"Cậu có biết chuyện này xấu hổ đến thế nào không hả?" An Tĩnh và Văn Xuyên đứng ở đầu xe bên kia, khoanh tay nói chuyện phiếm. Tiếng động sột soạt không ngừng truyền đến từ đằng sau, đó chính là ba người đàn ông trần truồng đang mặc quần áo. An Tĩnh chuyển động khẩu súng trong tay, nói: "Đó là đánh đến kịch liệt, sau đó giơ tay nói, xin lỗi, để tôi mặc quần áo vào trước đã."

Văn Xuyên nghe xong liền thấy buồn cười: "Đúng là có chút xấu hổ."

"Không phải có chút thôi đâu, là quá mức xấu hổ luôn đấy!" An Tĩnh nói: "Điều Nhan Hoàn muốn chính là như này ấy hả? Mọi người nói một lời không hợp thì lao vào đánh một trận, xong việc thì vào ngồi ở cục cảnh sát mặc quần áo? Chuyện khác thì không nói, chỉ riêng chuyện quần áo là đã lãng phí rất nhiều rồi. Biến thành động vật nhỏ còn đỡ, như anh La với anh Hạng ấy, mỗi lần hóa thú là lại phá hủy một bộ quần áo rồi, ngay cả giày cũng bị xé nát luôn!"

Văn Xuyên không nhịn được mà nhỏ giọng cười, bả vai rung rung liên tục. Mặc dù sự việc rõ ràng là rất nghiêm trọng, nhưng lời nói của An Tĩnh quá mang tính biểu tượng, nên cậu thật sự có chút không nhịn được.

An Tĩnh trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, vươn một ngón tay nói lời tổng kết: "Mỗi lần hủy hoại một bộ quần áo là lại có một người hóa thú. Không có quần áo thì sẽ không có chuyện hóa thú... Ơ không đúng, không có chuyện hóa thú thì sẽ không có quần áo. Ủa? Hình như vẫn có chỗ không đúng thì phải?"

Văn Xuyên cười đến không chịu được, đưa tay vỗ vỗ vai cậu ta: "Được rồi được rồi, tôi hiểu ý cậu rồi."

"Cuối cùng cũng chịu cười rồi hả?" An Tĩnh cũng cười rộ lên: "Tại tôi thấy cậu với Hạng Thần đều trưng ra bộ dạng cực kỳ nghiêm túc nên tôi cũng có chút sốt ruột."

Văn Xuyên lau mặt, nói: "Gần đây áp lực đúng là có chút lớn, cảm ơn. Cậu còn tin tức gì khác không?"

"Bên phía thầy tôi cũng có không ít người thầm phản đối Bạch Tháp, họ có thể trở thành trợ lực cho chúng ta. Không những thế, vị trung úy gì đó mà cậu từng nhắc tới khiến tôi suy đoán có lẽ bên trong Bạch Tháp đã tan nát từ lâu rồi, mọi người đều không đồng lòng. Chúng ta muốn mượn sức ai thì cũng không phải là chuyện khó khăn gì." An Tĩnh nói: "Nhất là trong tay cậu còn có thuốc biến nạp kiểu mới, tôi cảm thấy đây chính là một món mồi ngon đó."

"Ừm." Văn Xuyên đáp: "Chúng ta không cần phải liều mạng với người của Bạch Tháp đương nhiên là chuyện tốt nhất, đến cùng thì... trong đó có rất nhiều người là đồng nghiệp cũ của chú Hạng. Tôi nghe nói bên trong còn có rất nhiều học sinh chưa tốt nghiệp trường quân đội, cả người của đội cứu viện nữa, những người đó đều là bạn học của Kỳ Thập Nhất, coi như họ cũng là đàn em của tôi và Hạng Thần."

Những người của đội cứu viện và 811 chạy trốn cùng với bọn họ đã không còn mấy ai, cứ nghĩ đến Kỳ Thập Nhất ở thành phố H là cậu lại cảm thấy xót xa trong lòng. Nếu Kỳ Thập Nhất biết sau khi cậu ta thoát khỏi cõi chết lại phải đấu đến một mất một còn với những người bạn học cũ, điều này tàn nhẫn đến mức nào cơ chứ?

