Có camera giám sát ở bên ngoài khu vực điểm cứu hộ, có thể kiểm tra tình hình bên ngoài. Một số lối vào và lối ra đã bị chặn bởi bọn tang thi. Ngày hôm đó, một đám người cuồn cuộn trở về đã thu hút rất nhiều tang thi.

Cũng may có một lối ra vào khác bởi vì vị trí này bí mật, bên ngoài cũng không có nguy hiểm, để cho Đào Phi thuận lợi ra ngoài, Hạng Khôn cố ý để lộ tin tức này, mấy ngày sau liền nhẫn nại chờ đợi thời cơ, sau khi thả Đào Phi ra liền cảnh cáo vào câu, đích thân Hạng Thần nhìn chằm chằm hắn ta.

Đào Phi vẫn còn rất sợ hãi, ôm chiếc vòng tay ở trong điểm cứu hộ thêm vài ngày rồi mới hạ quyết tâm ra ngoài.

Mấy ngày nay Văn Xuyên luôn cảm thấy rất bất an, buổi tối Hạng Thần sẽ đến ngủ với cậu, tuy là sáng sớm thức dậy trong vòng tay của người yêu nhưng cảm giác bất an càng ngày càng mạnh.

Bọn họ đều biết kỳ phát tình của Văn Xuyên đang đến, đó là một triệu chứng rõ ràng.

Hạng Thần cũng rất lo lắng, hắn nóng lòng muốn đá Đào Phi ra ngoài nhưng không thể đánh rắn động cỏ được, đành phải kiên nhẫn đợi. Trước ngày xuất phát, hắn ôm Văn Xuyên rồi nhẹ nhàng ngửi tuyến thể của cậu, hắn muốn đánh dấu cậu, nhưng lại sợ chỉ cần cắn một cái thôi sẽ khiến Văn Xuyên phát tình, vậy thì càng to chuyện nữa.

Văn Xuyên hơi sốt, cả ngày đều sợ hãi, tính tình so với trước kia cũng thay đổi rất nhiều.

Tất cả đều là do pheromone gây ra, hắn cố gắng khống chế bản thân nhưng rất khó để làm được điều này.

Hạng Thần ôm cậu vào trong lòng, cẩn thận an ủi, hôn lên tuyến thể của Omega nhà mình, đè Văn Xuyên xuống giường, dịu dàng hôn cậu.

Sự trao đổi của pheromone trong nước bọt làm dịu tâm trạng bồn chồn của Văn Xuyên một chút, ngẩng đầu lên, mấy ngày nay cậu đã quen với nụ hôn của Hạng Thần.

Hạng Thần cũng không dám trêu cậu nữa, liền hôn lên khóe miệng cùng đỉnh đầu cậu để an ủi. Khi hai người thân mật thường không nói gì cả, từng cái đụng chạm thân thể của đối phương như khắc cốt ghi tâm, biết trong lòng nhau nghĩ gì, trong lòng âm thầm ấm áp, đột nhiên La Tử Tùng gõ cửa, nói: "Đào Phi ra ngoài rồi."

Hạng Thần âm thầm thở dài trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên gò má của vị anh hùng nhà mình, đứng dậy nhặt cái túi trên mặt đất, nắm tay Văn Xuyên, chạy theo La Tử Tùng.

Mọi người đi vào phòng giám sát, có thể thấy rõ ngay sau khi Đào Phi rời đi, La Tử Tùng và Hạng Thần cũng theo sau, Hạng Thần tìm thấy vị trí của camera, giơ tay lên vuốt gọn gàng rồi bước ra khỏi khu vực giám sát với La Tử Tùng.

Hình ảnh trên màn hình giám sát lại trở nên vắng vẻ, chỉ có lá cây rơi vãi khắp mặt đất, mấy người trước màn hình không nói nên lời.

An Tĩnh an ủi: "Không sao, chỉ là bắt người thôi, bọn họ rất mạnh."

Nói là vậy, nhưng bọn họ đều rất rõ ràng, đám người lão Cẩu có "vaccine giả" bọn chúng chẳng sợ tang thi chút nào, nhưng hai người Hạng Thần lại khác.

