, phát hiện người đàn ông Omega trẻ tuổi kia lại lén lút đi ra phía sau xe.

Âm thanh Quý Hồng Nguyên dừng lại, chỉ thấy Omega kia đứng ở góc đường, hiển nhiên là nhìn thấy cái gì đó, mặt thoáng cái đỏ lên, cuống quít quay đầu lại đi trở về.

Hạng Khôn mặc quần áo xong thì quay lại, trên đầu đội mũ, khuôn mặt tuấn lãng đẹp trai khiến một đám Omega động lòng không thôi. Alpha ở tuổi này trưởng thành và ổn định, mang lại cảm giác an tâm cho người ta. Trong mắt một đám Omega đã bị cách ly quá lâu như một viên ngọc lấp lánh, mọi người nhìn vừa thấy ông lập tức có biểu cảm khác nhau.

Người đàn ông Omega trẻ tuổi chen chúc với đám người bên ngoài, ngồi lên ghế phụ cạnh Hạng Khôn, cười tủm tỉm nói chuyện với ông. Quý Hồng Nguyên điểm số lượng xong thì đưa mọi người lên xe, lúc đi trở về liền cười hừ một tiếng không rõ ý nghĩa.

Hai người đều không còn trẻ nữa, Hạng Khôn còn thường xuyên làm nhiệm vụ, ngày thường lại rất thô bạo, khóe mắt sớm có nếp nhăn nhỏ, nhưng mức độ đẹp trai không giảm, loại cảm giác có thể bao dung tất cả chính là đòn sát thủ hấp dẫn Omega trẻ tuổi.

Chỉ là Hạng Khôn hiển nhiên không ý thức được sức hấp dẫn của mình, ông thả một nụ hôn gió xuống cửa sổ xe bay về phía vợ mình vừa đi ngang qua. Quý Hồng Nguyên đi tới dưới cửa sổ xe, cong ngón tay, Hạng Khôn nghi ngờ cúi đầu thì đã bị Quý Hồng Nguyên ôm cổ gặm môi.

"Tự cẩn thận một chút." Quý Hồng Nguyên xoa xoa môi người đàn ông, lại cười ngoắc cằm đối phương.

Hạng Khôn "hí" một tiếng, cúi người đuổi theo đòi một nụ hôn, lúc này mới làm một động tác khiến ông ấy yên tâm.

Omega trên ghế phụ bĩu môi, trừng mắt nhìn Quý Hồng Nguyên lên chiếc xe đầu tiên, sau đó ba chiếc xe chạy ra khỏi gara, dưới sự che chở của màn đêm nhanh chóng đi đến khu vực hoạt động có nguy cơ thấp.

Cùng lúc đó, báo động của phòng xử lý khẩn cấp vang lên, Trương Ưng Hải vừa trở về nhìn thấy nhắc nhở, trên đó cho thấy gara bị mở ra, ngón tay anh ta đang tháo nút áo dừng lại một chút, nhỏ giọng nói: "Phái người đến khu C xem, mặc kệ thấy cái gì cũng không được để lộ, trước tiên phải nói cho tôi biết."

"Vâng!"

"Sếp, phía bên gara..."

"Khởi động thiết bị định vị của xe, đừng đánh rắn động cỏ, để xem bọn họ đi đâu."

"Vâng!"

Trên đường đi, người đàn ông Omega trẻ tuổi tự nhận mình có dáng vẻ đẹp cởi bỏ hai nút áo, kéo cổ áo, nói: "Anh Hạng phải không? Xin chào, tôi họ Bình, tên là..."

"Không cần giới thiệu với tôi." Hạng Khôn nhìn thẳng: "Sau này cũng không gặp lại, tôi không nhớ được. Mấy người các cậu, sau khi đi ra ngoài thì cố sống tốt đi, đầu tiên khiêm tốn một thời gian, chờ đợi cho đến khi mọi thứ kết thúc, tất cả mọi thứ dần tốt hơn đã. Cho mình một chút niềm tin đi?"

Omega họ Bình: "..."

Omega trợn mắt, nhẫn nại nói: "Đáng lẽ tôi nên tìm một Alpha để kết hôn, lẽ ra đã có vị hôn phu, mặc dù chưa từng gặp vài lần, có lẽ người khác cũng không có. Dù sao tôi phải suy nghĩ cho bản thân mình mà phải không? Anh cũng không có quen biết..."

"Có thì có." Hạng Khôn suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: "Một là con trai tôi..."

Đôi mắt Omega sáng lên.

Hạng Khôn nói tiếp: "Nhưng thằng bé đã có vợ rồi, hai người rất tốt."

Omega: "..." Đùa tôi à?

Hạng Khôn lại nói: "Một người khác trước kia là cảnh sát nhưng cũng có bạn đời rồi, còn có một người có tiền lại thông minh, bản lĩnh cũng không nhỏ, tuổi còn trẻ đã làm công ty lớn..."