"Đúng vậy." An Tĩnh cũng gật đầu: "Trước kia còn đồng lòng đối ngoại cơ mà, sao bây giờ lại quay ra giết lẫn nhau thế này? Bọn họ liệu có xứng đáng với những người bạn đồng hành đã hy sinh của mình không?"

"Anh tôi..." Văn Xuyên hỏi: "Giáo sư Dương không điều tra được chút tin tức nào à?"

"Trước mắt thì không có. Cậu yên tâm, chỉ cần anh ấy vào trong thành phố F thì nhất định sẽ có tin tức." An Tĩnh nói: "Tin tức của bọn cậu cũng là do thầy Dương tra được, anh Văn cũng không thể ẩn thân được đúng không? Nơi nào trong thành phố F cũng có camera giám sát, nếu không phải có vị trung úy che chắn cho hai người thì bọn cậu đã bị lộ từ lâu rồi."

Văn Xuyên nhíu mày: "Đến cùng thì anh hai đã đi đâu nhờ..."

"Anh Văn mạnh mẽ vậy mà, nhất định sẽ không sao đâu." An Tĩnh an ủi.

Đang nói chuyện thì ba người kia bước ra sau khi đã mặc xong quần áo. Quần áo này là do người của Trương Ưng Hải cho họ mượn tạm thời, tất cả đều là áo sơ mi đồng phục màu xanh quân đội, áo khoác ngoài cũng là màu xanh quân đội, quần âu dài ôm sát, dưới chân đi một đôi bốt quân đội màu đen, trông cực kỳ dũng mãnh và đẹp trai.

Tim của An Tĩnh bỗng đập như sấm, trong đôi mắt toàn là hình trái tim: "Ôi mẹ ơi, anh La mặc đồng phục quyến rũ quá đi mất! Em, em có thể ôm một cái được không ạ?"

La Tử Tùng lập tức đỏ bừng mặt lên vì xấu hổ: "..."

Dù An Tĩnh nói ra một câu mang ý tứ dò hỏi nhưng thân thể đã bước lên trước, ôm ngang lấy người kia rồi.

Thân hình La Tử Tùng cao lớn, vai rộng eo hẹp, cơ có hơi phồng lên ở đằng sau. Anh là một ví dụ điển hình của việc mặc quần áo thì gầy mà cởi quần áo thì lại có da có thịt. Cổ áo khoác ngoài của anh mở rộng, dây lưng thắt chặt khiến anh trông rất cao lớn và là người có năng lực. Nếu không phải khuôn mặt anh đang đỏ như đít khỉ thì sẽ mang trên người khí chất của một tảng băng cấm dục.

An Tĩnh ôm xong thì buông tay ra, mái tóc xoăn của cậu ta cọ tới cọ lui vào vạt áo phía trước khiến La Tử Tùng nhẹ nhàng cong khóe miệng, sau đó lại vội vàng hạ xuống. Anh vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy người trong lòng, nhỏ giọng nói: "Vẫn còn phải bàn bạc việc chính nữa, tối về thì mình lại..."

An Tĩnh cười trộm, liếc xéo anh: "Về làm gì cơ? Anh có gan làm chuyện đó hả?"

La Tử Tùng khụ một tiếng đầy xấu hổ.

La Tử Tùng cài cúc đến tận cái cúc trên cùng, thắt lưng cũng đeo vô cùng nghiêm túc, vừa nhìn đã biết anh là một người cực kỳ quy củ. Quay sang nhìn Hạng Thần ở bên cạnh, áo sơ mi cởi hai cúc trên cùng để lộ xương quai xanh, áo khoác ngoài mở rộng, một tay đút túi, tay kia cầm điếu thuốc mà Trương Ưng Hải đưa đến, hơi cụp mắt xuống, nhìn cực kỳ kiêu ngạo không đứng đắn.

Trên mặt Văn Xuyên không biểu hiện gì nhưng trong lòng lại có nai con đang chạy loạn giống y hệt An Tĩnh. Ánh mắt cậu không kìm được mà vẫn luôn bám theo người đàn ông của mình, không dứt ra được.