Nếu đám người lão Cẩu lấy tang thi làm vũ khí, thì hai người Hạng Thần sẽ phải gánh chịu hậu quả.

Nhưng chuyện này liên quan đến quá nhiều bí mật, bây giờ những người ở điểm cứu hộ cũng không thể tin được hoàn toàn, cũng chỉ có mấy người này mới có thể thực hiện được nhiệm vụ, Hạng Khôn gục đầu thở dài.

Văn Xuyên kinh ngạc nhìn chằm chằm vào màn hình, trong đầu nhớ lại cảnh thân mật giữa hai người, cậu đưa tay lên chạm vào đôi môi mềm mại vừa bị hôn, cố hết sức bình tĩnh lại, dùng móng tay đâm vào lòng bàn tay, hít sâu một hơi: "An Tĩnh, trở lại phòng thí nghiệm đi, ở đây lo lắng cũng không có ích gì."

An Tĩnh gật đầu, nhìn lướt qua màn hình rồi xoay người đi theo Văn Xuyên.

Văn Hạ ngồi trên ghế cười bất lực, Hạng Khôn quay đầu nhìn anh, xúc động nói: "Mấy đứa nhỏ đều rất mạnh mẽ, có chủ kiến ​​riêng, tốt thật."

Văn Hạ gật đầu thở dài, Hạng Khôn xoa xoa hai tay nói: "Có muốn tìm cơ hội để bàn về hôn sự không?"

Văn Hạ: "..." Quả nhiên, anh vẫn rất là khó chịu.

Đã mấy ngày rồi không thấy mặt trời, Hạng Thần và La Tử Tùng sau khi đi ra vẫn cảm thấy có chút khó chịu, bên ngoài là một khu rừng rộng lớn, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, thậm chí còn không có cả tiếng chim hót.

Họ chậm rãi đi theo sau Đào Phi, được che chở bởi những thân cây, đeo balo trên lưng và đeo túi công năng trên eo, trong đó có súng, dao găm, bom, thuốc mê, vân vân.

Đào Phi bước đi rất cẩn thận, lại không dám phát ra tiếng động, hắn ta cầm lấy chiếc vòng, giơ lên ​​như ám hiệu rồi đi loanh quanh.

Hạng Thần đứng dưới gốc cây nhìn từ xa, tặc lưỡi: "Tên gan chó này..." .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em

2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời

3. Kẹo Sữa Bò

4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế

=====================================

La Tử Tùng hơi sững người một lúc, Hạng Thần không biết, lúc Văn Hạ nói chuyện riêng với anh, Văn Hạ đã đổi tên hắn, gọi hắn là "Hạng cún con".

Nghĩ đến chuyện này La Tử Tùng tự nhiên cảm thấy buồn cười, anh nắm chặt tay và đưa tay lên chặn miệng, chậm rãi đi về phía trước.

Cả hai đều đã trải qua những lần huấn luyện chuyên nghiệp, quá đơn giản và dễ dàng để đuổi kịp một người bình thường trong im lặng.

Đào Phi hoàn toàn không nhận ra rằng mình đang bị theo dõi, hắn ta dừng lại rồi lại bước đi, nhìn xung quanh, sau hơn một tiếng, hắn ta cảm thấy hơi bực bội.

Hạng Thần nhìn xung quanh rồi trò chuyện với La Tử Tùng, trên đầu hai người đội một chiếc mũ rơm, nói như một quân dã chiến thực thụ: "Anh và An Tĩnh thế nào?"

Sắc mặt La Tử Tùng trở nên kỳ quái, nói: "Không thế nào cả."

"Cậu nhóc kia cũng không tệ, hay là anh muốn tìm một Omega?" Hạng Thần nhìn anh: "Anh còn muốn tìm vợ cũ con gái à?"

La Tử Tùng do dự một chút, sau đó nói: "Có phải Omega hay không cũng không quan trọng, quả thật sự An Tĩnh cũng rất tốt... Đương nhiên, tôi vẫn chưa từ bỏ việc tìm con gái."