Omega nhìn ra ngoài cửa sổ, không có hứng thú: "Được rồi, cũng có bạn đời rồi đúng không?"

"Chưa, cậu ấy còn độc thân."

Omega: "!!!"

Hạng Khôn quay đầu quan sát Omega vài lần, đánh giá: "Nhưng có thể cậu ấy không thích khoản này của cậu. Tôi chỉ đoán thôi, không nhất định đúng, nếu hai người có duyên thì nói sau."

Omega: "..."

Omega mím môi, sắc mặt khó coi: "Không phải đều Omega ở trong Bạch Tháp à? Tại sao bên ngoài vẫn còn nhiều như vậy? Bạn đời của con trai anh và bạn đời của cái người cảnh sát kia... Đều là Omega?"

"Có một là Beta nhưng rất đáng yêu." Hạng Khôn nói: "Là một đứa nhóc thông minh, tính cách rất tốt."

"Beta?" Omega hít một hơi thật sâu, giọng nói chậm lại: "Alpha chắc chắn vẫn sẽ ở với Omega, sao Beta có thể làm điều đó được? Nếu cảnh sát đó bị thu hút bởi pheromone thì sao? Xem ra, chi bằng..."

Hạng Khôn ngắt lời: "Chuyện này tôi không rõ lắm, không tiện nghị luận chuyện riêng tư của người khác."

Omega đảo mắt, nói: "Mấy anh giỏi như vậy, bạn có thể kết bạn không? Bây giờ tôi chỉ còn một người, sẽ không có cảm giác an toàn khi ra ngoài, mấy anh đưa tôi đi cùng đi, tôi hứa sẽ không gây rắc rối. Anh không phải là người của thành phố F, có lẽ không rõ lắm, nhà họ Bình của chúng tôi cũng không phải là nhà nhỏ gì, ba tôi cũng mở công ty..."

Hạng Khôn nói: "Nhà các cậu trước kia làm cái gì và hiện tại cũng không có quan hệ gì. Hay là tự bảo vệ mình trước rồi nói sau."

Omega: "..." Cắn răng, nghiến chặt răng.

Ngày hôm sau, lúc chín giờ sáng, đài phát thanh vang lên đúng giờ, thông báo tuyển dụng của Tập đoàn Thế Giới Mới bắt đầu phát sóng bên ngoài.

Khu vực hoạt động có nguy cơ thấp, Hạng Khôn vừa sắp xếp xong tất cả mọi người ở trên xe liền vặn radio, ngáp một cái, nửa híp mắt nghỉ ngơi.

Quý Hồng Nguyên ở dưới xe và người phụ nữ Omega phụ trách chăm sóc những người Omega khác và nói những điều cần lưu ý, xem ra người phụ nữ này là người lớn tuổi nhất trong nhóm người này, làm việc đáng tin cậy hơn rất nhiều.

"Tôi sẽ thường xuyên liên lạc với cô, nước và thức ăn sẽ được gửi thường xuyên..." Quý Hồng Nguyên nhỏ giọng nói, cẩn thận dặn dò bọn họ không được đi lung tung.

Dọc theo đường đi bị Hạng Khôn chọc tức đến không chịu nổi nên dường như Omega rốt cục cũng yên tĩnh, xuống xe liền vào phòng, không đi ra nữa.

Trên sóng phát thanh, người dẫn chương trình đang nhiệt tình giới thiệu nguồn gốc của Tập đoàn Thế Giới Mới, cũng như triển vọng phát triển trong tương lai.

"Theo như những gì tôi biết, nội bộ tập đoàn vừa mới xáo trộn một lần nữa, thay đổi không ít giám đốc điều hành, cũng nghênh đón không ít người mới?"

"Đúng." Một người đàn ông trung niên thấp giọng nói: "Chúng ta phải gánh vác tương lai, giống như tên của công ty chúng tôi, Thế Giới Mới. Có một số định hướng chiến lược và cách suy nghĩ của trước đây không thể được sử dụng nữa, những người không thể thay đổi suy nghĩ chắc chắn sẽ bị loại bỏ, chúng ta phải đặt thái độ của riêng mình, biết chấp nhận thực tế ngày nay. Những người đã rời đi sẽ không trở lại nhưng chúng ta vẫn có thể tạo ra một ngày mai mới bằng chính bản thân chúng ta, hy vọng tất cả mọi người có thể có sự tự tin này."