Hắn có một cái mũi cao thẳng, lông mày rậm thẳng tắp, có một bóng râm hiện lên khi hắn cụp mắt xuống, khuôn mặt tuấn tú sắc sảo, tất cả đều là những đường nét tinh xảo hoàn mỹ, làm gì có ai có thể không yêu một Alpha như vậy cơ chứ?

Yết hầu Văn Xuyên giật giật, ngón tay hơi cuộn tròn, bình tĩnh nói với Trương Ưng Hải: "Người mà anh gọi tới đâu rồi?"

"Là vị này." Trương Ưng Hải vươn tay chỉ chỉ một người đàn ông gầy yếu, người kia đeo một cặp kính cận, vài sợi tóc trên trán dính vào da do mồ hôi, lộ ra một chút căng thẳng.

"Anh ta là bác sĩ đi theo tôi, chủ yếu phụ trách phân phối thuốc biến nạp và điều chỉnh kích thích tố của những người trong đội ngũ." Trương Ưng Hải châm thuốc, hút một hơi: "Mỗi người chúng tôi đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp, trước kia cũng đã từng chấp hành không ít nhiệm vụ, thuốc biến nạp đúng là không thể kiểm soát được hoàn toàn sự kích động khi hóa thú, cảm xúc cũng thường xuyên trở nên quá mức hung hăng nên mới cần phải có bác sĩ đồng hành."

Thực ra nhiều việc khá bất tiện, sự kích động khi hóa thú luôn giày vò mỗi người, thế nên khi nghe thấy lời nói của Văn Xuyên, anh ta mới chần chờ như vậy.

Những người khác thì anh ta không quan tâm, nhưng những người anh em trong đội ngũ của mình thì anh ta không thể mặc kệ được. Nếu thực sự có thuốc biến nạp kiểu mới có thể khiến cho bọn họ thoát khỏi sự ỷ lại vào thuốc biến nạp, thoát khỏi sự giày vò không thể tự khống chế cảm xúc này thì đó thật sự là một chuyện rất tốt.

Người của Trương Ưng Hải đang canh gác ở bên ngoài, trong rừng chỉ có sáu người bọn họ. Vị bác sĩ đi theo nói câu chào rồi mới nói tiếp: "Tôi không có nghe nói gì về... Thuốc biến nạp kiểu mới."

Anh ta lau mồ hôi, nói: "Nếu thật sự có thì tại sao mấy người giáo sư Nhan lại không thể nghiên cứu chế tạo ra nó cơ chứ?"

"Vì bọn họ không có năng lực làm chuyện đó." An Tĩnh đáp: "Mấy người các người thật sự coi Nhan Hoàn là một vị thần không gì không làm được rồi hả? Ông ta chính là một tên điên, kẻ điên thì sẽ không để lại đường rút lui, sẽ chỉ biết hủy diệt thôi, thế mà vẫn không hiểu hả?"

La Tử Tùng vỗ vỗ vai An Tĩnh, An Tĩnh hừ một tiếng rồi lại vùi đầu vào lồng ngực của vị Alpha nhà mình.

Trương Ưng Hải nhìn chằm chằm vào Văn Xuyên, nâng nâng tay, ý bảo Văn Xuyên giải thích.

Văn Xuyên nói: "Tôi chỉ nói hai điều thôi: Thứ nhất, việc tiến hóa gien không phải do một mình Nhan Hoàn có thể làm được. Nửa đầu bản luận là do con trai ông ta viết, nửa sau cộng thêm phần thí nghiệm là do một nhóm các nhà khoa học do Nhan Hoàn thành lập tạo nên. Ông ta không phải là một vị thần không gì là không làm được, ông ta chỉ là một phần tử cực đoan, cực kỳ cố chấp, thần kinh có vấn đề; thứ hai, điều An Tĩnh nói là sự thật."

Trương Ưng Hải: "......"

Hạng Thần cười ra tiếng, ôm lấy bả vai Văn Xuyên.