La Tử Tùng nhớ những ngày qua cùng đứa trẻ đó liền cảm thấy đau đầu, anh ngồi xổm xuống nói: "Tôi không hiểu cậu ấy đang nghĩ gì, bọn tôi cách nhau hẳn một khoảng cách thế hệ."

Hạng Thần suýt chút nữa thì bật cười, nói: "Vậy thì liên quan gì? Cho dù có thích cũng không sao." Hắn tặc lưỡi nói: "Trên giường hòa thuận là được rồi".

La Tử Tùng trừng mắt nhìn hắn, anh cảm thấy chuyện này không có tý lịch sự nào, nói: "Cậu ấy vẫn còn trẻ."

Hạng Thần xua tay không nói gì nữa, La Tử Tùng là một người rất kỷ luật và trung thực, với người khác thì anh là một cảnh sát tốt, có trách nhiệm và không ngại nguy hiểm, nhưng đối với những người yêu, có lẽ anh không được tinh ý cho lắm.

Thành thật như vậy ước chừng ngay cả tỏ tình cũng không nói ra được.

Hạng Thần ngậm một cọng cỏ trong miệng, nhớ đến cục cưng nhà mình, trong lòng không khỏi cảm thấy tự hào. Mặc dù Văn Xuyên ngày thường rất lạnh lùng nhưng sau khi hai người thành thật với nhau thì lại rất thoải mái, tuy rằng thỉnh thoảng cậu hay đỏ mặt khi hai người làm những chuyện thân mật, những lúc đó cậu hay đưa tay lên che mắt, trông rất đáng yêu.

Nghĩ đến chuyện Văn Xuyên sắp đến kỳ phát tình, trái tim Hạng Thần liền như một mũi tên muốn nhanh chóng trở về, cả tâm trí đều lưu luyến Omega nhà mình.

"Có động tĩnh." La Tử Tùng đột nhiên nói.

Hạng Thần định thần trở lại, khi Đào Phi dường như nhìn thấy điều gì đó, hắn ta vẫy tay.

"Có phải là lão Cẩu không?" Hạng Thần thì thào.

La Tử Tùng lắc đầu, ý nói đã bị cây cối chắn mất tầm nhìn.

Nhưng trong một giây tiếp theo, tình huống hoàn toàn vượt qua dự đoán của họ, những người trong rừng ngay lập tức bắn súng trực diện.

Đào Phi vẫy tay được một nửa rồi ngã thẳng xuống, cầm chiếc vòng trong tay.

Hạng Thần và La Tử Tùng đều giật mình khi thấy lão Cẩu với trang bị đầy đủ bước ra khỏi rừng, gã đó cúi xuống nhặt chiếc vòng trên mặt đất, bỏ vào túi áo trước ngực.

Đào Phi giơ tay nắm lấy quần lão Cẩu, vùng vẫy nói: "Anh, anh... Chung Hạo Sinh đã hứa với tôi, tôi đã gia nhập cùng với các người, tôi..." Hắn ta thở hổn hển, nước mắt chảy ròng ròng trên mặt, rống lên: "Anh không thể làm điều này! Giúp tôi với!"

Lão Cẩu chẳng thèm để ý đến hắn ta, hất tay hắn ta ra, nói nhỏ điều gì đó với người bên cạnh rồi quay lưng bước đi.

"Không hay rồi." Hạng Thần nhận ra: "Chung Hạo Sinh muốn Đào Phi chuyển tin tức chứ không phải tìm người cứu mình!"

La Tử Tùng cũng phản ứng lại: "Có thể có thứ gì đó được giấu trong chiếc vòng đó."

Hạng Thần mắng một tiếng, hắn liền đứng dậy bắn về phía bọn người kia, định bắt một tên, lão Cẩu bị bắn trúng vai, kinh ngạc quay đầu lại, sau đó hét lên một tiếng để người của gã đó tản ra bỏ chạy.

Vài chiếc xe máy lao ra khỏi rừng, tiếng gầm rú thu hút sự chú ý của những tang thi gần đó.