"Tuyệt vời, chúng ta đều biết rằng bây giờ Thế Giới Mới đang là năng lượng lớn nhất của thành phố F, thiết bị y tế, thuốc biến nạp, thuốc ức chế kiểu mới và nhiều dự án khác của người sáng lập và người kiểm định, thực sự là gánh nặng cho một tương lai mới vậy việc mở rộng tuyển dụng người bên ngoài trong một thời gian dài như vậy có mục đích gì? Có điều kiện tuyệt vời nào gây ấn tượng với ứng viên của chúng tôi không? Có tiện tiết lộ một chút không?"

"Về vấn đề này, sau khi thông báo tuyển dụng chúng tôi sẽ giải thích sau, giám đốc dự án mới của chúng tôi sẽ trả lời từng cái một. Những gì tôi có thể đảm bảo bây giờ là tham gia vào Tập đoàn Thế Giới Mới sẽ không làm bạn thất vọng. Các bạn sẽ được chứng kiến lịch sử, chứng kiến tương lai."

"Thật đáng để người ta chờ mong!" Người dẫn chương trình nhiệt liệt vỗ tay, hưng phấn nói: "Vậy thời gian tiếp theo, vậy trước tiên chúng ta nghe hai đoạn quảng cáo của Tập đoàn Thế Giới Mới đã nhé, sau đó sẽ bước vào phần giải thích thông báo tuyển dụng bên ngoài..."

Hạng Khôn vô thức ngủ thiếp đi, Quý Hồng Nguyên cũng trèo lên xe, tựa lên bả vai ông dần dần chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng sớm phủ một lớp ánh sáng dịu dàng cho khu vực hoạt động có nguy cơ thấp, khu vực này ít người, chủ yếu là Beta nên yên bình hơn, cho đến bây giờ các cửa hàng trên đường phố vẫn chưa mở cửa, trông rất yên tĩnh.

Mà ở khu hỗn hợp ba, Hạng Thần đã dậy, mấy người La Tử Tùng và An Tĩnh đang ăn sáng, vừa ăn vừa nghe đài phát thanh.

Quảng cáo giới thiệu một số dự án của Tập đoàn Thế Giới Mới, An Tĩnh tặc lưỡi: "Tham vọng của Tập đoàn này không nhỏ, anh xem hầu như tất cả những gì họ nhận làm hết đều là những thứ quan trọng nhất. Năng lượng, kỹ thuật y khoa, thiết bị y tế..."

La Tử Tùng suy nghĩ một chút: "Trước kia hình như đã nghe qua công ty này, chủ yếu là kinh doanh thiết bị y tế?"

"Đúng rồi." An Tĩnh nói: "Ba công ty thiết bị lớn, trong đó có cả Thế Giới Mới, cũng do bọn họ có vận may lớn, trụ sở chính vừa hay ở thành phố F, nếu không đã đóng cửa từ lâu rồi."

Khi họ đang trò chuyện thì quảng cáo dừng lại, giọng nói của người dẫn chương trình lại vang lên, lần còn kích động hơn lúc nãy.

"Chào mừng đã trở lại, đây là tin tức ban ngày, chủ đề sáng nay là bàn về thông báo tuyển dụng bên ngoài của Tập đoàn Thế Giới Mới. Vừa rồi tổng giám đốc Đổng của chúng ta đã giới thiệu qua một ít tình huống của Tập đoàn, kế tiếp hoan nghênh giám đốc dự án của Tập đoàn!"

Sau khi cô ta nói xong, trên đài phát thanh nổi lên một tràng pháo tay cổ vũ, có vẻ rất ồn ào, nhộn nhịp lạ thường.

"Ngài giám đốc thật sự là... Khiến tôi quá ngạc nhiên." Người dẫn chương trình nói: "Hãy để tôi nhiều chuyện một chút, giám đốc ngài đã kết hôn rồi à? Các vị khán giả nghe nha, vị giám đốc này vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, hơn nữa còn có chút quen mắt..."

Một người đàn ông có giọng đầy từ tính nhẹ nhàng mỉm cười.

Ba người đang ăn cơm lập tức cứng đờ.

An Tĩnh làm một cử chỉ, để lộ ánh mắt nghi ngờ.

Người dẫn chương trình nói: "Ngài giám đốc, xin mạo muội hỏi một chút, ngài có phải là người... Tập đoàn Văn Thị... Nếu tôi nhận nhầm người thì xin hãy tha thứ nhưng ngài thực sự rất giống người trên tạp chí tài chính kinh tế kia..."

Âm thanh quen thuộc vang lên, bất kể trong bất kỳ trường hợp nào, luôn luôn có vẻ thành thạo, giọng điệu nhẹ nhàng và thanh lịch với một chút hơi thở lười biếng như thể đang ăn bánh uống trà buổi sáng, nói: "Là tôi, xin chào tất cả mọi người, tôi là giám đốc mới của hạng mục năng lượng của Tập đoàn Thế Giới Mới, Văn Hạ."

Bên cạnh bàn ăn, cái thìa, đũa của ba người Hạng Thần rơi xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play