Văn Xuyên lấy từ sau lưng một quyển sổ, đó là dữ liệu mà cậu đã dành cả ngày để viết tay và luôn mang theo bên mình. Cuốn sổ được kẹp đằng sau bằng đai lưng và được cậu che đi bằng quần áo.

Cậu đưa quyển sổ cho vị bác sĩ kia: "Nếu như anh đọc hiểu, không cần tôi phải nói nhiều thì anh cũng biết tôi có đang nói dối hay không; nếu anh đọc không hiểu, vậy tôi lại càng lười không muốn nói thêm những điều vô nghĩa."

Vị bác sĩ này không phải là người chuyên về gien, phần có thể đọc hiểu rất ít, đa số là anh ta không hiểu Văn Xuyên đang viết cái gì, điều đó không khỏi khiến anh ta nghi ngờ chỉ số thông minh của chính mình. Nhưng chỉ cần xem hiểu một phần thôi là anh ta cũng đủ hiểu: Văn Xuyên thật sự không hề nói dối.

Mặc dù không biết có thành công hay không nhưng lý luận rất hợp lý, logic, cũng không phải là nói nhăng nói cuội.

"Việc này..." Bác sĩ cũng có chút kích động, vừa cầm sổ vừa nói: "Chuyện này đúng là có khả năng thật đó thượng tá."

Động tác ngậm thuốc lá của Trương Ưng Hải dừng lại, ngay lập tức nói: "Hiện giờ có hàng không? Cậu có điều kiện gì?"

Một khi đã xác định được tính chân thật thì vị thượng tá này vẫn rất là quyết đoán dứt khoát.

"Còn chưa có làm thí nghiệm cụ thể, đợi đến khi có kết quả thì lại nói tiếp." Văn Xuyên đáp: "Nhưng tôi có chín mươi chín phần trăm tự tin bảo đảm chuyện này có thể thành công. Ý tưởng của Nhan Hoàn quá cực đoan, ông ta quá mức cố chấp với chuyện tăng cường sức mạnh cho gien, trái lại, ông ta đã bỏ qua một số chi tiết. Vì ông ta không cho người ngăn cản thí nghiệm nên đã hãm hại rất nhiều chuyên gia có danh tiếng có năng lực, từ đó mới tạo thành loại thuốc biến nạp không hoàn chỉnh. Nếu không, không cần tôi phải ra tay thì loại thuốc biến nạp chân chính đã được làm ra từ lâu rồi."

Trương Ưng Hải nói: "Cậu còn phải mất bao lâu nữa?"

"Ngắn thì là vài ngày, dài thì là hai tuần." Văn Xuyên đáp.

Trương Ưng Hải mím môi, ngay sau đó dập tắt tàn thuốc rồi nói: "Tôi chờ tin tức của cậu, đừng có giở trò mất tích. Trừ khi cậu rời khỏi thành phố F, nếu không, tôi nhất định sẽ tìm được cậu. Trước mắt thì..."

Trương Ưng Hải híp híp mắt: "Chúng ta tạm thời ngừng chiến, tôi sẽ giúp các cậu che giấu tung tích, cần gì có thể nói cho người của tôi."

Hạng Thần nhướng mày, nói: "Anh muốn phản bội Bạch Tháp?"

"Chuyện này không liên quan gì đến chuyện phản bội." Trương Ưng Hải nói với vẻ không quan tâm: "Đây là tự bảo vệ mình. Cả đời phải dùng cái loại thuốc biến nạp này ấy hả? Ôi, đừng có mơ."

Văn Xuyên gật đầu: "Một lời đã định."

"Sau khi thành công, cậu phải giữ lại một phần thuốc biến nạp cho đội của tôi." Trương Ưng Hải nói: "Nếu không thì tôi sẽ đập bể phòng thí nghiệm của cậu, giết cậu rồi nói hết chuyện của các người cho Bạch Tháp. Tôi không sống tốt thì người khác cũng đừng hòng được sống tốt."

Hạng Thần lạnh lùng nói: "Nếu anh có bản lĩnh thì có thể thử xem."