La Tử Tùng lao tới, liếc nhìn Đào Phi, Đào Phi bị bắn vào bụng, chảy máu đầy đất, mặt mày tái mét, khó thở, một tay che vết thương rồi nói: "Đưa tôi, đưa tôi trở về, đưa tôi..."

La Tử Tùng nói: "Cái vòng tay đó là gì?"

Đào Phi lắc đầu, chỉ nói: "Đưa tôi trở về! Anh La, anh La, cứu tôi, cứu tôi..."

"Tôi không muốn chết..." Mắt Đào Phi bắt đầu mông lung, toàn thân run lên: "Tôi không muốn chết, tôi chỉ là không muốn chết, tôi đã làm sai cái gì? Tôi..."

Đào Phi mở to hai mắt nhìn La Tử Tùng với vẻ mặt không cam lòng: "Gia đình tôi chết hết rồi, chỉ còn lại một mình tôi, cha tôi, cha tôi... cổ cha tôi bị xé toạc, ông ấy dùng chút hơi sức cuối cùng đẩy tôi ra khỏi xe, tôi... "

Đào Phi không khóc được nữa, thở hổn hển hồi lâu, La Tử Tùng chặn vết thương lại, đột nhiên cảm thấy khó chịu trong tim: "Đừng nói nữa! Tôi cõng anh về!"

Đào Phi nắm lấy anh, nhưng khi hắn ta đang hấp hối, hắn ta nói trống không: "Tôi ích kỷ, ích kỷ có gì sai? Cha tôi đã cố gắng hết sức để bảo vệ tôi, tôi không thể chết! Nếu không, cha tôi sẽ không chết trong vô ích! "

"Mẹ nó ai muốn chết cơ chứ? Con mẹ nó... Ai... Khụ khụ..."

Khí quản của Đào Phi bị chặn lại vì máu chảy ngược, hắn ta không thể thở được một lúc, hắn ta nắm lấy áo La Tử Tùng và bắt đầu co giật, trong cổ họng phát ra một âm thanh vô nghĩa, hắn ta chết không nhắm mắt.

Hạng Thần từ xa hét lên: "Anh La?"

La Tử Tùng nhắm chặt mắt, cầm súng lao ra ngoài.

Tiếng súng vang vọng trong rừng cây, thân cây bị bắn thủng một lỗ, Hạng Thần thở hổn hển, trốn ở sau thân cây, chửi rủa: "Hôm nay ông đừng hòng rời đi!"

Lão Cẩu từ xa cười nói: "Tại sao? Chúng ta nước sông không phạm nước giếng mà."

"Mẹ nó, ông dám giết người cơ à!" Hạng Thần lật người giơ súng lên, sau đó lăn qua chỗ khác né tránh, dựa lưng vào thân cây hét lớn: "Nếu là đàn ông thì đừng né!"

Lão Cẩu mắng: "Cậu cũng trốn!"

La Tử Tùng chạy đến che chắn cho Hạng Thần, Hạng Thần làm động tác tay í bảo La Tử Tung thu hút sự chú ý của lão Cẩu, hắn sẽ qua đó đánh úp gã đó.

La Tử Tùng gật gật đầu, lớn tiếng nói: "Lão Cẩu! Bọn tôi biết bí mật của ông rồi!"

Lão Cẩu khựng lại, gã đó bị thương nặng lại bị Hạng Thần đuổi theo một lúc lâu, giờ gã đó chạy không nổi nữa, lão Cẩu lấy tay bịt kín miệng vết thương rồi nói: "Biết thì sao?"

"Gia đình của ông đã chết rồi." La Tử Tùng nói: "Ông nghĩ chuyện này có đúng không? Ông mất đi gia đình, đổi lấy cái gọi là tiến hóa gen, có đáng không?"

Lão Cẩu mắng: "Ở đây đừng có giả vờ chính nhân quân tử! Nếu không phải các người... không phải các người thì làm gì có chuyện bùng phát virus? Bây giờ tôi không còn biện pháp nào nữa rồi!"