Trương Ưng Hải chỉ chỉ hắn: "Nhóc con, đừng quá cuồng vọng, sẽ có lúc cậu phải hối hận đấy."

An Tĩnh ngẩng đầu: "Tôi rất tò mò là các người có biết các người sống sót được là nhờ trúng số độc đắc không?"

Trương Ưng Hải quay đầu nhìn cậu ta.

An Tĩnh nói: "Các anh là do chống đỡ qua được lúc biến nạp nên mới sống sót, những ai không chống đỡ được đều đã chết hết rồi. Anh không biết là đã có bao nhiêu người anh em chết trong tay Nhan Hoàn à mà còn đi theo đám người bọn họ? Nhận giặc làm cha hả?"

Trương Ưng Hải không nói chuyện.

An Tĩnh nói tiếp: "Nếu như anh vẫn còn một chút lương tâm, vẫn còn nhớ rõ mình là một quân nhân thì nên đi cùng với chúng tôi đi."

"Câm miệng." Trương Ưng Hải nói: "Chuyện đã qua rồi thì không thể cứu vãn, cho dù có giết Nhan Hoàn thì cũng không thể khiến các anh em của tôi trở về được. Bây giờ những kẻ ở trong Bạch Tháp đều là kẻ điên, không chỉ có mỗi một mình Nhan Hoàn thôi đâu, người sống thành đàn, cậu có hiểu không?"

"À, thế nên anh quyết định nối giáo cho giặc hả? Chỉ cần có thể sống sót là có thể bỏ qua tất cả?" An Tĩnh cười nhạo.

Trương Ưng Hải chỉ chỉ cậu ta: "Sau lưng tôi còn nhiều anh em như vậy, tất cả họ đều phải dựa vào thuốc biến nạp, dựa vào việc cung ứng của Bạch Tháp mà sống qua ngày, tôi còn có cách nào khác à? Cậu mạnh mẽ, cậu có dũng khí, vậy thì cậu nói cho tôi biết đi, nếu cậu là tôi thì cậu sẽ làm gì, hả?"

"Giống như cậu ta, một mình đi khiêu chiến với tám khu ở khu vực hoạt động có nguy cơ cao à?" Trương Ưng Hải liếc mắt nhìn Hạng Thần một cái: "Hay là cái gì cũng không có? Chỉ có tay trần đối nghịch với Bạch Tháp? Chống lại tất cả những người mong muốn được sống ở trong thành phố này ấy hả? Không có Bạch Tháp thì sẽ không có hàng cung ứng. Không có thuốc biến nạp thì sẽ chẳng còn cái quái gì cả. Khi đó, việc ở lại thành phố F trước sau gì cũng là một con đường chết mà thôi! Tôi còn có thể làm gì bây giờ?"

"Nguồn nước đã bị ô nhiễm, chúng tôi chỉ có thể dựa vào nguồn nước đã được lọc theo cách đặc biệt của Bạch Tháp để tồn tại, thực phẩm và nhu yếu phẩm hàng ngày cũng vậy! Toàn bộ trật tự xã hội đã sụp đổ rồi, bây giờ chỉ còn mỗi Bạch Tháp là có thể chống đỡ được thôi, cậu hiểu chưa? Tôi đưa anh em của tôi đến gặp ai bây giờ? Hay cậu để tôi đến gặp ai? Tiêu diệt ai thì có thể khiến mọi chuyện bắt đầu lại một lần nữa đây? Tôi hả? Hay là cậu? Tôi có năng lực này sao? Con mẹ nó nếu tôi muốn tranh đoạt cái quyền đó thì tôi còn ở chỗ này nói lời vô nghĩa với cậu à?"

La Tử Tùng nhíu mày, đẩy An Tĩnh ra phía sau với tư thế bảo vệ, nói: "Anh nói chuyện thì chú ý một chút."

Trương Ưng Hải cười nhạo một tiếng, nói: "Chỉ có bọn oắt con mới có thể thốt ra mấy lời nói như vậy thôi. Thị phi đúng sai, báo thù rửa hận gì gì đó. Báo cái thù gì? Rửa cái hận gì? Nếu như tôi làm thế thì tôi đang đối đầu với toàn bộ thành phố F. Đến lúc đó, Bạch Tháp chưa cần làm gì thì những người sống trong thành phố F đã liều mạng với tôi rồi. Nếu không tin thì các người có thể thử xem."

"Những người sống ở thành phố F sẽ không bận tâm đến sự sống chết của người bên ngoài, cũng chẳng có tâm trạng để suy nghĩ đến tương lai sẽ như thế nào đâu. Có thể sống một ngày là một ngày, sợ hãi khiến họ thậm chí thử còn không dám thử nữa đấy, có hiểu không? Nếu các người muốn nghiền nát cọng rơm cuối cùng này, buộc họ đến bước đường cùng thì các người sẽ biết thế nào là."

An Tĩnh nắm lấy quần áo của La Tử Tùng, mím mím môi, một lúc lâu sau cũng không nói được gì.

Cậu ta muốn phản bác nhưng cậu ta biết rõ, dù có bẻ lại thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Những gì anh ta nói đều là sự thật.

La Tử Tùng xoa xoa đầu An Tĩnh, An Tĩnh ngẩng đầu, La Tử Tùng cười cười, nhỏ giọng an ủi: "Đừng để ý, hai người không ai sai cả, chỉ là lập trường không giống nhau mà thôi."

An Tĩnh cắn cắn môi, cuối cùng cậu ta vẫn không nhịn được, nói: "Tôi thừa nhận những gì anh nói rất có lý, nhưng việc lừa mình dối người là có thể có một tương lai mới à? Là có thể cứu vớt được những người anh em đằng sau anh à? Nếu không có Văn Xuyên, không có thuốc biến nạp kiểu mới thì các anh phải làm sao bây giờ? Các anh như này chính là đang bịt tai trộm chuông đấy."

Trương Ưng Hải vẫy vẫy tay, lười nói lời vô nghĩa, xoay người rời đi: "Sẽ có người đến liên lạc với các cậu, thời gian tôi cho các cậu nhiều nhất là hai tuần. Tự giải quyết cho tốt đi."

Đoàn xe nhanh chóng rời đi, mọi thứ bình yên trở lại một lần nữa.

An Tĩnh làm một khuôn mặt quỷ đằng sau đoàn xe, sau đó vội vàng đi trị liệu cho vị tài xế bị thương vẫn còn ở trên xe. Rất may là cả hai người đều đã bình phục, không bị nguy hiểm đến tính mạng.

"Đi thôi, về khu hỗn hợp trước đã. Bọn tôi có giấy thông hành nên sẽ không bị phát hiện đâu." An Tĩnh nói.

Không có xe nên mấy người bọn họ đành phải đi bộ trở về. Từ khu vực có nguy cơ cao số hai đến khu hỗn hợp số ba vẫn còn rất xa, La Tử Tùng và An Tĩnh nắm tay nhau bước đi chậm rãi, Hạng Thần thì cõng văn Xuyên lên, để cậu có thể ngủ trên người mình một giấc. Chân hắn bước rất vững vàng, Văn Xuyên dựa vào người hắn, ngáp một cái.

Bây giờ cả người đều thả lỏng liền cảm thấy tứ chi bủn rủn vô lực, cực kỳ mệt mỏi. Cậu nói với giọng buồn ngủ: "Nếu không có thuốc biến nạp kiểu mới thì cái vị thượng tá kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu. An Tĩnh nói đúng, bọn họ chỉ là đang lừa mình dối người mà thôi."

"Đợi đến khi có thuốc biến nạp kiểu mới, có vắc xin phòng bệnh hoàn toàn thì sẽ không có người bị ép phải biến nạp nữa. Em tin là mọi thứ sẽ lại tốt lên một lần nữa." Văn Xuyên nói: "Khi đó hẳn là sẽ có rất nhiều người chủ động đứng ra đối nghịch với Bạch Tháp. Trong lòng bọn họ không phải là không có thù hận, chỉ là tạm thời không có cách nào thôi."

Hạng Thần ừ một tiếng.