"Tất cả chúng ta đều là nạn nhân! Không ai tốt hơn người kia!" La Tử Tùng nói: "Vợ cũ và con gái của tôi cũng đang sống chết không rõ đây, tôi cũng không muốn điều đó! Chúng ta đều là những nạn nhân vô tội và không ai phải gánh chịu hậu quả cho tất cả những điều này! Nếu ông biết điều gì đó thì hãy nói ra! Chúng tôi phải có lời giải thích hợp lý cho những người vô tội! "

"Cậu muốn nói gì? Nói thì người ta có thể sống lại được không? Còn có thể à?" Lão Cẩu lau mặt, hoàn toàn không để ý tới chuyện nãy giờ Hạng Thần không hề lên tiếng.

Hạng Thần nhanh chóng ngã nhào, né ra sau thân cây, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hắn chỉ còn cách lão Cẩu một cái cây.

La Tử Tùng nói: "Con người không thể sống lại từ cõi chết, ông cũng đã gián tiếp giết nhiều người! Ông định giải thích thế nào? Báo thù? Sự khác biệt giữa những người vô tội đó và gia đình ông là gì? Họ đã làm gì sai à?"

Lão Cẩu không nói tiếng nào, chỉ siết chặt khẩu súng với vẻ mặt u ám, đột nhiên gã đó nhận ra điều gì đó, khi lấy gương từ trên tay ra, gã đó tình cờ nhìn thấy Hạng Thần đang từ phía sau tiến lại gần mình

Lão Cẩu quay đầu bắn, Hạng Thần phản ứng kịp thời, vừa quay người né tránh, viên đạn chạm đất, khói tung tóe.

Lão Cẩu đứng dậy định chạy, nhưng bị Hạng Thần đâm vào bắp chân, ngay lập tức ngã xuống đất.

"Nói cho rõ ràng!" Trong mắt Hạng Thần tràn đầy tức giận: "Tại sao ông lại giết người? Chiếc vòng đó có ý nghĩa gì? Mục đích của ông là gì?"

Lão Cẩu chế nhạo, quay đầu nhìn Hạng Thần, ngồi dậy nói: "Đáng thương, các người đều có số phận sẽ bị đào."

"Đừng nói nhảm!" Hạng Thần bắn trúng mu bàn tay của lão Cẩu, lão Cẩu hét lên một tiếng, Hạng Thần lạnh lùng nhìn gã đó: "Tôi không muốn lãng phí thời gian của ông! Nói thêm một câu vớ vẩn nữa thì viên đạn tiếp theo sẽ nhắm vào vành tai ông, viên tiếp theo nữa sẽ là mũi ông, tôi hứa sẽ không cho ông được chết thoải mái!"

Lão Cẩu nắm chặt hai tay nghiến răng nghiến lợi, nhưng gã đó cũng biết tính tình Hạng Thần rất tàn nhẫn, hắn nói được làm được, cho nên đành nói: "Thành phố A."

"Cái gì?"

Lão Cẩu nói: "Viện nghiên cứu ở thành phố A, có..."

Gã đó chưa kịp nói xong thì có tiếng súng từ xa vang lên, viên đạn đó đã bắn thẳng vào đầu lão Cẩu, giữa lông mày lão Cẩu có thêm một lỗ thủng, gã đó mở to mắt ngã xuống, một chiếc xe máy nhanh chóng lao qua. Hạng Thần lăn để né rồi giơ tay bắn trúng mũ bảo hiểm của đối phương.

Khi một âm thanh giòn giã vang lên, Hạng Thân quay lại và vồ tới, người đàn ông đi xe máy nhanh chóng cúi xuống khi hắn ta đi qua lão Cẩu lập tức lấy chiếc vòng tay từ trong túi áo của lão Cẩu.

Hạng Thần bật dậy đuổi theo, những người trên xe huýt sáo rồi bắn lên trời, một số lượng lớn tang thi từ trong rừng chạy tới.

Đồng tử La Tử Tùng co lại, lập tức nói: "Đi!"

Hạng Thần nhìn chiếc xe máy nhanh chóng biến mất, nắm chặt tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play