Đợi đến khi bọn họ trở lại khu hỗn hợp, Dương Trạm nhận được tin liền lái xe tới đón họ thì trời cũng đã sáng rồi.

Trong khoảng thời gian đen tối nhất trước bình minh thì ngay cả các vì sao cũng không thể nhìn thấy, mặt trăng đã bị tầng mây che khuất, toàn bộ thành phố F như lặng im như đã chết, không hề có chút sức sống nào.

Văn Xuyên ngủ rất sâu, Hạng Thần cẩn thận đặt cậu nằm lên giường trong phòng dành cho khách, sau đó đi giặt một cái khăn sạch bằng nước ấm để lau người cho cậu.

Dương Trạm trông như vẫn chưa tỉnh ngủ, đơn giản là lấy máu của hai người như thông lệ trước rồi đi xét nghiệm phân tích. Nửa giờ sau, anh ấy đột nhiên vọt trở về, khiếp sợ nói: "Cậu ta mang thai?!"

An Tĩnh và La Tử Tùng: "!!!"

Hạng Thần đáp: "Đúng vậy, dọc đường đi vẫn chưa có cơ hội nói chuyện này."

An Tĩnh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói: "Trời ạ! Chuyện xảy ra khi nào vậy? Bé cưng có khỏe không? Từ từ... Anh vậy mà cứ để Văn Xuyên đi theo anh làm loạn cùng anh á? Anh không sợ..."

Hạng Thần cúi đầu: "Tôi không yên tâm khi để em ấy lại một mình."

An Tĩnh muốn nói lại thôi, cậu ta đưa mắt nhìn La Tử Tùng, La Tử Tùng vỗ vỗ vai cậu ta, ý bảo cậu ta không cần nhiều lời.

Hạng Thần và Văn Xuyên đều là người có chính kiến. Nếu Văn Xuyên không muốn thì Hạng Thần cũng sẽ không đưa Văn Xuyên theo.

"Kỳ tích! Kỳ tích mà." Dương Trạm hoàn toàn tỉnh táo, đi vòng vòng trong phòng: "Nhất định phải bảo vệ cậu ta cho tốt! Tuyệt đối không được phép để xảy ra bất kỳ sơ xuất gì! Phỏng đoán của tôi đã đúng rồi..."

Dương Trạm lầm bầm lầu bầu, vuốt cằm, nói: "Gien của hai người các cậu đều cực kỳ mạnh, Văn Xuyên cũng không có hóa thú, gien đã tiến hóa đến trình độ gần như hoàn hảo, thế nên cậu ta mới có thể mang thai. Người thích ứng được thì sống sót, khôn sống mống chết... Lần này Nhan Hoàn đúng là đã tự lấy đá ghè chân mình!"

Gien hoàn mỹ như vậy, họ còn hợp nhau và yêu mến nhau, sau này còn có thể tìm đâu ra đối tượng phù hợp như vậy nữa?

Nếu không đột phá được vấn đề này thì hiệu suất sinh đẻ của nhân loại trong tương lai chỉ biết là sẽ ngày càng thấp!

"Đợi cậu ta tỉnh thì tôi có thể làm mấy cái kiểm tra đo lường cho cậu ta được không?" Dương Trạm nhìn với đôi mắt trông mong: "Điều này cực kỳ quan trọng đối với nghiên cứu của tôi."

Hạng Thần nói: "Đợi đến khi em ấy tỉnh thì anh có thể hỏi ý kiến của em ấy, lời tôi nói không có ý nghĩa gì cả."

Dương Trạm tặc tặc lưỡi, nói với vẻ hâm mộ: "Cậu là một, Tiểu La là hai, tại sao một Alpha tốt như vậy lại không phải là của tôi nhỉ?"

Hạng Thần: "..."

Hạng Thần: "???"

An Tĩnh vội vàng đẩy thầy giáo của mình ra ngoài, vừa kêu anh ta đi ngủ vừa quay đầu lại nói với Hạng Thần: "Xin lỗi xin lỗi, thầy tôi là như vậy đấy. Anh ấy không thích Omega, chỉ thích Alpha."

Hạng Thần: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play